Mục lục
Cặn Bã Hoàn Lương - Ngũy Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái bệnh nên trị thì mày không nói?" Trương Viễn Hoài có vẻ rất cay.

Đại Lợi mặt vô tội: "Có ảnh hưởng gì tới cậu?" Sớm muộn gì cũng bị đâm hà, lo lắng chi ba cái đồ quỷ đó hê hê. Nghĩ là vậy nhưng nó cũng biết mình đang không làm tốt vai trò hỗ trợ, nên nó nói thêm để hợp lý hóa bằng một câu trí mạng: "Trị cũng có hết đâu."

Trương Viễn Hoài: "..."

Nguyễn Nhật Minh đã điều trị ở nhiều nơi, nhưng đều không có tác dụng....

Ngay lúc Đại Lợi còn mang niềm vui chiến thắng, có một tin nhắn gửi đến. Nó có tật giật mình, nhìn thấy bìa mèo trắng mới thở phào một hơi.

U là trời, quả nhiên là sự việc đánh úp lần trước làm nó có ám ảnh tâm lý với chủ nhân mà.

[Đại Cát: Đừng có tha hóa nữa.]

Lời ít ý nhiều, muốn nó nghiêm túc chứ gì?

[Đại Lợi: Em tha anh luôn bây giờ! Hừ.]

[Đại Cát: Tha tôi làm gì? Cậu là chó hả?]

[Đại Lợi: Ok, vậy em sẽ dính với anh cả đời~]

"Chết tiệt, bị cậu hố rồi." Đại Cát không nhịn được cong môi cười.

Đại Lợi như biết được suy nghĩ của Đại Cát, cấp tốc gửi qua một tin nhắn: [Hê hê là anh ngốc đó!]

"Vui vẻ quá ha?" Bỗng nhiên tiếng Trương Viễn Hoài vang lên phá tan bầu không khí ám muội của hai đứa.

"Gì?" Đại Lợi giật mình.

"Cười ra khỏi mồm rồi." Hắn ghét bỏ nói một câu ai oán, sau đó bày ra vẻ mặt kiểu: "Biết lắm mà, mày suốt ngày tư tình bên ngoài, không nghiêm túc giúp đỡ tao gì cả."

Hệ thống bị kí chủ tố cáo nhưng là vì bắt ngay tại trận như vậy, nó có miệng cũng không thể giải thích được, oan ức muốn chết: "Xin lỗi huhu."



[Đại Lợi: Anh hại chết em rồi!]

[Đại Cát: Tôi vô tội.]

Đại Lợi biết trước cái tên tiểu bạch hồng cầu kia sẽ chối bỏ trách nhiệm, nhưng nó hong có cãi lại (Hông dám á:))), nó chỉ biết tìm kí chủ đổ thừa.

Đại Lợi lí nhí bổ sung, cảm thấy lỗi không phải của mình nó: "Tại cậu không chịu tiến bộ thì làm sao tui mở rộng khả năng hỗ trợ được? Với lại tui hong có tư tình..."

Trương Viễn Hoài *im lặng*

Đại Lợi nhìn hắn lướt điện thoại không thèm nghe mình giải thích, tự nhiên thấy tức muốn xỉu. Nó hét ầm lên: "Để ý người ta cái coi!"

Mới nãy còn chửi hăng lắm mà?

Nó liếc màn hình điện thoại, định xem xem thứ gì khiến hắn tập trung dữ vậy.

Ể? Trương Viễn Hoài xem hình gái, trường hợp hiếm lạ gì đây? --Ahaha~

Trương Viễn Hoài đang xem ảnh đại diện của Hạ Vy.

Đại Lợi tức thì đổi mặt nham hiểm, giọng âm mưu: "Xinh hong? Đàn ông trong nhà cô ấy còn xinh hơn đó hê hê hê~~"

Trương Viễn Hoài không uổn phí kinh nghiệm những lần bị gài bán sống bán chết, nghe đến đây liền cảnh giác: "Có ý gì?"

"Có gì đâu, nhạy cảm ghê hà~" Nó lại giở cái giọng thiếu đòn.

'Ting' Tin nhắn kịp thời gửi đến cứu lấy thế giới trước nguy cơ bùng nổ.

[Sếp: Ngày mai nhớ nộp báo cáo cho tôi.]

Trương Viễn Hoài xem tin nhắn xong liền giả mù, chẳng buồn trả lời.

"Cậu như vậy là làm phật lòng sếp đó." Đại Lợi không khỏi nhắc nhở.

"Chứ mày muốn tao làm sao? Cái thằng già chết tiệt đó... aiss có phải việc của tao đâu?" Hắn nghĩ đến số lượng công việc liền bực muốn chết, bọn họ rõ ràng là ức hiếp hắn còn là nhân viên thực tập mà!

"Nên học cách từ chối khéo đi chớ?"

Trương Viễn Hoài bực mình kéo chăn qua đầu, quyết làm lơ: "Dẹp mẹ đi, phiền phức!"

"Nè nè đừng có ngủ, nghĩ lí do viện cớ trước đi!"

Quả nhiên ngày hôm sau, Trương Viễn Hoài bị mắng té tát. Hắn phải kiềm chế lắm mới không nắm đầu boss ra đá.

Trông Trương Viễn Hoài không giống loại người cam chịu khuất nhục nhất, nhưng hắn chính là loại người đó. Đừng thấy hắn giỏi phát điên mà nghĩ hắn dễ kích động, đó chỉ là thuần thục cậy thế hiếp người. Một khi không có thực quyền trong tay, hắn biết kiềm chế cơn tam bành của mình một cách đáng kinh ngạc. Vì dù gì đó cũng là kỹ năng mà những người dưới đáy xã hội phải học được.

"Mẹ kiếp!" Sau khi tươi cười xin lỗi và hứa khắc phục với thằng cha bụng bự, Trương Viễn Hoài cấp tốc vào nhà vệ sinh đấm tay vào bồn nước phát tiết.



Hắn cởi cúc áo sơ mi trên cùng, vẻ mặt nhăn nhúm, bấy giờ mới bộc lộ thái độ bất kham thực sự của mình.

...

Trương Viễn Hoài vốn định cam chịu khuất phục một thời gian làm không công để được xét thành nhân viên chính thức, nhưng mà cuộc sống không chịu chiều theo ý muốn của hắn. Đã khó khăn còn hãmlone.

"Nhật Minh mua giúp chị một ly trà sữa kem cheese ít béo nhá!" Một chị gái xinh đẹp hớn hở nói.

Trương Viễn Hoài: Bà muốn tui dọng ly bia vô họng bà hong? "Vâng ạ, chị cho em xin tiền."

"Chị đang bận, em mua trước rồi lát về chị trả sau nha?" Chị gái tỏ ra bận bịu.

Trương Viễn Hoài đang ghi thù thì con mẹ bốn mắt khác lại hét lên: "Sẵn tiện bé Minh cũng mua giúp chị một ly trà đào nhe?"

Hắn khó khăn lắm mới chạy vặt xong, một thằng mặt hèn lại sắn tới cười thân thiện: "Em có cần dùng máy in không? Sẵn in giúp anh vài file này với."

"Em không cần dùng anh ơi."

"Vậy hả? Sao giờ ta, anh đang gấp lắm!" Anh ta giương đôi mắt trông cậy.

Trương Viễn Hoài: Đix mẹ bỏ cái điện thoại xuống rồi tự đi in đi thằng chó!

"Em còn nhiều việc lắm."

Thằng chả ngó vào máy tính của Trương Viễn Hoài, cười hi hi nói: "Thống kê Excel à? Việc này nhanh mà, để anh giúp cho. Anh em mình có qua có lại!"

Trương Viễn Hoài: Có cl á, ngon thì ai làm việc nấy đi!

Hắn miễn cưỡng: "Vậy em đi đây."

Đến lúc in xong một trăm trang tài liệu trở về thì éo thấy thằng cha đó nữa, trên bàn hắn chỉ có một tờ giấy nhớ.

[Anh có việc đột xuất, em in xong thì mang qua bàn giúp anh. Cảm ơn nha.]

Trương Viễn Hoài nghiến răng: "Biết lắm mà."

Loay hoay đến tan làm Trương Viễn Hoài vẫn chưa mò xong, cuối cùng hắn phải tăng ca buổi tối.

"Cái này tính làm sao? Kyaaa!!!"

Hắn sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi!

"Không đúng, đừng dùng hàm Find, dùng hàm Search đi."

"Đúng rồi, thêm hàm Left nữa."

Lúc này Đại Lợi mới phát huy tác dụng, tận tâm dạy cho hắn tin học căn bản cả đêm. May mà hắn có tiếp thu ký ức của nguyên chủ và trình độ giảng dạy của Đại Lợi xem như chuyên nghiệp nên đến sáng Trương Viễn Đến mới miễn cưỡng coi như xong việc.



Hắn mệt đến rã rời, mi mắt không kéo lên nổi. Vốn định chừa thời gian về nhà, ai ngờ ngủ quên xém đến giờ làm, hắn chạy thấy mẹ về để thay quần áo, vệ sinh cá nhân xong lại phải bắt đầu vào guồng quay hành xác. Lỡ cả giờ ăn sáng luôn.

Buổi trưa hắn ăn tạm một ổ bánh mì, đến chiều liền không chịu nổi: "Chóng mặt quá."

"Cậu không khỏe hả?" Bà chị trà sữa kem cheese hỏi.

Hắn thiếu sức sống đáp một tiếng: "Vâng."

"Như vậy không được rồi, sức khỏe quan trọng, mau đi mua thuốc đi... Ừm, rồi mua giúp chị một ly trà sữa kem cheese ít béo với."

Bà chị bốn kính như thường lệ lên tiếng: "Mua giúp chị trà chanh luôn nhe bé."

"Cho anh một ly cà phê đen không đường nhiều sữa với."

Trương Viễn Hoài *cười* Đm nó!

Hắn mua thuốc xong định uống vào thì bụng lại réo lên, cảm thấy phải ăn đồ lót dạ trước đã. Nhưng tính theo tuyến đường thì đành ưu tiên mua nước cho cái đám già kia trước.

Hắn tính trời tính đất, cuối cùng lại không tính được người. Đm thế *éo nào hôm nay lại đông vậy?


Trương Viễn Hoài phải xếp hàng ngoài trời nắng, cơn đau đầu ngày một nặng hơn.


Bỗng nhiên mi mắt hắn nặng trĩu, tinh thần tắt ngúm, trời đất xoay chuyển, rầm một cái ngất xỉu.


Qua một giờ.


Lúc Trương Viễn Hoài tỉnh lại đối diện một khuôn mặt đẹp xuất thần trong gang tấc làm hắn suýt xuất hồn luôn. Trương Viễn Hoài lập tức bật dậy, bấy giờ mới phát hiện cái gối êm ả hắn đang hưởng thụ chính là cặp đùi của con gái nhà người ta.


Hắn lập tức xấu hổ đỏ cả mặt, quên mắc ói luôn.


Hạ Vy không cười nổi, bộ dạng rất nghiêm túc. Cô hơi cau mày, ngữ điệu lo lắng: "Anh thấy khỏe hơn chưa? Bỗng nhiên anh ngất xỉu làm mọi người hoảng lắm, may mà đúng lúc em đi ngang qua nên đã đưa anh đến công viên này nghỉ ngơi."


"Anh không sao, cảm ơn em." Hắn phất tay gượng gạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK