"Linh tuyền thật được tìm thấy rồi, bây giờ đang được sử dụng. Sớm thôi, sẽ chẳng còn mạt thế nữa." Đại Lợi báo cáo tình hình khả quan ngoài kia cho hắn, muốn giúp hắn phấn chấn hơn nhưng ngược lại khiến hắn đa sầu đa cảm nói: "Vậy là chỉ còn mình tao là quái vật."
"Cậu đừng nói vậy mà, tui không có nghĩ thế, Vương Nhật càng không nghĩ thế! Cậu cũng không được coi thường bản thân!" Nó kích động phủ nhận.
Trương Viễn Hoài bật cười: "Ai thèm mày an ủi, chẳng phải còn một Lục Thiên súc vật hơn tao sao?"
Đại Lợi: "..." Thật ra nhìn bộ dạng gượng cười này của hắn, nó không vui nổi.
"Cậu sao vậy? Lại muốn ngủ à?" Bỗng dưng đầu Trương Viễn Hoài gục xuống làm nó lo lắng không thôi.
Hắn gà gật đáp qua loa một cái "Ừm" rồi ngủ luôn.
Tình hình Trương Viễn Hoài tồi tệ, bên đây cũng chẳng khả quan hơn chút nào.
"Anh đến góp vui cái gì?" Ngô Tùng bất mãn, lông mày bị cau lên muốn nhảy qua khỏi trán.
Lâm Đào thẳng thắng, giọng điệu nhẹ tựa mây bay: "Tôi cảm thấy chuyến này chẳng ai về với tôi cả."
Ngô Tùng sững sốt nhìn cậu ta, há miệng muốn nói mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thể phản bác.
Ba người Ân Cúc cùng một đám dị năng giả cảm tử khó khăn lắm mới từ tường sắt mở được một đường xâm nhập vào tòa nhà chính phủ, bọn họ vừa đi vừa âm thầm dùng linh tuyền giải quyết những xác sống lâu la vốn tưởng có thể trông chờ vào một kết cục tốt đẹp nhưng đến khi gặp chặn cuối Lục Thiên thì đều bị hắn đánh cho nhừ thây, chật vật dây dưa một hồi bên họ tiêu vong gần hết.
Bọn họ từ lúc giáp mặt Lục Thiên liền lao đến đánh đấm, nhưng chỉ lát sau, hầu hết các dị năng giả đều bị đánh ngã sải lai trên đất.
"Anh dụ anh Nhật đến đâu rồi? Mau nói!" Ngô Tùng dựng lên một bức tường đất, dị năng giả hệ lôi liền nhảy lên đó phóng điện xuống người Lục Thiên.
Vốn dĩ Vương Nhật đi cùng họ, nhưng đến khi gặp Lục Thiên, hắn ta chỉ đặc cách mỗi y đi tìm Trương Viễn Hoài.
Ai chẳng biết chỗ kia là long đàm hổ huyệt chứ?
"Mơ đi!" Lục Thiên vừa dứt lời, An Trúc bỗng nhiên lộ ra từ sau lưng Ngô Tùng và dị năng giả hệ lôi. Cô phóng lên, bộ dạng sẵn sàng cắn chết họ. Bất ngờ một đoạn dây leo bay giữa không trung như rắn phóng tới, nhanh như chớp quắn lấy eo An Trúc tận mấy vòng chắc chắn rồi quật cô xuống đất. Ân Cúc đã đợi cô tự nãy giờ xuất hiện từ bóng tối.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của An Trúc, tay cầm bình nước linh tuyền của Ân Cúc run rẩy, biểu tình do dự.
Giờ khắc này tâm trí cô không ngừng đấu tranh giữa dùng hay không dùng, bởi lẽ ngày đó An Trúc vì cô cản một viên đạn kịch độc của đồng đội phản bội, sau đó mới bị hóa thành xác sống. Nếu trở về lại dáng vẻ con người, An Trúc chỉ còn một chút hơi thở đến hô hấp cũng không nổi, vậy linh tuyền cũng đâu có ý nghĩa gì chứ?
"Gừ gừ!" An Trúc nhe miệng lở loét đầy máu về phía cô, đôi mắt phẫn nộ và đói khát như thể chỉ cần cô đến gần liền vồ tới.
Tiếng ẩu đả điên cuồng giữa đồng đội và Lục Thiên vẫn vang lên không dứt, dị năng giả trút hơi thở cuối cùng tung ra những đòn đánh chớp nhoáng, giữa đất trời hỗn loạn, cô đối diện với khuôn mặt đẫm máu của người cô yêu chậm rãi nở nụ cười dịu dàng... "Em yêu chị."
Dứt lời, những đoạn dây leo mang theo mùi hương hăng nồng của nhiên liệu lũ lượt kéo đến bao vây, Ân Cúc vung một đoạn dây mây rắn chắc buộc chặt người Lục Thiên, mặc dù không thể thực sự đối phó hắn nhưng cũng khiến hắn khó thoát ngay được, đồng thời, cô kéo An Trúc vào vòng tay mình.
An Trúc thấy người sống liền nhe răng gặm cổ Ân Cúc, máu tươi cùng lúc bắn lên mặt cô.
Kì lạ thật, tại sao khi đã thành ra dáng vẻ thảm hại này, em vẫn thấy chị thật xinh đẹp?
Ân Cúc xoa đầu An Trúc như đang vỗ về đứa trẻ đáng thương, nói với Lâm Đào:
"Kết thúc đi." - Từ tời khắc này, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa...
Lâm Đào nghe hiệu lệnh liền gật đầu, không chút chậm trễ bắn ra một viên đạn nhiệt.
Viên đạn nhiệt bắt dầu hỏa trên thân dây leo liền bùng cháy dữ dội, lời thú nhận của Lâm Đào chìm trong khí thế tận diệt của ngọn lửa:
"Tùng ngốc, thật ra tôi khá thích cậu đó."
Không hồi đáp, chỉ có nước mắt hòa vào ngọn lửa cùng sự ngỡ ngàng pha lẫn hạnh phúc của Ngô Tùng.
Em, cũng có chút thích anh...
Trên người của dị năng giả cảm tử đều có một quả bom công lực lớn, căn phòng nén quá nhiều nhiệt và áp lực nổ uỳnh lên, người bên trong không một ai thoát chết.
Mọi chuyện, kết thúc rồi.
Tác giả là người Việt, các thể loại tự xưng dịch truyện đều là xạo l*n, tui chỉ đăng truyện duy nhất một nơi, các bạn nếu còn lương tâm có thể chịu khó lên fb tìm tên tui rồi click link là được. Mỗi lượt đọc trên trình duyệt và google của mọi người đều tạo ra cho tác giả một vết thương lòng, vết thương đủ lớn tui sẽ dừng đăng truyện.
...
Ở lối khác, Vương Nhật lục tung khắp nơi cuối cùng tìm ra được một căn mật thất đáng ngờ. Y đứng trước cửa nhìn tờ giấy ghi chú của Lục Thiên, xác nhận được đúng là nơi này.
Tờ ghi chú giải thích cơ chế của cánh cửa, Vương Nhật đọc qua mấy cái từ ghê gợn trên đó chẳng chút nao núng thoái lui, không do dự uống viên thuốc lấy một khắc.
Viên thuốc vào bụng, cơ thể y liền như bị bao vây bởi một tầng quỷ khí, ngay sau đó cánh cửa dày nặng kia đúng như Lục Thiên nói mà ầm ầm mở ra.
Đáng tiếc, lúc y tìm được Trương Viễn Hoài, xi lanh khẩn cấp đã hết tác dụng.
Trương Viễn Hoài tứ chi đeo xích bị trói trên một cái đài cao ngất ngưởng, hắn hóa điên, hoàn toàn biến thành xác sống mất hết lí trí.
Tiếng kêu gừ gừ trong miệng không dứt của hắn như một con yêu quái cấp thấp không não chỉ biết lấp đầy cái bụng không đáy, bộ dạng da thịt thối rữa nhìn từ xa cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.
Vương Nhật đang đứng dưới ngàn bật thang, thấy hắn, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.
"Tìm được em rồi."
Chuyến đi này đã định không toàn mạng, y từ đầu chẳng có hi vọng trở ra, cũng biết chắc hắn không thể bình an vô sự. Mong ước nhỏ bé chỉ là được cùng hắn chết một chỗ.
'Phập' Vương Nhật không ngần ngại đạp lên bậc thang đầu tiên, bậc thang xanh lục lập tức hóa đỏ, đồng thời một mũi tên ánh sáng cực nhanh đâm xuyên qua người y.
Máu y tung tóe, mùi tanh nồng càng kích thích Trương Viễn Hoài trở nên điên cuồng, hắn vùng vẫy, nước bọt chảy ra đầy vẻ man rợ thèm khát, dây xích leng keng không ngớt. Vậy mà y như không thấy vẻ mặt ghê tởm của Trương Viễn Hoài, y luôn nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy tình ý mà nở một nụ cười ôn nhu mê muội.
Một ngàn bậc thang bước lên đài cao, mỗi một bậc là một công tắc kích hoạt phi tiễn, trông những mũi tên đó có vẻ mạnh nhưng mục đích thật sự của chúng là tra tấn, vì vậy đã được kiểm duyệt nhiều lần để đảm bảo hành hạ thể xác nhưng sẽ không giết chết một người có thể lực như Vương Nhật. Tuy nhiên trong người Vương Nhật có độc, đi đủ một ngàn bước sẽ phát độc mà chết... vừa vặn trùng với một ngàn bậc thang.
Từ đây dễ dàng nhận ra ý đồ của Lục Thiên là muốn nhìn y gục ngã, lực bất tòng tâm trước mặt Trương Viễn Hoài mà không thể làm gì. Nếu lí tưởng hơn còn có thể chứng kiến được cảnh y bị Trương Viễn Hoài khát máu cắn nuốt, hòa thành một thể với nhau.
Cảnh đẹp ý vui, thật đáng mong chờ.
Có điều hắn đã mất mạng trước khi được chứng kiến.
'Phập'
'Phập'
Mỗi một mũi tên bắn ra mang theo lãnh ý ngông cuồng, máu đã nhiễm bẩn chiếc áo sơ mi trắng nhưng không tài nào dọa y nhục bước thoái lui. Vương Nhật không hề sợ hãi hay chậm trễ bước chân, nhìn bóng dáng người ấy ngày một rõ ràng mà lòng yên bình đến lạ.
Được chết cùng em, tôi lấy làm vinh hạnh.