• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uyển Sam nhìn vật hùng vĩ ngay trước mặt, nỗi thất kinh hiện lên. Cô sợ không phải vì anh sẽ đâm sâu, đâm bất ngờ khiến cô như xé rách người ra… Nỗi sợ lớn nhất chính là làm tổn thương cái thai trong bụng cô. Tuy nhiên đúng như lời đã nói, Vu Quân chầm chậm đưa gậy lớn tiến vào, từ từ để nộn ngu*ệt nuốt trọn dần

Uyển Sam thở hắt lên mỗi đợt gậy lớn vào sâu bên trong, sau cùng thở phào nhẹ nhõm. Hai bên eo cô anh nắm khoan thai, không bóp mạnh, nhịp độ vừa phải, để cho cô có khoái cảm nhiều hơn là anh.

Vu Quân vừa đưa đẩy cọ xát vừa rờ lên khuôn mặt ửng đỏ của Uyển Sam, đôi mắt cả hai sớm đã phủ sương dày, đắm chìm trong nhục d*c. Nam nhân cúi sát xuống đối mặt cô, hơi thở trầm mặc nam tính phả vào, anh gọi:

– Sam Sam…

Nữ nhân bên dưới tay ôm ghì lấy cổ anh, nấc giọng đáp lại:

– Um…dạ

Tiếng cô thỏ thẻ nhẹ nhàng, cổ họng vẫn re ré tiếng rên e ngại, chỉ có miệng dưới là đỗi thực thà, còn miệng trên lại ngang bướng vô cùng. Theo anh đánh giá là vậy. Vu Quân bỗng hỏi:

– Chậc… Em có yêu anh không?

Câu hỏi này bất ngờ tới, vẻ mặt Uyển Sam tuy không biểu lộ gì nhưng trong thâm tâm bỗng hẫng một nhịp. Tình cảm dễ sinh ra nhưng lại bị quá nhiều thứ khác đè bẹp nó. Tâm cô bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, nên nói có hay không? Và dĩ nhiên, dù cho thật lòng hay giả dối, nữ nhân vẫn khôn khéo mà đáp:

– Có… Em có…um..

Nói rồi cô rúc vào dưới dái tai anh, hơi thở yếu mềm phả vào vành tai nam nhân. Vu Quân nghe được câu trả lời vậy, không cần biết là thực hay giả nhưng tâm trạng phấn chấn vô cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, thủ thỉ:

– Đợi anh về… Rồi sau đó chúng ta sẽ hạnh phúc… Anh sẽ bù đắp tất cả cho em… Sam Sam…

Uyển Sam gật đầu, mắt lim dim lại. Một hồi sau cả hai cuộn tròn ôm nhau chặt cứng, cứ thế chìm vào giấc ngủ…

… Sáng hôm sau…

Vu Quân tỉnh dậy sớm, hôm nay anh đi công tác sang Châu Âu. Tờ mờ sớm, trời còn xẩm tối nhưng nam nhân đã chuẩn bị tươm tất. Trước khi rời đi, anh còn lưu luyến quay lại hôn lên trán cô, thì thầm:

– Anh hứa… Hãy cho anh cơ hội, nhất định sẽ bù đắp tất cả cho em…

Khuôn mặt Uyển Sam bơ phờ, cô vẫn chìm vào giấc ngủ, hai môi lúc nào cũng căng mọng chu ra. Nom chỉ muốn ngấu nghiến mãi. Sau cùng Vu Quân rời đi, dưới sân trực thăng đã đỗ sẵn, A Điền xông xáo bê đồ xếp lên. Hai tên Trình Cán và Tiểu Thiết cũng đã có mặt, Vu Quân nghiêm nghị nói:

– Hai chú ở lại nhớ nhiệm vụ… Nếu để cô ấy chịu thiệt thòi gì đừng trách anh…

Trình Cán hề hà đáp:

– Anh hai yên tâm.. Chị cả cũng chi loanh quanh trong nhà, ai dám bắt nạt được chị ấy chứ… Haha..

Tên này chỉ toàn nói vống lên không suy nghĩ, Tiểu Thiết lắc đầu rồi từ tốn:

– Nếu chị ấy có muốn ra ngoài… Nhất định chúng em sẽ báo cáo anh và cũng đi theo bảo vệ…

Vu Quân gật gù, đứng nói vài lời phiếm khác rồi cũng lên trực thẳng. Nhanh chóng đã bay trên bầu trời mới lóe chút ánh sáng

… 10 giờ…

Uyển Sam vươn vai một cái, sờ sang đệm bên đã lạnh ngắt. Bỗng nở nụ cười sảng khoái, cô vui vẻ quẫy đạp trên giường, nhanh nhanh chóng chóng vào tắm rửa vệ sinh cá nhân. Thím Liên ngay sau đó cũng vào, bà cũng có kiến thức về y học, đợi cô sau ăn uống nghỉ ngơi rồi xem mạch. Bà tươi cười:

– Cô chủ… Thai nhi vẫn ổn định

Uyển Sam cười tươi, giờ cô chuyển sang vấn đề chính:

– Thím… Con quyết rồi, sau khi bỏ đi, con sẽ đến thành phố phía Bắc ở…

Thím Liên không mấy ủng hộ chuyện này, thấy cô mong mỏi vậy đành nghe theo chứ cũng lo nếu bị phát giác, Vu Quân lại giam cầm kìm hãm như xưa. Bà thở dài, hỏi:

– Cô chủ vẫn kiên quyết vậy sao? Thôi được… Sao cô chủ chọn phía Bắc?

Uyển Sam trào phúng đứng trên giường, tay đưa lên rờ cằm, nói:

– Hiện tại Chương thị đang ngự trị tại thành phố trung tâm của Đại lục. Mà phía Đông hay Nam đều giao thương mạnh với nước ngoài bằng đường thủy, phía Tây cũng có chi nhánh con… Hiện có phía Bắc có thấy rất ít chi nhánh hay người của Chương thị cũng không hay lui tới…

Đến thím Liên cũng không biết điều này, chắc cô đã nghiên cứu trong những lần cùng anh đến thư phòng, đọc sách hay tài liệu hoặc dò hỏi nam nhân. Thím Liên hỏi tiếp:

– Vậy cách bỏ trốn… Giờ có Trình Cán và Tiểu Thiết luôn kè kè dưới nhà, liệu cô chủ…

Uyển Sam ngắt lời:

– Thím cứ để đó con lo… Kế hoạch của con hiện tại cũng khá mông lung, theo kiểu Một ăn cả, ngã về không… Nhưng chắc chắn một điều, ngày kia thím sẽ không được gặp con nữa đâu…

Thím Liên thoảng thốt:

– Ý cô chủ… Chốt ngày kia cô đi sao?

Uyển Sam tự đắc gật đầu. Điều này càng khiến thím lo hơn, bà nhăn mặt mày rồi đi đi lại lại, tra dò:

– Khổ quá… Cô chủ cứng đầu vậy, kế hoạch không rõ ràng, mình lại phụ nữ có mang…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK