Mục lục
Chú à, cưng chiều tôi nhé (full) – Tô Noãn Tâm – Lệ Minh Viễn – Truyện tác giả: Hoa Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66

Lệ Minh Viễn lập tức từ chối, nói: “Cháu xin lỗi, chú Tần, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Cô Tần cố ý gây chuyện, thuê người muốn làm nhục nữ chú nhân tương lai của nhà họ Lệ trước mặt mọi người, còn tuyên bố muốn rạch mặt của cô ấy, Nếu như chuyện này mà cứ bỏ qua như vậy, người ngoài sẽ nghĩ nhà họ Lệ quả yếu đuối, chỉ có thể im lặng mặc cho người khác ức hiếp! Cho dù có ông nội can thiệp cũng không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.”

Sao đột nhiên nhắc đến ông cụ Lệ vào lúc này?

Dùng tên tuổi của bậc cha chú để chặn họng ông ta… Vậy thì ông ta sẽ không thể lấy vai về để ép Lê Minh Viễn buông tha chuyện này được nữa.

Lệ Minh Viễn đã móc nối chuyện này tới vấn đề thể diện giữa hai gia tộc, khiến chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn. Tần Kiên biết anh sẽ không cho qua một cách dễ dàng.

“Minh Viễn, nếu cháu đã không chịu cho chú Tần này mặt mũi, vậy cháu nói đi, cháu muốn giải quyết như thế nào?”

“Lệ Minh Viễn, anh khinh người quá đáng!”

“Tần Viên, ngậm miệng!”

“Bo…”

Thấy ánh mắt sắc bén của Tần Kiên quét đến người mình, Tần Viên lập tức ngậm miệng lại.

Trong lòng tức giận nhưng không cóchỗ để trút ra ngoài.

Tốt lắm, Lê Minh Viễn, anh vẫn nhuốn bao che cho con khốn Tô Noãn Tâm kia đúng không.

A!

– Tô Noãn Tâm, đêm nay mày sẽ không chết yên lành được đâu!

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ý của cháu rất đơn giản, bảo cô Tần xin lỗi đứa trẻ nhà cháu, đồng thời thề rằng về sau sẽ không bao giờ đụng vào cô ấy cho dù chỉ là một sợi tóc. Nếu cô Tần không làm vậy, chuyện ngày hôm nay không thể chấm dứt được.”

“Lê Minh Viễn, anh đừng mơ tưởng! Bảo em xin lỗi Tô Noãn Tâm sao, dựa vào cái gì chứ hả? Rõ ràng là cô ta làm mặt em bị thương, em còn chưa tìm cô ta để trả thù trút giận đầu!”.”Cô Tần, cô đừng quên rằng cô mới là người làm ra hành động ức hiếp cô ấy trước!”

Tần Viên tức giận đến mức trở nên điên cuồng. Cảm giác khi bị người đàn ông mình thích đối xử như thế này thật sự quá khó chịu, khiến người ta bực bội muốn chết.

Tần Kiên cau mày nói: “Minh Viễn, như thể có hơi quá đáng với Tần Viên!”

“Nếu ngay cả vợ tương lai của mình mà cũng không thể bảo vệ được, vậy thì về sau Lệ Minh Viễn này còn có thể làm ăn trên thương trường như thế nào nữa? Chú Tần cũng từng trải qua tuổi trẻ, nếu như mẹ của cô Tần còn sống mà lại bị người khác bắt nạt một cách nhục nhã như vậy, với tính tình của chú Tần, chắc chắn sẽ còn quá đáng hơn so với cháu bây giờ.”

Cho dù là ai cũng biết Tần Kiên chiềuchuộng Tần Viên như vậy là bởi vì mẹ của Tần Viên là người phụ nữ duy nhất ông ta yêu sâu đậm trên đời này.

Cho dù sau này ông ta tái hôn với vợ mới thì chẳng qua cũng chỉ bởi vì dáng dấp của người vợ mới có phần giống mẹ của Tần Viên mà thôi, đây là nguyên nhân ông ta cưới vợ mới về nhà.

Mẹ của Tần Nghĩa chỉ là một vật thay thế thôi.

Chuyện này dẫn đến việc đứa con trai của vợ mới là Tần Nghĩa cũng không được Tần Kiên chào đón, đó là lý do ông ta luôn giữ thái độ có cũng được mà không có cũng không sao đối với Tần Nghĩa.

Tần Kiến nghe thấy anh nhắc đến người vợ đã khuất của mình, lông mày hơi nhíu lại, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tần Viên, thể đi.”

“Con không muốn! Dựa vào cái gì màmọi người cứ bắt con phải xin lỗi, bắt con phải thể chứ! Tô Noãn Tâm xứng đáng sao! Cái gì mà nữ chú nhân tương lai của nhà họ Lệt Ha ha… Cô ta có mạng sống đến khi đó rồi hãy nói sau!”

“Tần Viên!”

“Bố, đây là chuyện giữa đám người trẻ tuổi chúng con, bố đừng nhúng tay vào! Lệ Minh Viễn, anh muốn làm gì thì cứ nhằm vào em là được, Tần Viên này không sợ anh! Anh có thể không yêu em, không thích em, nhưng em tuyệt đối không cho phép anh sỉ nhục em! Bảo em xin lỗi một con khốn đê tiện sao, nằm mơ!”

Cái xưng hô con khốn để tiện này khiến Lệ Minh Viễn cảm thấy có chút chói tai.

Bàn về sự đê tiện, ai hơn được Tần Viên?

Lê Minh Viễn cười lạnh nói: “Tốt thôi,nếu cô Tần đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy tôi sẽ không khách khí nữa… Người đầu, đã mang đồ vật tôi cần tới chưa?”

Vệ sĩ do Lệ Minh Viễn dẫn đến đây lập tức bước tới, nói: “Tổng giám đốc, đã mang đồ vật tới rồi.”

Vệ sĩ đưa cho Lệ Minh Viễn một cái đĩa CD, Lê Minh Viễn lại đưa cho Tần Nghĩa nói: “Đi đi, bật lên.”

Tần Nghĩa nghĩ thầm, tại sao tôi phải nghe lời anh?

Nhưng nghĩ đến việc anh trai đã nhờ vả Lê Minh Viễn giúp đỡ mình, hơn nữa nhữ đầu nội dung bên trong cái đĩa CD này là thứ có tác dụng bảo vệ cho anh ta thì sao.

Ngay lập tức, anh ta không nói gì nữa, nhận đĩa CD xong là đi thẳng đến trước TV.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK