Edit: Hạt Hướng Dương+Beta: Khiết Dĩ Thanh
Hứa Dệt sửng sốt một lát, thế nào cũng không nghĩ tới học trưởng lại trả lời cô như vậy.
Cô cảm thấy rằng chỉ số IQ của mình đã bị xúc phạm.
Lời vừa rồi của Thương Ôn Hứa không thông qua não liền nói ra, ý thức được rốt cuộc mình vừa nói những lời hoang đường gì, anh hận không thể quay ngược thời gian, một lần nữa sắp xếp lại ngôn từ.
Nhưng khả năng quay ngược thời gian vốn không tồn tại trong thế giới thực, kế tiếp sắc mặt cô gái dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lạnh xuống vài phần.
Môi cô khẽ mím lại, cắn răng, má phồng phồng, hai bên nổi lên ửng đỏ, bị anh làm cho tức giận không nhẹ.
Cô mấp máy miệng, Thương Ôn Hứa chờ đợi một hồi lâu mới nghe thấy cô nói: “Anh… !!!”
Cô tựa hồ không tìm được từ ngữ để mắng, ‘Anh’ nữa ngày, mới đỏ mặt ra vẻ hung dữ nói: “Anh…Sao có thể nói như vậy được!”
Không biết vì cái gì, vốn còn đang khẩn trương lại vì một câu này của cô chọc cho tan thành mây khói.
Cô cũng không biết, ngữ điệu mềm mại này rơi vào trong anh giống như đang làm nũng với anh.
Thương Ôn Hứa biết lúc này không nên cười, anh quay đầu lại, giơ tay cọ cọ khóe miệng nhịn không được cong môi lên.
“Anh cũng không thể vì vay tiền mà trêu chọc người khác chứ!” Cô gái nhỏ bất giác bĩu môi, lông mày nhíu lại, tiếp tục nói.
Cô hôm nay đội một chiếc mũ có viên cầu nhỏ trên đỉnh, khi đứng bên cạnh anh, không biết là bởi vì cô mang giày cao gót hay do quả cầu mà thoạt nhìn so với bình thường cao hơn một chút.
Nhưng khi cô nhìn Thương Ôn Hứa vẫn phải ngẩng đầu lên.
Thương Ôn Hứa cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, anh cân nhắc một giây, sau đó ôn tồn nói một tiếng “Thật xin lỗi.”
Giọng nói của anh trầm ấm, Hứa Dệt vì lời xin lỗi bất thình lình, lại đỏ mặt lần nữa.
Lý do cho sự đỏ mặt lần này là…
Học trưởng vì sao lại xin lỗi ôn nhu như vậy chứ !!!!!!!!!!!!!
Nếu như không phải trên tay còn cầm bát mì, có lẽ hiện tại cô sẽ không tự chủ được che đi hai má nóng bừng của mình.
Cô bỗng dưng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ không thể để học trưởng biết mình đỏ mặt được!
Cảm giác giống như mình làm chuyện xấu gì đó, tâm tư nhỏ bé trong lòng một chút cũng không muốn cho người ta biết.
Thương Ôn Hứa không phát hiện ra cô gái nhỏ đột nhiên khác thường, anh nhìn cô vùi đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống liền bật cười.
Hứa Dệt tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của học trưởng, nhưng trong đống âm thanh ồn ào phức tạp, cô mơ hồ có thể nghe được tiếng cười truyền đến từ đỉnh đầu.
Cười cái gì mà cười chứ! Hứ.
Hứa Dệt có chút không vui nhíu nhíu cái mũi nhỏ, cánh tay cô ôm chén đã bắt đầu mỏi rồi, “Học trưởng, nếu không có việc gì thì em đi nhé.”
Thương Ôn Hứa lúc này mới nhớ ra trong tay cô còn ôm một chén mì, anh ngược lại hít một hơi, ở trong lòng thầm mắng một câu mình nhiều chuyện.
Vốn cô gái nhà người ta có thể đi ra ngoài tìm được chỗ ngồi xong bắt đầu ăn rồi, kết quả bị anh quấy rối ở đây, chẳng khác nào hại cô lại cùng mình xếp hàng lần lượt.
Anh giơ tay lên định xoa đầu cô xem như an ủi. (editor: không bê hộ nu9 à T~T)
Nhưng tay nhấc lên một nửa, anh lại cảm thấy không ổn, liền thu tay về, sau đó thờ ơ gật đầu nói: “Được, em đi trước đi, bưng chén cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Hứa Dệt không nghe ra ý tứ gì từ trong lời nói của học trưởng, cô lặng lẽ thở dài một hơi, xoay người thật cẩn thận ôm chén mì trong tay đi về phía chỗ trống ở góc căn tin.
Thật vất vả lắm mới đợi được mọi người phía trước gọi món xong đến phiên Thương Ôn Hứa, anh nhìn thực đơn trên quầy trong nháy mắt liền ngây ngốc.
Mì gà.
Mì sườn.
Mì rau xanh.
Mì thịt bắp cải tuyết.
……
Từ trên xuống dưới nhìn lại tất cả đều là mì xxx, khuôn mặt Thương Ôn Hứa cảm giác không tốt lắm.
Anh vừa rồi cúi đầu nhìn trong chén của cô gái nhỏ, chỉ nhìn thấy hai khối thịt cá cùng mấy cọng rau xanh ở trên cùng, phần ở phía dưới bị che kín, một chút cũng không nhìn ra còn có mì.
Ngay cả khi cô uống một ngụm, anh cũng không nghĩ đến đó là bát mì.
Thương Ôn Hứa: “….”
Thôi thôi.
Xếp hàng lâu như vậy, anh liền cố gắng ăn một lần đi.
Huống hồ vừa rồi nhìn vẻ mặt cô lúc uống canh, hẳn là cũng không đến nỗi nào.
Anh nhanh chóng quét mắt qua thực đơn, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái tên duy nhất kèm theo cá, đôi môi mỏng của anh khẽ nhấc lên, gọi một bát giống như bát của cô vừa rồi.
Trong góc căn tin, Hứa Dệt đang ăn đến vui vẻ thì đột nhiên ánh sáng trước mắt bị chặn hơn phân nửa, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Ngoài miệng còn đang ngậm mì chưa kịp hút vào, đã thấy học trưởng vẻ mặt xấu hổ đứng ở bên cạnh bàn mình.
Thương Ôn Hứa đại khái cả đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy, lúc dùng WeChat trả tiền thì mạng bị gián đoạn, sau đó anh phát hiện ra một vấn đề kinh thiên động địa bị mình lãng quên hồi lâu ——
Anh quên nạp tiền vào Wechat.
Cái này, điện thoại trong tay anh không còn phí, thật đúng là trở thành điện thoại Bluetooth không dây.
Kết quả cuối cùng là, người ta đã làm xong hết rồi, nhưng anh lại không thể trả tiền.
Dì nấu mì kia thấy đó là một anh chàng đẹp trai, lập tức vung tay một cái, vui vẻ hào phóng cho anh nợ, để lần sau anh có tiền rồi trả cũng không muộn.
Anh liền xấu hổ bưng bát mì đi ra, vốn muốn tìm bọn Trần Viễn, dù sao thì anh cũng không thật sự đi vay tiền của một cô gái.
Ai ngờ cuối cùng anh tìm một vòng căn tin cũng không tìm được bóng dáng bọn họ, ngược lại liếc mắt một cái xa xa nhìn thấy cô ngồi trong góc yên tĩnh ăn mì.
Anh nghĩ, rốt cục cũng là mượn tiền? Nếu như có thể vì tiền mà cùng cô thiết lập một mối liên hệ nào đó, cũng không phải là không thể.
Cho nên chân dài Thương lão đại bước đi, nhàn nhã tới chỗ Hứa Dệt, đem bát mì trong tay đặt ở đối diện cô.
Sau đó sử dụng da mặt dày mấy chục năm tích lũy, bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Em có thể cho anh vay mười tệ không?”
Nghĩ đến cảnh tượng quẫn bách vừa rồi, anh nhắm mắt lại, buồn rầu cười cười: “Không cẩn thận bị miệng quạ của mình nói trúng, lúc trả tiền mới phát hiện điện thoại không còn tiền, thật sự biến thành điện thoại Bluetooth không dây rồi.”
Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Nói xong, anh có chút bất đắc dĩ, chính mình cũng không tiếp nhận được hình ảnh vừa rồi.
“A?” Hứa Dệt nhanh chóng cho mì vào miệng rồi nuốt xuống, cô dùng khăn giấy lau vài lần liền đứng dậy: “Em không có tiền mặt, nhưng em có thể đi qua giúp anh trả tiền.”
“Học trưởng, anh chờ một chút.”
Hứa Dệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trước khi đi lấy từ trong túi ra một quyển giấy ghi chú màu hồng in dâu tây cùng bút hoạt hình.
Thương Ôn Hứa không biết cô muốn làm gì, liền kiên nhẫn chờ ở một bên chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
Sau khi đứng dậy, cô lại ngồi xuống, dịch bát sang bên cạnh, cô tì lên bàn, tay phải cầm bút vẽ vẽ viết viết trên tấm dán ghi chú.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cô gái mặt mày cong cong xé giấy ghi chú dán lên bàn: “Được rồi ~”
Thị lực của Thương Ôn Hứa vẫn rất tốt, chỉ thấy trên đó viết: Bàn này có người ~ tạm thời rời đi một lát, xin nhân viên không cần dọn bàn.
Ở phần cuối còn vẽ một cô bé phiên bản Q hai tay chắp lại, trong khung thoại bên đầu còn viết “Làm ơn làm ơn.”
“Đi thôi.” Hứa Dệt viết xong liền đứng dậy, cô cùng học trưởng cất bước đi tới cửa hàng cách đó không xa.
Thương Ôn Hứa liếc mắt nhìn cô gái phiên bản Q trên giấy ghi chú, lại nhìn cô gái nhỏ hình như từ trước tới nay chưa từng tồn tại phiền não gì, cho dù là một người cũng có thể vô ưu vô tư vui vẻ.
Bỗng dưng, anh nở một nụ cười.
Cô cũng giống như cô bé mà cô vẽ, đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần.