"Thời gian tới phải bận rộn rồi." Thời Thần nhìn hai bộ phận quan trọng nhất của Thượng Tích trên bàn, cảm thán.
Thượng Tiêu Dao ngồi một bên chóng cằm, rảnh rỗi tám chuyện: "Cứ thong thả đi, chuyện gì cũng có nguyên do của nó mà."
Thời Thần nghe giọng điệu của hắn liền hứng thú: "Em biết chuyện gì rồi?"
Hắn nhún vai tỏ vẻ cái gì cũng không biết: "Không có, chỉ là linh cảm thôi."
Thời Thần cười sủng nịch xoa đầu hắn, sau đó mới quay sang động tay vào mấy bộ phận quan trọng vừa rồi thu thập từ Thượng Tích. Trên tay hắn xuất hiện chuỗi số liệu bao quanh chúng, hắn vừa điều trị sau chấn thương cho Thượng Tích vừa nói: "Dù sao thì cũng không thể chậm chạp được, có quá nhiều người nôn nóng đợi sự xuất hiện của nó."
Thượng Tiêu Dao đáp một tiếng lười biếng: "Chậc."
Đại Cát ngay khi nhận được thông tin từ Thời Thần liền chạy đến phụ giúp, trông thấy dáng vẻ làm màu của hắn liền chướng mắt: "Nếu chán quá thì về chỗ anh làm việc đi, thân là chủ thần mà suốt ngày đi long nhong."
Thượng Tiêu Dao: "..."
Đều là làm màu như nhau, sao cậu lại ghét tui?
Nghĩ vậy nhưng hắn không có nói ra.
"È hèm, cậu lo cho mình thì hơn."
Đại Cát tâm trạng đáp: "Quên tôi cũng được, chúng tôi làm quen lại từ đầu, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi."
Đại Lợi không thể khôi phục dữ liệu bộ nhớ, thật sự quên đi mình... Chuyện này Đại Cát chưa từng nghĩ đến, cũng không ngờ một ngày nó xảy ra mình lại có cảm giác xót xa thế này.
Thượng Tiêu Dao nhìn vẻ mặt nhăn thành một nhúm của cậu ta, không nhịn được phì cười: "Là ổn dữ chưa?"
Cậu liếc hắn một cái, hắn mới thôi cười. Cứ tưởng thôi nhây rồi, ai ngờ hắn quay phắt sang hỏi Thời Thần:
"Xin hỏi vị đại nhân này, ngày X tháng X năm X là ngày gì?"
Thời Thần không nhìn hắn, biết thừa ý đồ của tiểu yêu tinh này nhưng vẫn thành thật đáp: "Ngày tôi tạo ra em và Thượng Tích."
Trong khi Đại Cát đã quạu lên máu não, hắn vẫn hăng hái với bộ môn chọc chó: "Vậy ngày XX tháng XX năm XX?"
Thời Thần: "Ngày em nhận được sự cho phép của Enny có thêm một tùy tùng tên Cửu Linh."
Thượng Tiêu Dao hưng phấn không thôi: "Nhớ hết về tôi đó nha, ai như mấy người~~"
Đại Cát: "An Khang." - Khốn nạn.
"Há há há." Thượng Tiêu Dao ôm bụng cười nghiêng ngã.
...
Kể từ ngày biết Thượng Tích biến mất, sức khỏe Trương Viễn Hoài bắt đầu có dấu hiệu tụt dốc.
Cho dù đã thất vọng nhiều như vậy, trong lòng hắn vẫn mang một niềm hi vọng bất diệt đối với tình yêu của hắn và Thượng Tích.
Lời nhắn nhủ của Thượng Tích hắn không nghe được, nhưng đúng như ý nguyện của y, hắn vẫn ngày ngày lặng lẽ chờ y, mặc dù quá trình đó cũng cùng lúc bào mòn trái tim hắn.
Hôm nay hắn theo thường lệ vẫn bày vẻ mặt như u linh đến công ty, vừa vào chỗ đã bị Phan Kiều dí sml.
"Không xong rồi, phía Lợi Toàn xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì?"
"Người phụ trách ăn chặn tiền đầu tư, may mà sau khi nhận được tố cáo nặc danh, kiểm sát viên của chúng ta đã phát hiện kịp thời!" Nói đến đây, Phan Kiều nghĩ đến quan hệ của hai bên mà hỏi: "Chúng ta có cần bàn lại hợp đồng không?"
Trương Viễn Hoài dứt khoác đáp: "Không cần, yêu cầu bồi thường hợp đồng rồi kết thúc hợp tác đi."
"Vâng."
"Liên lạc bên Phương Nghi."
"Đã rõ."
Sau khi xử lí vụ Lợi Toàn trời cũng đã xế, Trương Viễn Hoài tan tầm trùng hợp hoàng hôn buông xuống. Hắn chậm lại bước chân, bất giác đến bờ sông gần công ty ngơ ngẩn ngắm nó.
Không có bất cứ động tĩnh nào, đột ngột ngay bên cạnh Trương Viễn Hoài xuất hiện một người đàn ông.
Hắn ngay lập tức bật dậy, sững sờ nhìn người vừa đến. Miệng hắn lắp bắp loạn ngôn một hồi mới nói rõ câu, rõ ràng là bất ngờ đến kinh hãi: "Thượng, Vĩnh,.. Anh không phải Thượng Tích!"
Người đàn ông có khuôn mặt Trần Huy Ninh nhìn hắn, giọng điệu tỏ ra tiếc nuối nhưng vẻ mặt lại hiện lên sự hứng thú, hắn nở nụ cười: "Sao lại nhận ra sớm thế?"
"Mà này, tôi tưởng cậu xưng mày - tao đó, bất ngờ ghê cậu cũng lịch sự gớm. Xem ra sự đào tạo của Thượng Tích không phải không có ích." Hắn ta làm như thân lắm liên mồm cảm thán.
Trương Viễn Hoài bị mỉa mai mặc dù khá cay nhưng hắn không muốn tốn thời gian tranh cãi, bấy giờ thẳng thắng chất vấn: "Anh chính là cái người phá đám chúng tôi có phải không? Cmn anh là ai?"
"Tôi? Hmm..." Hắn làm điệu bộ phân vân suy nghĩ, ngựa mất một lúc mới trả lời: "Thượng Tiêu Dao~" Sau đó hắn lại bổ sung thêm: "So với việc tìm hiểu tôi là ai, chẳng phải cậu càng muốn biết Thượng Tích là ai hơn sao?"
Trương Viễn Hoài cảnh giác: "Tôi không có! Anh rốt cuộc có ý đồ gì?"
"Anh ta là ai mà có thể đường hoàng xuất hiện trong các nhiệm vụ của cậu? - Bộ cậu không thấy hiếu kì thân phận của Thượng Tích thật sao? À, đáng lí ra còn nhiều câu hỏi hơn cơ vì ngay từ đầu cậu chẳng biết gì về anh ta cả, ví dụ như tại sao anh ta có thể dùng thân phận Trần Huy Ninh xuất hiện trước mặt cậu, vì sao cậu và Thượng Tích - một trong hai người chết thì nhiệm vụ sẽ kết thúc? Hoặc thực tế hơn là lí do hệ thống chọn cậu?"
"Anh đừng hòng lừa gạt tôi!" Trương Viễn Hoài cảnh giác.
Hắn ta lắc đầu chán nản: "Haiz, chẳng biết gì về đối phương mà cứ nguyện ý trao đi trái tim như vậy, đúng là đáng thương."
"Ý anh là gì?"
"Tò mò rồi à? Thượng Tích ấy, anh ta không phải là con người mà chỉ một hệ thống thôi~~"
Thấy Trương Viễn Hoài xám mặt, hắn ta hài lòng nói tiếp: "Cho dù là hệ thống cấp cao đi nữa, anh ta cũng chỉ là một trí tuệ nhân tạo không hiểu tình yêu. Nói không chừng mấy cái lời lẽ tán tỉnh cậu đều có trong thiết lập hết rồi đó nha."
"Anh nói điên khùng gì vậy chứ? Tôi nghe không hiểu!"
Thấy Trương Viễn Hoài muốn chạy trốn, hắn ta kéo tay lại, Trương Viễn Hoài đành phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn, có điều vừa ra chiêu hắn đã nhanh nhạy biến mất giữa không trung, ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt Trương Viễn Hoài với khuôn mặt khiêu khích.
Bấy giờ Trương Viễn Hoài đã xác nhận được việc người đóng giả Lý Tường Khả lần trước không phải hắn ta, tên trước mặt này mới là người liên tục phá hoại mối quan hệ giữa hắn Thượng Tích. Bởi vì thằng nhóc lúc trước tuy đánh đấm rất giỏi nhưng thằng già trước mặt này out trình, ngạo mạn không dùng vũ lực đối đầu mà trực tiếp chơi skills luôn.
Tên đó trực tiếp vạch trần: "Sao nghe không hiểu được? Chẳng phải đáp án này đã giải đáp được mọi khúc mắc của cậu rồi à?"
Bờ vai Trương Viễn Hoài run rẩy, hắn ta vẫn quyết không tha cho: "Năm xưa nhiệm vụ của một kí chủ tên Trần Huy Ninh là đối phó với một kí chủ khó nhằn của hệ thống khác nhưng không may cậu ta đã thất bại. Bấy giờ Thượng Tích thân là chủ thần phải ra tay giải quyết hậu quả giúp cậu ta, vì thế hai người mới có cơ duyên gặp gỡ... nghe đến đây cậu thật sự vẫn muốn phủ nhận?"
"Đừng nói nữa." - Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy thừa nhận chứ không phải biết từ người khác!
Giữa lúc ý chí Trương Viễn Hoài ngổn ngang tán loạn, người đàn ông nhẫn tâm bồi thêm một nhát khiến hắn rơi vào vực thẳm tối đen: "Có cái này chắc cậu không biết, mấy thế giới trước cậu đi qua đều là thế giới giả lập do chính tay Thượng Tích thiết kế để đối phó cậu, không phải thế giới thực đâu - Điều này đồng nghĩa với cái gì, cậu nhận ra chưa?"
"Để nói rõ hơn, Thượng Tích là chủ thần của hệ thống Đối Kháng Bất Lương, cậu biết cái hệ thống đó dùng để đối phó ai không? - Chính là những người hám lợi tàn độc như cậu!"
"Thế nào, cảm giác kẻ từ người yêu mình nhất trên đời biến thành địch nhân như thế nào? Từ đầu chẳng có tình yêu gì cả, đều là hư tình giả ý!"
"Cậu không tin chứ gì? Vậy xem cái này đi."
Tên đó vừa nói vừa đưa ra một bức ảnh chụp Thượng Tích ngồi bên cạnh một con mèo trắng xem thanh giá trị, mà mấy chữ đề trên thanh giá trị đó như con dao đâm một nhát trí mạng vào tim hắn.
[Tiến độ hồi phục nhân phẩm]