Mục lục
Chú à, cưng chiều tôi nhé (full) – Tô Noãn Tâm – Lệ Minh Viễn – Truyện tác giả: Hoa Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 794: Cô ta dựa vào đâu mà sống vui vẻ như vậy

Ban đầu bà ta suýt nữa không nhận ra, sau này thấy Tô Noãn Tâm mới chịu tin đó chính là Tô Ngọc Mỹ đã từng nằm trên giường bệnh, vẻ mặt xám ngắt, người phụ nữ mà bà ta hận nghiến răng nghiến lợi bây giờ lại sống thoải mái như thế, nhất là trước mặt cô ta còn có một người đàn ông khí chất nho nhã, vừa thấy đã biết là người thành đạt. Bà ta cảm thấy Tô Ngọc Mỹ xứng sao?

Tiểu tam tiên nhân đáng lý phải không chết tử tế. Cô ta dựa vào đâu mà sống vui vẻ như thế? Cho nên bà ta vẫn không nhịn được đi sang bên này châm ngòi, trong lòng mặc dù kiêng kỵ Lê Minh Viễn, nhưng bà ta không nhịn được.

Tô Noãn Tâm sắc bén nhìn bà ta: “Bà Cổ thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm hả? Nếu chủ nhà tôi ở đây thì bà đã sớm bị đuổi cổ ra ngoài rồi! Bà có tư cách nhắc tới anh ấy sao?”

Bà Cố cười lạnh: “Nếu không phải Lệ Minh Viễn giúp các cô, cô thật sự cho rằng các cô ghê gớm lắm hả?”

“Hừ, tệ đến mấy cũng vẫn hơn bà Cổ. Tôi thấy bà là ghen tỵ mẹ tôi sống vui vẻ, xinh đẹp hơn bà, bảo dưỡng trẻ trung hơn bà, còn tự làm việc kiếm tiền nuôi bản thân, cho nên bà ghen tỵ mẹ tôi thì có! Bà không thấy sắc mặt của bà ghê tớm lắm hả? Không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình đúng không? Cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì, nếu không có chồng bà nuôi thì có lẽ bà ra ngoài đường ăn xin cũng không ai cho bà tiền!”

“Đồ vô giáo dục… Bà Cổ mắng đến nửa chừng thì chợt nhớ tới Lệ Minh Viễn, hít sâu một hơi nói: “Cô muốn nói gì cũng được, tóm lại tôi sợ người ta bị lừa nên mới ra mặt trần thuật sự thật mà thôi.

“Ha, tâm tư gì thì bà Cố đều tự biết rõ.

“Tôi lười nói với các cô.”

Làm việc xấu xong, bà Cổ muốn rời đi, lại bị Tô Noãn Tâm nhanh tay giữ chặt, tay còn lại cầm đĩa salad trái cây trên bàn ụp lên mặt bà Cổ.

“Á!” Bà Cổ hoảng sợ hét lên: “Con tiện nhân Tô Noãn Tâm kia! Sao mày dám!”

“Bà Cổ làm việc tốt không để lại tên, đương nhiên tôi phải bảo đáp ơn nghĩa của bà chứ! Đĩa salad này coi như tôi mời bà.”

“Mày đợi đấy cho tao!”

“Sao? Chờ Cổ Minh Đức làm chỗ dựa cho bà hả? Ha, Cổ Thanh Nhã bị tôi đạp vào bệnh viện, Cổ Minh Đức dám nói gì không? Còn không phải thích đạp thì đạp. Nhà họ Cổ các người cũng chỉ có thể mà thôi, có làm gì được tôi đâu?”

“Mày thật cuồng vọng!”

“Đúng, tôi cuồng đấy! Bà Cổ nhớ kỹ mặt tôi nhé, lần sau còn gặp tôi thì phiền bà đi đường vòng!”

“Mày xong đời rồi!” Bà Cổ đột nhiên hét lên: “Người đâu! Cho con nha đầu chết tiệt này một trận nhớ đời cho tao!”

Bà ta đã bị chọc giận đến điên cuồng, mất hết lý trí, đã bất chấp tất cả, không quan tâm có Lệ Minh Viễn làm chỗ dựa. Bà ta bị sỉ nhục trước mặt mọi người, nếu hôm nay không răn dạy con nha đầu chết tiệt này thì sau này làm gì còn mặt mũi?

Hai tên vệ sĩ áo đen của bà Cổ tiến lên muốn đối phó với Tô Noãn Tâm. Tô Noãn Tâm nhanh chân tránh thoát hai người kia, cầm bàn ăn ném lên mặt chúng. Hai vệ sĩ cũng có chút thân thủ, xoay người tránh thoát rồi tiếp tục tấn công Tô Noãn Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK