Edit: Hạt Hướng Dương+Beta: Khiết Dĩ Thanh
Lúc đầu Hứa Dệt chạy vào lớp còn chưa phát hiện ra tất cả học sinh và giáo viên cô đều không quen, cô đến trễ vài phút, giáo viên đang nói về PPT kỳ quái liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang lén lút chui vào.
Thương Ôn Hứa và đồng bọn ngồi ở hàng cuối cùng, Hứa Dệt sau khi tiến vào nghiêng đầu nhìn đông nhìn tây tìm bóng dáng Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát, các nam sinh ngồi ở hàng sau vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ liền nhao nhao nhịn không được một trận xôn xao.
Hứa Dệt chưa kịp chú ý những thứ này, hiện tại cô nhìn gương mặt không quen biết trong lòng tràn đầy lo lắng, bước chân không khỏi tăng tốc độ lên hàng ghế sau cùng.
Hôm nay một lần hiếm hoi Thương đại nhân đi học không ngủ, từ trong ngăn bàn lấy điện thoại ra, thỉnh thoảng ngó xem cô có trả lời tin nhắn hay không.
Nhưng mà khung tin nhắn của đối phương vẫn không nhúc nhích, lại thêm xung quanh đột nhiên xao động, anh đem điện thoại ném vào trong ngăn bàn, chân dài duỗi về phía trước, lưng dựa vào ghế chuẩn bị ngủ bù.
Vị trí của Thương Ôn Hứa vừa vặn tiếp giáp với lối đi, kết quả vừa nhắm mắt lại, tay áo bị người nhẹ nhàng kéo một chút, nương theo thanh âm mấy ngày nay không ngừng vờn quanh đầu anh xuất hiện, “Học trưởng, anh cũng tới nơi này nghe giảng à?”
Âm cuối của cô vểnh lên, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng lại không nén được sự ngạc nhiên bên trong.
Thương Ôn Hứa chỉ cảm thấy trong hơi thở như có như không một cỗ hương vị ngọt ngào, anh còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Hứa Dệt vốn khom lưng tiến vào phòng học, lúc nhìn thấy học trưởng, hai mắt đều sáng lên, phảng phất như tìm được cứu tinh.
Thương Ôn Hứa cúi đầu rồi mở mắt theo bản năng nhìn sang phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cô gái nhỏ đôi mắt to tròn vô tội lại tràn ngập mừng rỡ ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của anh, hai người ngồi rất gần, vừa cúi người xuống tầm mắt Hứa Dệt thẳng tắp đụng vào con ngươi người trước mặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của mình.
Cô rụt lại cái đầu nhỏ xù xì, hơi ngượng ngùng cong cong mắt, lặng lẽ thè lưỡi.
Giáo viên trước bục giảng còn đang giảng bài, căn bản không nhớ đến sự tồn tại của sinh viên đi muộn, nhưng Hứa Dệt vẫn chột dạ tận lực giấu mình trước ánh mắt của giáo viên.
Hứa Dệt vừa rồi nhìn thấy Thương Ôn Hứa từ ánh mắt đầu tiên liền phi thường vui vẻ tới chào hỏi, sau đó lại nghĩ đến hiện tại đang trong lớp học, cô không thể quấy rầy người ta học tập, liền xoay đầu nhìn quanh bốn phía tìm chỗ ngồi.
Sau khi lướt qua một vòng, cô phát hiện chỗ ngồi trong khu vực này dường như bán rất chạy*?
(*Bán rất chạy: tức là đã kín hết chỗ.)
Cuối cùng ánh mắt của cô xuyên đống người thấy một khe hở, ở đầu kia của lớp học —— vẫn còn chỗ trống.
Hứa Dệt quay đầu lại, hướng học trưởng cười cười, “Học trưởng em không quấy rầy anh nữa, em qua ngồi bên kia.”
Cô nói xong, liền xoay người, thân thể đứng thẳng dậy chuẩn bị đi tới vị trí trống.
Khi hàng cuối cùng của bọn họ phát ra tiếng động vang vọng đến mọi ngóc ngách trong phòng học, Hứa Dệt đã đặt mông trên đùi Thương Ôn Hứa, chính cô còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, cả phòng học đều quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Hứa Dệt chưa từng bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, đầu cô “ong” một cái sau đó hai má đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô như thế nào cũng không thể nghĩ tới học trưởng sẽ giữ chặt cánh tay của mình, mà cô ngồi trên đùi Thương Ôn Hứa hoàn toàn là bởi vì quán tính lùi về phía sau!!!
Sách giáo khoa trên bàn, cùng với túi của Hứa Dệt đeo trên vai, sau khi ngồi xuống, đồng loạt bị cô không cẩn thận làm rơi xuống đất.
Động tĩnh quá lớn, không muốn người khác chú ý đến cũng khó.
Thương Ôn Hứa ngay từ đầu muốn giữ chặt cô gái nhỏ cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần không muốn để cho cô rời đi.
Huống hồ trong cùng còn có một chỗ trống, anh muốn giữ cô lại sau đó để cho bọn Trần Viễn di chuyển vào bên trong là được.
Điều này xảy ra là hoàn toàn bất ngờ.
Hứa Dệt vội vàng che mặt mình, vội vàng hoảng hốt từ trên người Thương Ôn Hứa đứng lên, cô cúi đầu theo thói quen xin lỗi học trưởng trước.
Giọng nói của cô mang theo một chút ủy khuất và không biết làm sao, vành tai hai bên sớm giống như má cô, đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Hứa Dệt sắp khóc rồi.
Hai tay che mặt không dám buông xuống, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào tại chỗ, thậm chí cũng không có dũng khí đối mặt với giáo viên đang giảng bài bị cắt đứt.
Lớp học bị gián đoạn một cách khó hiểu, hơn nữa còn bị gián đoạn theo cách mới lạ mà không làm ra vẻ như vậy, giáo viên trước bục giảng cho biết đây là lần đầu tiên từ trước đến nay cô gặp phải.
Cũng may giáo viên dễ tính không nói thêm gì nữa, chỉ là trước khi giảng bài một lần nữa, cô có chút thâm ý nhìn hai người, chỉ thấy cô gái nhỏ với bộ dáng “muốn chết.”
Thương Ôn Hứa nhặt hết đồ rơi dưới đất lên, anh động chân ý bảo Hàn Thành, mấy người ngồi cùng Thương Ôn Hứa trong nháy mắt rất có ý tứ đều dịch vào vị trí còn trống bên trong.
Thương Ôn Hứa cũng ngồi lui vào, anh giúp cô đem tro giũ sạch bụi bẩn ở túi xách đi.
Sau đó đặt túi của cô vào vị trí mình vừa ngồi, khó được một lần ngữ khí mềm xuống, mang theo sự dụ dỗ không dễ phát hiện: “Vừa rồi là lỗi của anh, ngồi xuống trước, nhé?”
Chung quanh vẫn có ánh mắt của các bạn học đến thăm dò, Hứa Dệt ôm mặt mình, dưới chân không được tự nhiên dịch sang bên cạnh Thương Ôn Hứa, cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ của anh.
Cô lấy túi xách của mình ra khỏi chỗ ngồi, không biết tâm tình hiện tại là gì, nhìn cũng không dám nhìn thương Ôn Hứa bên cạnh một cái.
Hứa Dệt nằm sấp trên bàn lấy bạn học phía trước làm nơi trú ẩn, giống như cảm thấy còn chưa đủ, túi mua hàng màu trắng bị tay cô nắm lấy một bên, che vào đầu xù xì của mình.
Cả tiết học kế tiếp, cô đều duy trì tư thế như vậy, uể oải nằm sấp trên bàn.
Vốn tất cả mọi người còn nhao nhao hưng trí bừng bừng suy đoán cô gái này cùng lão đại lớp bọn họ có quan hệ gì, nhưng mà còn chưa đoán ra nguyên nhân, ngay sau đó hành động của lão đại càng làm cho bọn họ đều choáng váng.
Thương Ôn Hứa ngay từ đầu đã bị cô giả làm đà điểu trốn tránh hiện thực bật cười một trận.
Trong lòng nhịn không được nghĩ, cô sao có thể đáng yêu như vậy chứ?
Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, ý tốt vừa rồi của anh làm hại cô trước mặt mọi người, da mặt cô mỏng manh, sợ là nhất thời cũng không muốn gặp người khác.
Thương Ôn Hứa lớn như vậy cũng chưa dỗ dành con gái bao giờ cả, anh nghiêng đầu, tính tình nhẫn nại, tận lực làm cho mình có vẻ bình dị gần gũi, ở bên cạnh cô đơn phương nhẹ giọng giải thích.
“Anh giữ em vốn là muốn em ngồi cùng một chỗ, vừa rồi anh cũng không nghĩ tới, là vấn đề của anh.”
“Là anh suy nghĩ không chu toàn.”
Bàn tay Thương Ôn Hứa đặt ở mép bàn, trong mắt người khác khoảng cách hai người rất gần, thanh âm lại thấp cho nên mọi người cũng không nghe thấy anh nói cái gì.
Lúc này cô gái nằm sấp trên bàn, đầu đội túi, cánh tay giật giật, nhưng đầu ngón tay vẫn nắm chặt mép túi một chút cũng không có ý định lấy ra khỏi đầu mình.
Cô phiền não “Vâng…” một tiếng.
Chỉ nghe giọng nói của cô nho nhỏ, vùi đầu trong túi của mình, có lẽ là bởi vì thiếu chút nữa nhịn không được muốn khóc, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn khàn.
“Cho tới bây giờ em chưa từng ngồi trên đùi nam sinh.”
Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, lẩm bẩm, ủy khuất và đáng thương.
Thương Ôn Hứa nghe vậy, lập tức không biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng tay trái anh chống cằm, cúi đầu xuống, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hình ảnh cô gái nhỏ bên cạnh.
Yết hầu anh hơi động, tiếng cười khẽ tràn ra cổ họng.
Tiếng cười kia từng đợt từng đợt gần bên tai, Hứa Dệt xấu hổ nằm sấp, càng không muốn lấy túi xách từ trên đầu mình xuống.