Điện thoại bỗng rung lên, Thương Ôn Hứa khẽ “chậc” một tiếng, nghĩ thầm sao thằng nhóc Hàn Thành này lại nóng nảy như vậy.
Anh rút điện thoại ra xem liền thấy hai chữ “Lão Thương” hiện trên màn hình —— là cha anh, anh nhẫn nại trượt nút trả lời.
Còn chưa đặt lên tai, trong ống nghe đã truyền đến giọng nói của lão Thương: “Ôn Hứa, tối hôm qua ba đã nói với con gái dì Trương tầng dưới hôm nay cũng về trường học thì nhờ con lái xe đưa đi, con bé có tới tìm con không?”
Thương Ôn Hứa khẽ nhíu mày, lực chú ý vẫn đặt trên người cô gái nhỏ đang đi về phía mình, anh không để ý lắm mà trả lời: “Dạ, không có.”
Bên kia nghe xong liền nói: “Vậy con xuống lầu thuận tiện hỏi xem đứa nhỏ nhà dì Trương đã đi chưa, nếu chưa thì đi cùng con đến trường luôn.”
“Tối hôm qua mẹ con còn liên tục nhắc nhở muốn con ở trường chăm sóc con bé nhiều hơn…”
Lão Thương còn chưa nói xong, đã bị Thương Ôn Hứa nhàn nhạt ngắt lời: “Cô ấy đi chưa con không biết nhưng con đã đến trường rồi ba.”
“Cái gì? Con nói lại lần nữa xem!” Đối phương lập tức tăng âm lượng.
“Cô ấy đã học đại học rồi còn muốn người ta chăm sóc gì chứ? Nếu khả năng tự chăm sóc bản thân kém thì nên rèn luyện nhiều hơn.” Mẹ mình có chủ ý gì, hắn làm con trai còn không thể không biết sao?
Thương Ôn Hứa phớt lờ sự kinh ngạc của lão Thương, tự mình nói.
Để anh chăm sóc một cô bé chưa từng nhìn thấy anh?
Ồh, không thể nào.
Nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nếu anh thật sự đi chăm sóc cô ấy, vậy thì Thương Ôn Hứa anh sẽ theo họ của cô.
Hứa Dệt chầm chậm kéo vali đi về phía trước, nam sinh bên cạnh thấy cô không cần hỗ trợ liền đi sang một bên nói chuyện với cô.
Hứa Dệt âm thầm bĩu môi, nam sinh này sao lại giống như một cái loa, lảm nhảm mãi không ngừng đây?
Sẽ không cảm thấy khát nước sao?
Cô khẽ chớp chớp mi, đảo mắt, vô tình bị một bóng dáng cao lớn cách đó không xa hấp dẫn.
Người nọ đứng ở ven đường, dáng người cao ngất, giờ phút này khẩu trang bị hắn kéo xuống cằm, hơi nghiêng đầu đang gọi điện thoại cho người khác.
Đó là người đi theo cô lên xe buýt.
Không đúng, hắn đã đi trước mình, hơn nữa lại đi về phía cổng Nam, nhìn bộ dạng của hắn hẳn là cũng đang đi tới nơi đó.
Vì vậy…. Lúc trước chính là cô hiểu lầm hắn…
Hứa Dệt câu có câu không trả lời, nam sinh bên cạnh lại đột nhiên “A” một tiếng, giọng điệu vui vẻ cất lên: “Ôn Hứa, cậu cũng vừa mới về trường học à?”
Thương Ôn Hứa bên này vừa cúp điện thoại xong, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, cô gái đó đã kéo vali tới gần.
Bất quá, anh nhíu mày, người đứng bên cạnh cô đang ngây ngốc vui vẻ cái gì?
Hai người họ một đường tán gẫu qua đây rất tốt sao?
“Lão đại, Quốc Khánh có bay đi đâu chơi không?”
Nam sinh là bạn học của anh ta, phòng ngủ ở ngay bên cạnh, bình thường quan hệ qua lại cũng khá tốt.
Trong tầm mắt Thương Ôn Hứa, cô bé càng ngày càng đến gần anh, anh cất bước không chút để ý mà nghênh đón, ngoài miệng thì trả lời bạn học: “Không đi đâu cả.”
Đột nhiên, tầm mắt rơi xuống trên người Hứa Dệt, anh lấy cái thẻ ra, “Lúc cô ra cửa bị rớt xuống.”
Người đàn ông trước mặt có nước da trắng trẻo, lòng bàn tay hướng lên trên, xương cổ tay nối các ngón rõ ràng, mảnh khảnh, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một góc thẻ.
Hứa Dệt dừng bước, nhìn ảnh chụp cùng tên mình trên tấm thẻ, nhẹ nhàng “A” một tiếng, giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn, em vậy mà vẫn không phát hiện ra.”
Cô còn theo bản năng sờ sờ túi quần của mình.
