Chương 677: Thân thế của Nhiếp Hạo (2)
Cuối cùng, không ngờ Nhiếp Hạo lại nói.
Bởi vì anh ta cảm thấy, Lệ Minh Viễn là người tốt sẽ lắng nghe anh ta…Anh nghe xong sẽ không cảm thấy kỳ lạ, sẽ không cảm thấy ghét bỏ, cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ. Từ đầu tới cuối, Lệ Minh Viễn đều lắng nghe rất bình tĩnh.
Năm đó nhà họ Nhiếp… cũng thuộc hàng gia đình quyền thế nổi tiếng trong thành phố.
Sau này bị lộ ra vô số tai tiếng về chuyện loạn luận…
Ông cháu ba đời… cùng chung một người phụ nữ.
Bởi vì người phụ nữ đó, quá đẹp… Đẹp đến mức dường như giống một yêu tinh.
Bà là một người phụ nữ dân tộc thiểu số sắp bị tuyệt chủng, tình cờ bị người nhà họ Nhiếp tìm ra và đưa về nhà, từ đó, đàn ông nhà họ Nhiếp đều vì đó điên cuồng. Nhiếp Hạo, ngay cả bố đẻ của mình là ai cũng không biết…
Mẹ của anh ta, sống giống như một con vật… Hôm nay trên giường của người này, ngày mai lại trên giường của người kia.
Lúc còn trẻ, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, tất cả mọi người đối với bà rất tốt.
Nhưng sau này khi anh ta lớn lên, bà cũng bắt đầu có tuổi nhan sắc tàn phai… Phải chịu hết những sỉ nhục, hành hạ.
Rốt cuộc, trở thành người phụ nữ không có danh phận, bị đàn ông trong nhà khinh thường, đàn bà hành hạ… Cuối cùng lúc chết, cũng không được như người bình thường.
Những chuyện đó, Nhiếp Hạo đều tận mắt nhìn thấy.
Vậy nên, cả đời cũng không cách nào quên được ác mộng này.
Cuối cùng người của cả nhà đó, đều chết trong trận hỏa hoạn chính tay Kỷ Vân Như gây ra…
Trước khi phóng hỏa, tất cả mọi người nhà họ Nhiếp, đều bị giam cầm ở trong phòng khách nhà ho.
Toàn bộ đều bị thiêu sống. Trong một đêm, nhà họ Nhiếp bị tiêu diệt, không người nào biết ai đã ra tay.
Chỉ có Nhiếp Hạo biết… là do Kỷ Vân Như. Anh đã cầu xin bà ta làm như vậy.
Lần đầu tiên Kỷ Vân Như nhìn thấy Nhiếp Hạo, lúc đó rất kinh ngạc… Nhiếp Hạo tuổi còn nhỏ, nhưng xinh đẹp giống như một con búp bê tinh xảo. . Bà ta dường như không cần suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Em giúp anh, anh sẽ là nô lệ của em, từ nay về sau, chỉ nghe lời một mình em, em sẽ giúp anh!”
Nhiếp Hạo, cũng không suy nghĩ nhiều, quỳ một chân trên đất, đôi mắt thành kính ngước mắt nhìn bà ta, gọi bà ta là chủ nhân.
Vẻ mặt Kỷ Vân Như tràn đầy cảm giác thỏa mãn… Nét mặt tràn đầy nụ cười, như một đứa trẻ đang được ăn kẹo ngon.
Ngày thứ hai, trong thành phố lan truyền tin tức cả nhà họ Nhiếp bị giết chết.
Nhiếp Hạo, cũng mất tích. Lệ Minh Viễn yên lặng nghe hết cả những chuyện này, động tác bồi thuốc trên lưng Nhiếp Hạo, vẫn không ngừng lại.
Nhiếp Hạo kể xong tất cả mọi chuyện, đột nhiên cười nói: “Cho nên, tổng giám đốc Lệ… Lần đầu tiên gặp anh, thật sự rất ngưỡng mộ anh..
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Không có gì đáng để ngưỡng mộ. “Ít nhất khi đó tổng giám đốc Lệ, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ..”
Lệ Minh Viễn nhớ tới hồi còn nhỏ… Lam Thanh Như không bỏ rơi bổ của anh, lúc bố chưa mất, quả thực anh là một đứa trẻ rất hạnh phúc.
Nhưng chính vì, từng có được, lúc mất đi những gì bản thân cho là tốt đẹp nhất, mới biết thế nào là đau khổ vô cùng.
Nhiếp Hạo và anh không giống nhau, Nhiếp Hạo chưa từng được nhận là con.
Cho nên, anh ta luôn có một dáng vẻ rất bình thản, dường như đối với tất cả mọi thứ trong cuộc sống này, cũng không còn hứng thú.
Có lẽ, anh ta còn sống vì một mục đích duy nhất, đó là làm nô lệ tốt của Kỳ Vân Như, “Thuốc bôi xong rồi, không có bằng gạc sao?” Lệ Minh Viễn đột nhiên nói.
“Trong hòm thuốc có”
Lệ Minh Viễn nhìn lướt qua hòm thuốc, động – tác thành thạo, lấy bằng gạc ra, cuốn toàn bộ phía sau lưng của Nhiếp Hạo như cái xác ướp, cuối cùng nhắc nhở anh ta nói: “Nếu như điều kiện cho phép, tốt nhất vẫn là đến bệnh viện một lần.”