Người văn thao võ lược có lập trường riêng không bàn đến, chỉ những tướng sĩ hữu dũng vô mưu ở đây đều là huynh đệ vào sinh ra tử với Tiêu Quân, bọn họ trung thành thủ lĩnh tuyệt đối, đều nguyện nghe hắn phân phó nhưng số lượng quả thực quá ít. Bởi vì từ lúc phế ngôi thái tử, Tiêu Quân trở thành một nhàn vương tránh xa thế tục, đồng thời bỏ cả quân quyền. Những tướng sĩ góp mặt tại nơi này là được Trương Viễn Hoài dùng ân tình đòi lấy, đáng tin tưởng, dễ sai bảo nhưng không có nhiều.
Ngược lại mưu sĩ và quan văn đang được trọng dụng, cả những anh kiệt văn võ song toàn có tiềm lực dồi dào cùng chiến tuyến với Tiêu Quân trước kia thì hiện tại rất khó thuyết phục. Từ xưa đến nay quan niệm trung quân là ái quốc luôn được xem là chân lí, cho dù có kẻ tham ô hối lộ hay hiếp đáp dân lành đi nữa, chúng cũng không dám có lòng tạo phản.
Trương Viễn Hoài nghĩ đến đây đau đầu không thôi, con đường soán ngôi đoạt vị chưa gì đã thất bại ngay bước đầu cmn rồi!
Hôm nay kết thúc không vui, ngày mai càng không có chuyện gặp nhau nữa. Trương Viễn Hoài khéo ăn nói quá làm bọn họ trở mặt luôn rồi.
Ngụy vương là huynh đệ ruột của hoàng đế, bọn họ không bằng không chứng tố cáo lung tung chỉ có nước uống trà trong song sắt, Trương Viễn Hoài tất nhiên không sợ, nhưng hắn vẫn cay.
Lần này thua thiệt, cái miệng của hắn lên trình cmn luôn. Bây giờ quăng cho hắn một cuốn ngữ văn bất kì, hắn cũng có thể qua một lần đọc giảng cho tám ngàn thí sinh đại học. Như vậy đã đủ thấy hắn bị hành như thế nào chưa?
Trương Viễn Hoài tâm tình thúi quắc đi tìm Vĩnh Thương, đoạn đang tung tăng đến vườn hoa cầu người ta an ủi, ai mà có dè lại bắt gặp được cảnh y và nam nhân quan văn miệng lưỡi ác nghiệt vừa rồi hành hắn ra bã đang nói gì đó vô cùng nghiêm túc. Hắn lập tức đen mặt, bừng bừng sát khí đi qua đó. Có điều nhân ảnh của Trương Viễn Hoài còn chưa lộ ra, nam nhân kia đã đúng lúc hành lễ thoái lui, khi hắn tới nơi, chỉ còn mỗi Từ Thụy Y với thần sắc không tốt.
Vừa thấy hắn, y trực tiếp chất vấn: "Ngươi muốn tạo phản?"
Không hiểu sao nội tâm Trương Viễn Hoài sau khi nghe y hỏi có hơi rén, khí thế hung thần đều bị khuôn mặt lạnh tanh của y rột sạch.
Hắn đoán nếu mình thừa nhận sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, nhưng mà với tình cảnh vừa rồi thấy được, chắc rằng y đã biết chuyện từ tên kia, vậy thì nếu hắn không thừa nhận có khi sự tình càng tệ hơn.
Trương Viễn Hoài nghĩ thêm, lại thấy mình có lí do chính đáng, tự hỏi bản thân sao phải sợ y chứ? Lập tức thẳng thắn đáp: "Đúng vậy!"
"Không được, dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi." Quả nhiên nghe xong sắc mặt Từ Thụy Y càng khó coi, y khổ tâm khuyên nhủ.
"Tại sao chứ?" Hắn bất mãn nhảy dựng lên.
Từ Thụy Y bất lực thở dài, không khó nhận ra giọng điệu có chút tức giận: "Thiên hạ thái bình, xã tắc yên ổn, ngươi quậy cái gì?"
"Mấy thứ đó liên quan gì tới ta? Ta--"
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Từ Thụy Y đã giận dữ quát: "Ngươi điên hả? Thân là một vương gia sao có thể nói ra câu đó?!"
Từ Thụy Y quả nhiên không được điềm tĩnh như vẻ ngoài thể hiện, y luôn phải kìm nén bạo ngược trong lòng. Tất nhiên là sau khi nghe câu nói vô tâm của hắn thì đã không khống chế được mà bộc phát.
Trương Viễn Hoài không phải thực sự không quan tâm đến mấy thứ kể trên, hắn chỉ là muốn tỏ rõ thái độ thôi, không ngờ anh Vĩnh Thương mà hắn luôn ỷ lại lại phản ứng gay gắt như vậy, hắn không khỏi có cảm giác uỷ khuất vô cùng. Trương Viễn Hoài có chút tổn thương càng ngang bướng hơn, không chịu thua khí thế hét: "Ta cứ thế để yên cho hắn cướp thứ thuộc về mình mới là điên đó!"
Phát tiết xong, hắn nhận ra mình cũng có chút kích động liền hắng giọng nói tiếp: "Quốc thái dân an gì đó, ta đâu phải là không làm được, ta còn có ngươi mà."
Bật thang hắn đưa ra rồi, nhưng Từ Thụy Y vốn đang nóng tính nên không hiểu, y không nhìn thái độ, chỉ nhìn ý trên mặt chữ. Vì vậy, thấy mình bị hắn lấy làm niềm tin tạo phản liền tức muốn chết, thầm mắng tên này chính là một con bò lì.
Từ Thụy Y: "Không được!"
"Không đó!" Trương Viễn Hoài nổi điên phản đối.
"Từ Thụy Y!" Y phẫn nộ quát.
Trương Viễn Hoài: "???" Hả? Sao y lại tự gọi tên chính mình?
Tự Thụy Y không cảm thấy mình sai chỗ nào, bỏ lại một câu liền phất tay áo đi mất: "Ngươi an phận một chút cho ta."
Trương Viễn Hoài tức nghẹn họng dõi theo bóng y mà không có cơ hội trăng trói. Hắn tức thì tức, nhưng lại lo nhiều hơn. Một ý nghĩ tiêu cực nổi lên khiến dòng suy nghĩ của hắn bị cuốn theo mãi, muốn dẹp cũng không tài nào dẹp đi được.
Vừa rồi, y cho rằng hắn mới là Từ Thụy Y? Chẳng lẽ y bị vấn đề tâm lí? Nếu bệnh của anh Vĩnh Thương diễn biến xấu hơn hắn phải làm sao đây?
Không được, hắn không muốn!
Ngay sau đó, Trương Viễn Hoài liền chạy vào thư phòng lục lọi sách về y thuật, vu thuật và những thứ liên quan.
Hắn cứ như vậy vừa âm thầm tìm trợ thủ, vừa miệt mài tìm kiếm giải pháp trong lo sợ bất an tận mấy ngày. Cuối cùng vấn đề căn bản hắn tìm hiểu được chẳng khác trong kí ức Tiêu Quân chút nào, đồng thời manh mối giải pháp cũng chẳng thấy tâm hơi.
Hôm nay nhân lúc vào cung, hắn mang theo Từ Thụy Y đến thái y viện. Lão thái y hỏi y vài câu, kiểm tra sơ bộ liền cho y ra ngoài, trong phòng bấy giờ chỉ còn lão và Trương Viễn Hoài.
Hắn căng thẳng: "Y sao rồi?"
Lão thái y vuốt râu trắng, giải thích: "Bệnh tình quả thực chuyển biến nặng hơn, theo như ngài mô tả những cơn đau cũng càng trở nên dữ dội?"
Trương Viễn Hoài gật đầu xác nhận: "Đúng vậy!"
"Vương gia có từng nghe nói tâm bệnh quá nhiều, tinh thần sẽ bị phân liệt chưa?" Lão cao thâm hỏi.
"Ta biết cái đó! Nhưng tình hình của y thế nào, phiền lão nói rõ hơn."
"Có lẽ vì quá bất lực với thân phận của bản thân và xót cho những hi sinh của ngài, y bắt đầu suy nghĩ thay ngài gánh vác trong tâm trí mình, lâu dần cùng với vu thuật Xích Nguyệt đã dẫn đến chuyện thần trí bị chi phối. Khái quát mà nói, có lẽ là câu 'Yêu quá nhiều, bất giác sẽ trở thành dáng vẻ của đối phương' đó ạ." Lão thâm sâu giải thích.
Tim hắn chùng xuống, đau nhói.
Trương Viễn Hoài đang buồn muốn chết, còn Từ Thụy Y bên này thì nấp trong một cái đình nghỉ mát, nhàn nhã đàn một khúc tịnh tâm.
Đại Cát không hổ danh 'con ruột', nghe khúc tịnh tâm bị biến thành tâm bất tịnh của Thượng Tích liền nhận ra.
[Đại Cát: Tâm tình của y đang rất xấu.]
[Đại Lợi: Tình hình anh đâm một nhát, em bổ một đao này của hai người họ khả quan hả? Chẳng phải hệ thống đã sửa rồi ư, sao đại nhân còn chưa cho phép anh kết nối liên lạc với chủ nhân? Với tính tình nguyên bản khó thuần của ngài ấy, sợ rằng drama còn dài, máu chó còn nhiều xô.]
[Đại Cát: Thật ra cũng không có bế tắc như cậu nghĩ, tình cảnh hiện tại tuy bất lợi cho kí chủ nhưng khá lí tưởng để y hoàn thiện cảm xúc.]
Đại Lợi xuất phát từ hệ thống hỗ trợ suy nghĩ cho kí chủ, nhắn tiếp, [Đại Lợi: Nhưng đây là dự án phát triển kí chủ mà? Làm như vậy có phải hơi quá đáng không?]
[Đại Cát: Nếu muốn tính, cậu phải tính từ đầu chứ? Là ai dùng nguyện vọng của mình để đổi lấy cơ hội tái sinh cho kí chủ?]
Nam nhân tóc đỏ có cùng chân lí sống không sợ thiên hạ đại loạn, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn với Đại Cát, theo dõi đến đây đã không nhịn được ngứa ngáy, vội soạn vài câu gửi đi.
[Thời Thần: Nguyện vọng đó đổi lấy bằng một trăm nghìn nhiệm vụ của hệ thống y lãnh đạo lận đó nhe~ Hê hê tiểu bạch miêu bình thường độc mồm lắm mà, sao nói giúp y hoài vậy ta? Thì ra là trong nóng ngoài lạnh ah ah~]
Đại Cát liếc người đàn ông đang nhìn mình cười tít mắt một cái như muốn nói "Bỏ cái acc đó ra!"
Đại Lợi: "..."
Cái kiểu nhắn tin này rất khả nghi nha? Thời Thần đại nhân mần ăn thất đức quá nên bị thiên lôi đánh hả?