Editor: Bee + Beta: Khiết Dĩ Thanh
Nghe vậy, đôi mày Thương Ôn Hứa nhướng lên, rõ ràng là không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Anh có chút không hiểu suy nghĩ của cô gái này, còn Trần Viễn ngồi bên cạnh nghe xong lại càng không thể với tới được mạch não của cô (không hiểu được tình huống).
Cái gì mà anh anh em em? Nhìn thế nào cậu lại thấy đây là lý do chị dâu dùng để từ chối lão đại vậy?
“Ha” Không hiểu sao người đàn ông trước mặt bỗng cười rộ lên, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô với vẻ thích thú. Đuôi mắt dài và hẹp khiến nụ cười đó có chút không được thiện cảm.
Anh tiến lên một bước, cong eo, tầm mắt ngang với Hứa Dệt, lười biếng nói một câu: “Cô bé, em đây là muốn lợi dụng anh trai của mình à”.
Bởi vì bị cảm lạnh, giọng nói của anh lúc này thấp hơn bao giờ hết. Trong cổ họng như có sỏi đá cọ xát vào nhau nhưng nó cũng không khó chịu lắm. Hứa Dệt chỉ cảm thấy tai mình râm ran một chút.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, cô lùi về sau, há hốc miệng, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Hứa Dệt liếc mắt nhìn Trần Viễn một cái, rồi nghiêm mặt giải thích với hắn: “Không có nha, tự nhiên gọi tôi là chị dâu, cậu liền trở thành em trai của tôi à.”
Người tự nhiên gọi cô là chị dâu:…..
Tôi không có, tôi không phải, tôi không thừa nhận. T_T
“Ồ?” Thương Ôn Hứa đứng dậy, nghiêng đầu.
Anh liếc nhìn Trần Viễn, Trần Viễn chỉ cảm thấy cúc hoa mình căng thẳng, sợ sớm đã chết rồi.
Có lẽ thời gian họ ở bên ngoài tương đối lâu, hoặc là vì Trần Viễn đã lặng lẽ nói với mọi người rằng: “Hôm nay chị dâu cũng đến đây”. Bên trong mọi người đều tò mò rốt cuộc người làm cho lão đại muốn kim ốc tàng kiều đến cùng có diện mạo thế nào. Nên đã cử Hàn Thành ra làm đại diện xem xét tình hình.
Khi đến gần, Hàn Thành liền thấy một cô gái nhỏ đứng sát bên lão đại, một khoảng cách gần đến khó lường. Trước đây anh chưa từng thấy cô gái nào có thể thân thiết với lão đại như vậy, trong lòng lập tức rõ ràng
Hơn nữa, lão đại còn đích thân lấy hai chai nước chanh cho cô gái nhỏ trước mặt.
Vậy chẳng phải cô ấy là bạn gái của lão đại trong lời Trần Viễn nói sao !
Hàn Thành vui vẻ bước tới nhìn Hứa Dệt, kích động mở miệng nói: “Đây là chị dâu trong truyền thuyết của….chúng ta sao?”
Trần Viễn ở một bên giật giật tay áo anh, liều mạng nháy mắt ra hiệu.
Nhưng sự chú ý của Hàn Thành bây giờ đều tập trung vào người chị dâu xinh đẹp dễ thương trước mặt, không thèm quan tâm đến hắn ta!
Thương Ôn Hứa đứng một bên không nói gì, vẻ mặt không rõ vui giận, chỉ chờ Hàn Thành từ bên dưới.
Hàn Thành cũng không biết chạm phải dây thần kinh nào, môi run lên, như tìm được người thân thất lạc nhiều năm, rên rỉ nói: “Chị dâu, cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi ! ”
“….”
Quả nhiên.
Thương Ôn Hứa lúc này vô cảm, sắc mặt ngây dại, không biết nên có biểu cảm gì.
Hứa Dệt còn chưa kịp cảm ơn Thương Ôn Hứa lần nữa thì đã bị lời của ai đó cắt ngang.
Cầm ba chai nước chanh trên tay, cô tự hỏi tại sao những người mình gặp hôm nay đều kỳ quái như vậy chứ ?!
Hàn Thành lúc này còn đang muốn tiến lên nói chuyện với Hứa Dệt, Thương Ôn Hứa đứng một bên đột nhiên mất kiên nhẫn, tiến lên phía trước hai bước, cánh tay dứt khoát vòng qua cổ Hàn Thành đem anh đi vào trong.
Còn trầm giọng mắng câu “ Ngu ngốc !”
Như thế nào bây giờ anh gần gũi với nữ sinh nào, liền cùng nữ sinh đó có quan hệ vậy?
Đầu óc không biết toàn nghĩ linh tinh cái gì! Dùng để trang trí thôi sao?
Trần Viễn nhìn Thương Ôn Hứa, vỗ trán, thầm nghĩ lần này hiểu lầm lớn rồi. Nhìn hai người họ đi xa, rồi lại nhìn sang Hứa Dệt: “Cô thật sự không phải bạn gái của lão đại?”
Hứa Dệt nhìn hắn mấy giây, rồi mở to đôi mắt, hỏi lại hắn: “Lão đại là ai? Lão đại hắc bang điên cuồng, hống hách, phóng túng yêu tôi sao?”
Trần Viễn:……
Đồn lão đại có bạn gái, hắn cảm thấy cái chết của mình sắp tới rồi.
Chương trình học của năm nhất tương đối nhẹ nhàng, và điều này đã khiến cho Hứa Dệt có thói quen xấu đó là không bao giờ ngủ trước nửa đêm.
Tối qua Hứa Dệt cũng hoá thân thành cú đêm, cô đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình,mắt thấy được đã hai giờ rưỡi sáng nhưng cô vẫn kiên trì thức chính là vì để nhìn xem nam chính tự luyến, kiêu ngạo, không có ưu điểm gì trên người lại có thể lọt vào mắt xanh nữ chính, khiến cô si mê anh ta tới như vậy !
Suốt khoảng thời gian cô đọc gần hai trăm chương truyện, cũng chẳng thể tìm được lý do nam chính vẫn là thằng khốn nạn đó, nữ chính thì không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nam chính, bị hắn giam lỏng, rồi trở thành con chim hoàng yến khao khát tự do.
Đọc đến hơn bốn trăm chương truyện, Hứa Dệt chỉ biết tặc lưỡi, nữ chính cùng nam phụ bỏ chạy, hết.
Khi đọc đến cuối cùng dòng chữ cái to tướng “Hoàn toàn văn” đập vào mắt, cô đối mặt với cuốn tiểu thuyết lãng mạn này tràn ngập ác ý.
Dưới phần bình luận từ toàn là lời mắng nhiếc.
Cho nên, khi cô bắt đầu xem nó, tại sao cô không vào đọc bình luận chứ?
“Chi Chi, mau dậy đi, chúng ta tuyệt đối không thể đến trễ tiết của Diệt Tuyệt sư thái !” Tĩnh Tĩnh ở dưới giường, luống cuống tay chân thay quần áo, thấy Hứa Dệt còn đang ngủ, cô vội vàng mang Hứa Dệt đang nằm, hai chân kẹp chăn ở giữa, cuộn lại thành sushi, rồi kéo xuống.
Hứa Dệt mơ mơ màng màng, thậm chí còn không mở nổi mắt, tiếp tục ôm chăn bông nằm một lúc cũng không có động tĩnh gì.
Tiểu Bát từ phòng tắm đi ra, Tĩnh Tĩnh liền kéo Hứa Dệt vào phòng tắm.
Một lúc sau, “Bùm” một tiếng, Hứa Dệt ngã xuống đất.
Tiểu Bát đang kẻ eyeliner cũng vì tiếng động vừa rồi làm sợ hãi, eyeliner bị kéo ra khỏi khoé mắt, dài gần sát chân tóc.
“Hứa Chi Chi” Tiểu Bát không nhịn nổi nữa mà hét lên “Dậy mauu!!!!!”
Cuối cùng, Tĩnh Tĩnh với Tiểu Bát đều tắm rửa sạch sẽ, vệ sinh xong xuôi, còn Hứa Dệt giờ mới chỉ rửa mặt, nhắm hai mắt lảo đảo bước từ phòng tắm ra.
Tĩnh Tĩnh tiến lên điên cuồng xoa nắn hai má cô: “Dọn dẹp phòng sạch sẽ đi, đừng ngủ nữa, cậu dọn dẹp xong thì trực tiếp lên phòng học, mình và Tiểu Bát sẽ cùng nhau đi nhà ăn mua bữa sáng cho cậu”.
“Được.” Hứa Dệt gật đầu, rồi lấy tay che miệng ngáp một cái, khoé mắt lập tức ươn ướt.
Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá !
Cô cảm thấy như mình có thể ngủ một lần cả hai mươi bốn giờ.
Đều là do cuốn tiểu thuyết tối hôm qua, nội dung cốt truyện đặc biệt cẩu huyết, đoán cũng có thể đoán được tám chín phần, nhưng lại không kiềm chế được quyết tâm muốn xem nó.
Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát đã rời khỏi ký túc xá và khi Hứa Dệt thu dọn xong đồ đạc, cách giờ học chỉ còn có mười phút.
Mi mắt Hứa Dệt lúc này đang đánh nhau kịch liệt đã dừng lại trong chốc lát, cô cầm lấy túi xách, dùng hết sức mình lao thẳng đến phòng học.
Nhưng chỉ còn có mười phút, cô căn bản là chạy không kịp.
Bên kia, Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát đã giúp Hứa Dệt giành chỗ nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu. Diệt Tuyệt sư thái thì đứng trên bục giảng, chỉ chờ kim đồng hồ qua số mười hai, rồi bắt đầu điểm danh.
Có rất nhiều hệ thống điểm danh tại trường đại học này, nhưng Diệt Tuyệt sư thái không cần đến chúng. Từ trước đến nay vẫn luôn là cô ấy đích thân điểm danh.
Bàn tay Tĩnh Tĩnh đặt dưới bàn điên cuồng gửi tin nhắn cho Hứa Dệt, Diệt Tuyệt sư thái là người như thế nào? Nghe từ các anh chị khóa trước, cô ấy ghét nhất việc người khác trốn học, đi trễ về sớm và tìm người ký thay, nếu bị phát hiện một lần thì chính xác là thảm họa rơi xuống đầu.
Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát mắt thấy cô ấy điểm danh càng ngày càng gần, chỉ cảm thấy học kì mới vừa bắt đầu mà tương lai bảo bối của ký túc xá các cô -Hứa Chi Chi- cũng sắp kết thúc rồi.
“Hứa Dệt”
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát chỉ biết tuyệt vọng úp mặt xuống bàn.
Cô Diệt Tuyệt có thể đối chiếu mặt và tên của từng học sinh trong toàn bộ lớp học này, đợi một lát không thấy cánh tay nào giơ lên, cô đẩy chiếc kính trên sống mũi, hỏi: “Hứa Dệt hôm nay có đến không?”
Lớp trưởng là người thông minh, tính tình cậu ta lại thoải mái, nên nhân duyên trong trường khá tốt, thời điểm huấn luyện quân sự còn hay giúp đỡ Hứa Dệt.
Cậu từ hàng ghế đầu quay ra sau nhìn một vòng, nhìn thấy chiếc ghế trống bên cạnh Tĩnh Tĩnh, anh vô cùng ngạc nhiên, rồi hỏi nhỏ: “Chi Chi vẫn chưa đến sao? Cậu ấy sẽ không lại bị lạc đường nữa chứ ?”
Tĩnh Tĩnh lấy một quyển sách để trước mặt, núp sau nó rồi đáp nhỏ lại lời lớp trưởng: “Đương nhiên là cậu ấy vẫn chưa đến rồi, nếu không thì là quỷ đang ngồi cạnh tớ à?”
Tiểu Bát thì nằm sấp xuống bàn, dùng các bạn học ở hàng ghế trước làm vỏ bọc, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Bây giờ làm sao đây? Hay là lớp trưởng cậu đổi giọng rồi nói giúp cậu ấy đi.”
Lớp trưởng:…….
Cậu không dám.
Diệt Tuyệt sư thái không phải không biết mặt tôi, tôi cũng cần mặt mũi đó.
–
Mùa thu tháng mười, mùi hương ngọt ngào của đan quế.
Thời tiết hôm nay đặc biệt trong xanh, thỉnh thoảng còn có vài đám mây trắng nhẹ lướt qua trên bầu trời xanh thẳm.
Trong khuôn viên trường, Hứa Dệt đang trên đường đến lớp học, không nghĩ tới lại va phải người khác, lại còn hất đổ ly coca trên tay người ta !
Lập tức, chất lỏng màu nâu đen của coca từ từ chảy xuống chiếc áo phông trắng như tuyết với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, tùy ý nổi lên hoa văn như tranh.
Đây là cái vận may quái quỷ gì vậy
Đầu óc Hứa Dệt trống rỗng, cảnh tượng trước mắt làm cô mở to mắt, bàn tay nhanh chóng lấy khăn giấy từ túi ra, cố gắng lau sạch coca trên bộ quần áo trắng tinh không dính một chút bụi.
Nhưng xét cho cùng đương nhiên không có gì tác dụng gì, cô cúi đầu xin lỗi, luống cuống tay chân vừa lau vừa hụt hẫng, dù lau thế nào thì vết coca vẫn y như cũ.
Mí mắt phải bất giác nhảy dựng lên, Hứa Dệt nói: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi sẽ đền cho cậu cái áo khác.”
Ngay khi Hứa Dệt đang chìm trong tự trách, thì trêm đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mà cô đã nghe được các đây không lâu.
Lại là duyên phận thần kỳ gì vậy chứ
Rõ ràng hai người chỉ nói với nhau có mấy câu, nhưng ngay khi nghe giọng nói ấy, hình ảnh người đàn ông vừa lười biếng vừa tùy ý bỗng vụt qua đầu cô.
Cùng một giọng nói, cùng một ngữ điệu lơ đãng nhưng ý vị sâu xa
“Cô gái nhỏ à, cách tiếp cận của cô độc đáo thật đó.”