“Không cần khách khí.” Thương Ôn Hứa thu tay lại.
Cô đánh rơi khi ra cửa à?
“Em đi…..” Lời này không biết có bao nhiêu ái muội.
Nam sinh kia ở một bên trông thấy Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt không xem ai ra gì, kinh ngạc che miệng, vẻ mặt hiện rõ ba từ “không thể tin”.
Thương đại nhân vậy mà lại có bạn gái!
Và dường như hai người còn sống cùng nhau!
Nếu như thật sự là vậy, hắn ta hiện tại đang làm một cái bóng đèn sao?
“Vậy… Lão đại, em đi trước.” Không quấy rầy hai vị ân ái.
Ánh mắt nam sinh nhất thời trở nên ý vị thâm thường, trước khi đi còn âm thầm tự khen ngợi mình.
Cũng quá có tầm nhìn đi!
Hứa Dệt nhìn bóng lưng anh chàng đột nhiên chạy như điên kia, suy nghĩ cậu ta và người nhặt được thẻ tên của cô không phải là quen biết sao? Sao không quay lại trường cùng nhau?
Đúng vào lúc này, “Chi Chi – Hứa Chi Chi —— cậu đừng sợ bọn tớ đến cứu cậu! ”
Giọng nữ tràn đầy năng lượng lướt qua đám đông từ từ lại gần, Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng, bạn cùng phòng – Tĩnh Tĩnh đã xông lên chắn trước người cô giang tay trợn mắt: “Bọn cướp bây giờ cũng quá to gan rồi! Dám ngang nhiên cướp sinh viên đại học trên đường phố?”
“Còn có hay không…” Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền sửng sốt: “Vương….. Pháp……”
Tuy rằng nam nhân trước mặt khẽ cau mày nhưng dung mạo lại là nhất đẳng xuất chúng, bất cứ ai nhìn thấy cũng nhịn không được mà ngơ ngác.
Ảo ma Canada, Tây Ban Nha, Alibaba…là một tên cướp đẹp trai~~
Một người bạn cùng phòng khác vừa chạy đến bên cạnh các cô, chống eo thở hổn hển, “Tĩnh Tĩnh, cậu chạy quá nhanh rồi. “Vừa thở dốc vừa đi xem Hứa Dệt có bị khi dễ hay không: “Chi Chi cậu không sao chứ? ”
Hứa Dệt nhìn hai người bạn cùng phòng bảo vệ mình như gà con, cô hít sâu một hơi, cả người giống như bị sét đánh vội vàng kéo cánh tay hai người ra sau.
“Không có không có, anh ấy không phải…”
“Không có việc gì, Chi Chi đừng sợ, có chúng tớ ở đây anh ta không khi dễ được cậu, nếu anh ta dám động thủ, tớ liền ấn nút trong tay!” Bạn cùng phòng Tiểu Bát giơ cao di động lên, phía trên hiển thị số 110 mà chưa được gọi.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Thương Ôn Hứa sửng sốt một chút sau đó anh nheo mắt lại, đuôi mắt dài và hẹp khẽ nhướng, ánh mắt lười biếng lóe lên nhàn nhạt.
Tầm mắt của anh lướt qua hai nữ sinh trước mặt rồi rơi trên đỉnh đầu Hứa Dệt chậm rãi nói: “Cướp? tội phạm?”
Hứa Dệt yên lặng cúi đầu xuống.
Lần này hiểu lầm lớn rồi…
Cô kéo hai người bạn cùng phòng từ phía sau lại, cẩn thận giải thích: “Anh ấy không phải là tên cướp, là tớ hiểu lầm khi lên xe buýt…” Cô nói, giọng càng lúc càng nhỏ hơn.
Truyện chỉ được đăng tại wordpress vuonghuongduong22 và wattpad _vuonhuongduong_
Khi nhìn thấy Thương Ôn Hứa ở trên xe, cô run rẩy gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng, chỉ là cô không biết rằng bạn cùng phòng sau khi đọc tin nhắn lập tức vỗ bàn một cái, vội vàng thay quần áo rời khỏi phòng ngủ chạy ra đón cô.
“A? Không phải cậu nói có người đàn ông mang theo dao gọt hoa quả bên người vẫn luôn theo dõi cậu sao?” Nghe được lời này, anh khẽ quay đầu lại, trên đầu có vô số dấu chấm hỏi hiện lên.
“Là….em nghĩ sai rồi.” Hứa Dệt khóc không ra nước mắt trả lời.
Hai người bạn cùng phòng lập tức bị hóa đá, cảnh tượng này vô cùng lúng túng.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Bát phản ứng nhanh nhẹn, cô nhanh chóng thu hồi điện thoại, đại diện cho Tĩnh Tĩnh và Hứa Dệt liên tục xin lỗi. Không đợi Thương Ôn Hứa đáp lại liền một tay xách hai người bạn rời khỏi “hiện trường gây án” trong truyền thuyết.
Dao gọt hoa quả…
Tên cướp…
Thương Ôn Hứa nhìn bóng lưng Hứa Dệt bị kéo đi, quai hàm căng chặt, trong mắt hiện lên một tia hoang đường.
Anh liếm môi, hóa ra cô bé này lại coi anh như đồ ăn cướp?
Cái quái gì vậy, mạch não của cô gái nhỏ khá kỳ lạ a.
Thương Ôn Hứa lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ở trước mặt mọi người bị coi là tên cướp, còn chỉ thẳng vào mũi mà mắng.
Mà thủ phạm lại là con dao gọt hoa quả trong túi áo của anh lúc này.
Ánh mắt Thương Ôn Hứa bỗng trở nên u ám, anh quay người bước đi, vừa cắn răng hàm vừa đi về phía quảng trường bên cạnh.
Anh cảm thấy trước khi trở về ký túc xá cần phải đến một quán bar nhỏ uống trà chiều.
Anh không uống ba, bốn tiếng đồng hồ sẽ không trở về.
Hàn Thành lúc này đang ôm dưa hấu đứng trên ban công nhìn đám người đến đến đi đi ở dưới lầu, nhưng lại không nhìn thấy người mà mình trông mong – cái vị lão đại đi cùng với dao gọt hoa quả kia.
Hắn không thể không gửi tin nhắn cho người nọ, kết quả gửi liên tục mấy tin đều như đá chìm biển rộng, chẳng có chút tin tức gì.
Hỏng rồi, lão đại sẽ không thật sự ngất xỉu giữa đường chứ?
Ngay khi Hàn Thành nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nghĩ đến việc bổ dưa hấu bằng tay không, Trần Viễn một hơi leo lên sáu tầng lúc này đang thở hồng hộc mở cửa phòng ngủ 606 của bọn họ, “Lão Hàn, lão Vương, lão Trương, các cậu đoán xem trên đường trở về trường học tôi đã gặp ai?”
Trần Viễn chính là nam sinh vừa rồi bắt chuyện với Hứa Dệt một đoạn, còn chào hỏi Thương Ôn Hứa.
Lão Vương cùng Lão Trương đang đánh một trận game, không có thời gian để ý tới hắn, Hàn Thành thì ngồi trên ban công chờ người khẽ ngước mắt ngơ ngác nhìn ra cửa: “Không phải Thương Ôn Hứa lão đại của chúng ta, tôi sẽ không quan tâm. ”
“Ai!” Trần Viễn vỗ tay một cái, “Cậu đoán đúng một nửa! ”
Nghe vậy, tay Hàn Thành ôm dưa hấu run lên thiếu chút nữa không cầm chắc, vẻ mặt kinh hãi: “Gặp quỷ rồi à? Ở trên đường lại gặp một nửa Thương Ôn Hứa? ”
Nụ cười trên mặt Trần Nguyên liền cứng lại vì lời nói của Hàn Thành, “Cậu mới gặp quỷ ấy, một nửa tức là nửa kia của lão đại! Tôi không chỉ thấy lão đại mà còn gặp được bạn gái của lão đại!”
Không khí đột nhiên tĩnh lặng, lão Vương và lão Trương vừa rồi còn đang gào thét kịch liệt trong nháy mắt vứt bỏ bàn phím.
Lão đại có bạn gái sao?
“Cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói lung tung, Thương Ôn Hứa có bạn gái khi nào?” Hàn Thành ngẩn ra, “Cái này so với nhìn thấy một nửa lão đại trên đường còn đáng sợ hơn.”
“Tôi thực sự nhìn thấy mà!” Trần Viễn vẻ mặt nghiêm túc.
Ba người khác trong phòng ngủ nhìn người bình thường hi hi ha ha không ngừng lại đột nhiên đứng đắn hẳn lên.
………………
Vẫn chưa quen lắm….
“Cắt, làm sao có khả năng.”
Hàn Thành phất phất tay ghé vào ban công tìm lão đại, lão Vương cùng lão Trương xoay người tiếp tục tham gia chiến đội tiến hành chém giết.
Thấy bọn họ không tin, Trần Viễn hít sâu một hơi, chống tay lên cửa hét lớn một tiếng, cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại của anh ta: “Thật đấy! Tôi đã thấy Thương Ôn Hứa lấy ra một cái thẻ đưa cho bạn gái của mình.”
“Lại còn liếc mắt đưa tình nói một câu, lúc em đi ra cửa đánh rơi!”
“Đi ra cửa! Ra cửa a!!! Đây đã là cùng sống chung không phải là bạn gái thì là gì???”
**************
Tác giả có điều muốn nói:
Thương Lão Đại nghiêm túc bày tỏ: Câu này không có vấn đề gì, là “khi cô ra khỏi cửa (thang máy) bị rơi “, tôi nói có gì sai sao.
Trần Viễn: (Phục sát đất) Ngài nói thêm hai chữ sẽ chết sao?