Edit: Hạt Hướng Dương+Beta: Khiết Dĩ Thanh
___________
Thương Ôn Hứa bước chân không nhanh không chậm đi theo phía sau Hứa Dệt, Hứa Dệt chạy đến bên cạnh hai người bạn cùng phòng của cô, Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát nhìn thấy đại soái ca cũng tới liền trợn to hai mắt.
Hứa Dệt cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cô nhếch miệng hướng các cô ây vô hại cười một tiếng.
Ngại Thương Ôn Hứa vẫn còn ở đó, Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát không tiện lôi kéo Hứa Dệt nói gì, hai người trước khi đi cho Hứa Dệt một ánh mắt ý vị thâm trường mà ái muội.
Không phải Thương Ôn Hứa không thấy hành động của hai người bạn cùng phòng cô, thậm chí lúc nhìn thấy còn có chút chờ mong phản ứng của Hứa Dệt.
Anh bình tĩnh quay đầu đặt tầm mắt lên người Hứa Dệt, chỉ thấy cô bé vẫn hi hi ha ha cười ngây ngô như trước, căn bản là không hiểu được tin tức bạn cùng phòng truyền cho cô.
Thương đại thiếu gia cho tới nay đều xuân phong đắc ý, đột nhiên vào lúc này cảm nhận được cái gì gọi là mất mát.
Nhưng không nghĩ tới, cái mất mát hơn còn ở phía sau.
Hứa Dệt đưa mắt nhìn hai người bạn xách vợt rời đi, sau đó cô nhảy nhót chạy đến giữa sân, dỡ balo vợt xuống treo trên ghế trọng tài, ngay sau đó cả người cô cũng ngồi lên đấy.
Trọng tài ngồi ở ghế cao, sau khi cô trèo lên ngồi xuống, một đôi chân nhỏ trên không trung đung đưa, cô vịn tay rồi vui vẻ vẫy vẫy với hai người đàn ông cách đó không xa: “Lớp trưởng, học trưởng, mọi người mau tới đây đi.”
Một học trưởng nào đó: “…”
Tại sao anh đột nhiên có một dự cảm không lành?
Thương Ôn Hứa cùng nam sinh cách đó vài bước liếc nhau, nhất thời tia lửa văng khắp nơi, rất có khí thế “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*”
(*Sơn vũ dục lai phong mãn lâu tức là trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)
Lớp trưởng vừa thấy anh cất bước đi về phía Hứa Dệt, hắn không khỏi chạy nhanh tới bên cạnh cô.
Nhìn nam sinh đi ngang qua mình như một cơn gió, Thương Ôn Hứa nhếch khóe môi cười khẽ, bước chân không thay đổi, vẫn như cũ bộ dáng không nhanh không chậm.
Thậm chí khi lớp trưởng đi tới bên cạnh Hứa Dệt quay đầu lại cười diễu võ dương oai với anh thì anh vẫn cà lơ phất phơ, không nhìn ra chút khó chịu nào.
Điều này có vẻ như nhất cử nhất động của lớp trưởng có chút ngây thơ.
Hứa Dệt thấy hai người đều tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lại, “Học trưởng, anh cùng lớp trưởng đánh cầu đi, em có thể làm trọng tài cho hai người.”
Bộ dáng đứng đắn của Hứa Dệt chưa kịp giả vờ một giây đã phá hỏng, ánh mắt cô cong cong, nhàn nhã ngồi ở vị trí trọng tài, cười tủm tỉm, đôi mắt hươu chớp chớp, mang theo chút giảo hoạt cùng vô hại.
Kỳ thật cô vừa rồi đã tính toán xong hết cả.
Kỹ thuật cầu lông của Hứa Dệt trong lớp xem như trung bình, bình thường người khác đánh tới mười quả, cô có thể bắt được năm quả cũng xem như không tệ rồi, có vài lần cô đều cho rằng mình có thể đánh được, nhưng những lần như thế đều bị “thủng lưới”.
Hơn nữa Hứa Dệt cũng không thích thể thao, mỗi lần học cầu lông cô đều tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, ngồi ở một bên đục nước béo cò.
Vừa rồi cô cũng đã nghĩ kỹ, nếu là học trưởng có thể cùng đánh cầu với lớp trưởng, mà cô… hắc hắc, quang minh chính đại ngồi ở ghế trọng tài làm việc riêng.
Có thể thấy nội tâm mơ tưởng của Hứa Dệt thật sự rất vi diệu.
Nhưng hai người đàn ông rõ ràng không biết suy nghĩ của cô, lớp trưởng nghe Hứa Dệt nói, vẻ mặt không tình nguyện: “Chi Chi, cậu bảo tôi đánh với anh ta à?”
Thương Ôn Hứa ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh có lực xuyên thấu đảo qua gương mặt lớp trưởng.
Nói giống như anh muốn đấu với cậu ta lắm vậy.
Làm ơn, anh cũng là không tình nguyện đâu.
Nghe vậy, Hứa Dệt ngồi trên ghế trọng tài mở miệng nói: “Đúng vậy, học trưởng anh ấy thật đáng thương… Không có ai chơi cùng cả.”
Học trưởng tốt bụng: “….”
Anh thật đáng thương.
Thật sự rất đáng thương.
Cũng không biết mình phát điên cái gì, vứt bỏ một đám anh em trong ký túc xá chạy đến nơi này cùng nam sinh bên cạnh cô mắt to trừng mắt nhỏ.
Mấu chốt là, mắt to trừng mắt nhỏ chưa tính, còn muốn cùng người ta chơi cầu lông.
Anh vừa rồi đáp ứng Hứa Dệt cùng nhau chơi cầu lông, cảnh tượng trong đầu cũng không phải như vậy.
Anh tưởng tượng chính là, hai chọi hai PK, anh cùng cô gái nhỏ một đội, sau đó hai người phối hợp thiên y vô phùng, cùng nhau đánh bầm dập tên lớp trưởng chướng mắt phía đối diện.
Nhưng thực tế đã hung hăng tát anh một cái.
Sau khi bị ăn tát còn nói anh thật là ngu ngốc, vô cùng ngốc.
Anh cũng không biết vì sao lại tới tìm cô, còn ma xui quỷ khiến đáp ứng cùng nhau chơi cầu.
Sân cầu lông hiện tại của Hứa Dệt ở góc tây nam, mà sân của bọn họ Hàn Thành vừa vặn ở góc đông bắc, cách nhau không biết bao nhiêu cái sân.
Lão Vương cùng lão Trương thật sự có chút tò mò cô gái khiến Thương Ôn Hứa giả bộ đáng thương có bộ dáng như thế nào, cho nên đoàn người bọn họ do Hàn Thành và Trần Viễn dẫn đường, lén lút giống như du kích khom lưng vòng qua bụi rậm, lại một lần nữa đi tới bên ngoài sân chỗ Hứa Dệt.
Kết quả mấy đại lão gia trốn ở phía sau cây liền nhìn thấy một màn như vậy, Thương lão đại vẫn là Thương lão đại anh tuấn tiêu sái, chỉ là giờ phút này mặt không biểu tình đang vung vợt cùng một nam sinh đánh cầu.
Trên sân, hai người đàn ông hùng hổ, càng đánh càng mãnh liệt, ai cũng không nhường ai, cái gì mà con khỉ vớt trăng, Đại Bằng giương cánh, càn khôn đại na di… Các loại chiêu thức đều mang ra sử dụng.
Mà tiểu tiên nữ ở cửa hàng lẩu cay trong miệng Hàn Thành và Trần Viễn kia, hiện đang ngồi trên ghế trọng tài, hai tay nắm lại thỉnh thoảng hướng về phía hai người cách đó không xa hô một tiếng “Oa”, “Học trưởng thật lợi hại nha”, “Lớp trưởng cố lên”, “Hữu nghị đệ nhất, thi đấu thứ hai, lớp trưởng cậu phải cẩn thận” vân vân mây mây.
Với sự phát triển này, Hàn Thành và Trần Viễn đều bất ngờ.
Ý nghĩ lúc ấy của bọn họ cùng ý tưởng của Thương Ôn Hứa giống nhau, đều cho rằng cô sẽ cùng Thương đại nhân chơi đùa, sau đó lại phối hợp một nam một nữ cùng một đội
Lão Vương nhìn thấy tình cảnh này sợ ngây người, hắn run rẩy chỉ vào bóng dáng hai người, nói: “Tại sao tôi không biết khẩu vị của lão đại chúng ta lại nặng như vậy?”
“Cậu ta giả bộ đáng thương chỉ vì chuyện này?”
Chẳng lẽ cô gái chỉ là lá chắn, mục tiêu chân chính của Thương lão đại kỳ thật là nam nhân bên cạnh cô?
Hàn Thành và Trần Viễn nghe xong, cả người lạnh lẽo run rẩy nổi da gà, lão Trương cảm thấy loại thời điểm này tuyệt đối không thể quấy rầy chuyện tốt của lão đại, cho nên hắn lôi kéo mấy người khác lặng lẽ vòng qua bụi cây mở đường hồi phủ.
Đại khái nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ 606 náo nhiệt bị Thương Ôn Hứa mở ra.
Thương lão đại một thân toàn mồ hôi, tóc ướt đẫm, nếu ở dưới ánh mặt trời phơi nắng một lát nữa sợ là sẽ trực tiếp bốc khói.
Hôm nay anh thật sự buồn bực, vốn tưởng rằng cùng cô gái nhỏ đánh cầu, kết quả lại cùng lớp trưởng của cô đánh suốt một tiết.
Thương đại thiếu gia lúc này thật sự là tức không có chỗ phát, một mắt so với bình thường đều muốn lạnh lẽo tận mười phần.
Trong phòng ngủ bởi vì anh đột nhiên trở về mà yên tĩnh mấy giây, Thương Ôn Hứa mặt không chút thay đổi đi vào cửa, đem túi xách trên vai ném xuống dưới bàn của mình, sau đó xách nước khoáng trên bàn lên, uống liên tục.
Có lẽ nhận thấy tất cả mọi người đều im lặng đến quỷ dị, anh quay đầu lại, mấy người đều đang nhìn chằm chằm anh thấy vậy liền lấy thế sét đánh không kịp bịt tai đồng loạt nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhìn điện thoại, làm như một chút cũng không tò mò.
Thương Ôn Hứa nhíu mày, vặn đóng nắp chai nước lại sau đó bóp nát chai rỗng trong tay, chuẩn xác ném vào thùng rác ở cửa.
Anh mở tủ lấy quần áo sạch ra, trước khi vào phòng tắm anh hô to gọi người giả vờ đeo tai nghe để nghe nhạc: “Vương Tử Đào.”
Người đang đắm chìm trong âm nhạc hư vô không cách nào kiềm chế, thậm chí thân thể lão Vương còn đung đưa theo nhịp nhạc mình tự tưởng tượng, đột nhiên bị lão đại điểm danh, sống lưng hắn lạnh lẽo, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Thương Ôn Hứa nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Giắc cắm tai nghe của cậu còn ở ngoài kìa.”
Điều này ngầm có nghĩa là: Còn ở đó giả vờ với tôi?
Lão Vương vừa rồi còn thập phần quên mình, không ngừng đung đưa, triệt để hóa đá tại chỗ.
Trước khi đóng cửa, Thương Ôn Hứa không ngoài ý muốn nghe được bạn cùng phòng quật cường phản bác, tựa hồ còn liều mạng bảo vệ tôn nghiêm đã rơi xuống đất: “Lúc đó tôi mua, chủ cửa hàng nói, đây là tai nghe Bluetooth có dây.”
“Tai nghe Bluetooth có dây đấy biết không? Đó là, mặc dù nó trông không khác gì tai nghe thông thường nhưng nó được kết nối với Bluetooth.”
Hàn Thành và lão Trương ở một bên nghe xong lão Vương bịa đặt lung tung, đều nhịn không được nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, thậm chí còn muốn vỗ tay cho hắn.
Thương đại nhân lần này cũng lười để ý tới hắn.
Tai nghe Bluetooth có dây?
Sao không nói điện thoại của cậu là điện thoại Bluetooth luôn đi
Khóe môi anh khẽ mím, không chút do dự “Rầm” một tiếng đóng cửa lại
Ngoài cửa, Hàn Thành giơ ngón tay cái lên cho lão Vương, “Trâu bò thật người anh em, tai nghe Bluetooth có dây luôn đấy?”
Lão Trương đi qua cầm dây tai nghe trước ngực lão Vương trêu chọc, “Huynh đệ, bội phục, sau này cậu ở trước mặt lão đại cứ như vậy nghe nhạc đi.”
Lão Vương:……
Mẹ nó tôi còn không phải dưới tình thế bức bách à!
Sao biết được sẽ quên cắm tai nghe chứ! Lật bàn!!!!
Đêm nay, phòng ngủ 606 vốn không để ý tất thối, quần đùi thối bay đầy trời đều chỉnh trang lại cùng Trần Viễn phòng 607 đi về phía căn tin trường học.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa, các vị trong phòng ngủ 606 đã được Thương đại nhân – một con người yêu sạch sẽ – làm công tác tư tưởng một lần, mà nội dung chủ yếu chính là ——
Mẹ nó các ngươi còn dám vứt quần áo bẩn, vớ thối, cuối kỳ đừng nghĩ tìm tôi phụ đạo, đều chờ ở lại khoa cho lão tử đi!
Nghe này, đây là một lời răn đe vô cùng đáng sợ!!!
Ba người Hàn Thành dưới sự cảnh cáo của Thương đại nhân, lập tức biến thành cháu trai, không ngừng thu thập quần áo bẩn của mình ném vào trong sọt, sau đó lúc ra ngoài thuận tiện mang đến phòng giặt quần áo phía dưới, tất cả đều cho vào máy giặt xử lý.
Trong năm người bọn họ, ngoại trừ Thương Ôn Hứa thật sự đẹp trai đến mức nhân thần cộng phẫn*, bốn người khác đi ở bên cạnh, bộ dáng cũng rất chống cự.
(*Nhân thần cộng phẫn: Người và thần đều phẫn nộ. Ở đây hiểu là tất cả mọi người đều ghen tức với sắc đẹp ấy kể cả thần.)
Tuy nhiên mấy cô gái đi trên đường trong mắt chỉ nhìn thấy Thương Ôn Hứa, ánh đèn sân khấu của bốn người còn lại lúc nào cũng bị anh che kín.
Trần Viễn: “…”
Trần Viễn: “Tôi cảm thấy sau này, chúng ta vẫn không nên đi cùng lão đại thì tốt hơn.”
Hàn Thành phụ họa: “Cậu nói đúng, đả kích người khác quá.”
Lão Vương cùng lão Trương điên cuồng gật đầu, trên đầu hai người vô hình toát ra rất nhiều +1, +1, +1…
Nhiều đến nỗi khiến họ nghẹt thở.
Đoàn người đi vào căng tin, Thương Ôn Hứa với dáng người cao gầy đi trong đám người giống như là hạc đứng giữa bầy gà.
Anh liếc mắt liền nhìn thấy Hứa Dệt đang xếp hàng trong đám đông, mũi chân đệm một cái, yên lặng đếm thầm số người ở trước mặt.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái nhỏ xuất hiện trước mặt mình tần suất ngày càng thường xuyên hơn.
Thậm chí hiện tại anh ở trong biển người mênh mông tùy ý liếc mắt một cái liền có thể chuẩn xác nhận ra bóng lưng ấy.
Bóng lưng cô rất dễ nhận biết, nho nhỏ gầy gầy, trên đầu đôi khi đội mũ có một viên cầu nhỏ ngẫu nhiên lắc lư mấy cái.
Tối nay không nhìn thấy hai người bạn lần trước cùng cô đi quán lẩu cay, bây giờ một mình cô hình như có chút nhàm chán, không có ai nói chuyện nhưng mà cô cũng chẳng nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại đệm chân nhảy nhót.
Ngay cả khi chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi, anh cũng thấy thật sự đáng yêu.
Chậc, nhịn không được nhìn thêm vài lần
“Aiya, Ôn Hứa, nếu không tối nay chúng ta ăn nồi nổi tiếng đi?*” Hàn Thành đứng bên cạnh anh dùng khuỷu tay chạm một cái hỏi ý kiến.
(*Đoạn này editor và beta cũng bó tay luôn ạ hicc. Ai biết nghĩa là gì thì giúp đỡ chúng mình với ạ.)
Nhưng Thương Ôn Hứa cùng bọn họ căm bản không chung một tần số, chỉ thấy Thương lão đại chăm chú nhìn phía trước ngay cả ánh mắt cũng không quay sang, “Các cậu đi đi.”
“Hả?” Hàn Thành theo tầm mắt Thương Ôn Hứa nhìn qua, nhưng người xếp hàng trong căng tin thật sự là rất nhiều, hắn cũng không biết Thương lão đại rốt cuộc đang xem cái gì.
“Mấy cậu gọi món đi, tối nay tôi ăn cái kia.” Thương Ôn Hứa nói xong, trực tiếp đi về phía trước, vừa đi vừa đưa lưng về phía bọn họ vẫy vẫy tay, “Có việc liên lạc qua điện thoại.”
“Aiya không phải…..” Trần Viễn thấy Thương đại nhân như mất hồn đi về phía trước, lại nhìn đích đến của anh —— mì Ramen.
Không phải là lão đại ghét mì nhất sao!
Thương Ôn Hứa không quan tâm chỗ đó làm cái gì chỉ thấy cô xếp hàng ở đó, anh nghĩ khẩu vị của cô chắc không đến nỗi nào đâu, vì thế anh cũng không ngước mắt lên nhìn.
Nhưng khi đi qua hàng cuối cùng, anh mới phát hiện ra một vấn đề.
Anh đứng ở vị trí này cách cô tận vài người, hai bên xếp hàng các cửa hàng khác, ngay cả muốn tiến lên nói chuyện cũng không dễ dàng.
Thương Ôn Hứa nhìn chằm chằm vào gáy cô gái nhỏ cách đó không xa, nhất thời lâm vào trầm tư.
Phải làm thế nào mới có thể thu hút sự chú ý của cô một cách tự nhiên?
Trần Viễn lớn tiếng, hắn sợ lão đại trúng tà gì đó, lôi kéo đám người Hàn Thành hướng về phía Thương Ôn Hứa, cũng không để ý tới phía trước Thương Ôn Hứa cách mấy người chính là tiểu tiên nữ ở quán lẩu cay.
Vừa đi tới liền hô to một tiếng: “Này Ôn Hứa, cậu thấy rõ ràng cậu không phải…”
Thanh âm quen thuộc chui vào lỗ tai, bỗng dưng… Thương đại nhân nảy ra một ý tưởng.
Anh xoay người, lên tiếng cắt ngang lời Trần Viễn, “Không có việc gì, bốn người các cậu cùng đi ăn đi, thiếu tôi cũng không sao.”
Trước kia anh chưa từng cảm thấy tiếng nói chuyện của tiểu tử Trần Viễn này dễ nghe như vừa rồi.
Quả thực so với chim sơn ca còn êm tai hơn.
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Trần Viễn: ???
– Cái gì khiến thương đại nhân ngay cả nhìn cũng không nhìn liền dám đi xếp hàng, thuận tiện còn luôn là diễn tinh thượng thân?*
(*Diễn tinh thượng thân có thể hiểu đơn giản là diễn xuất đỉnh cao, diễn viên phái thực lực.)
– Ồ, chính là tình yêu đó.
#Vai trò của một người anh em tốt #
#Vào thời điểm quan trọng, bước đệm trên con đường tình yêu #