• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn lửa thiêu đốt cả căn nhà cháy rụi, đứa nhỏ được bố mẹ nhét trong vali, vứt ra đống rác sau nhà rồi phủ ít lá cấy nhằm không để sự chú ý của bọn chúng. Đây chính là đứa con gái của ông bà Tiêu- Tiêu Uyển Sam. Mới lên lớp 2, ngày nào còn được bố mẹ sắm sửa quần áo, dắt đi chơi, nay như một ác mộng. Mép vali hờ mở, Uyển Sam nước mắt rưng rức, không dám khóc to, ánh mắt nước mũi chảy xổ ra khắp mặt. Trước đó chỉ kịp nghe mẹ dặn em phải im lặng, ngoan ngoãn trốn trong chiếc vali này, trong lúc đó bố em thì nơm nớp nhìn xung quanh. Chưa kịp hiểu gì, tiếng súng nổ ra, viên đạn nhỏ xuyên qua bên thái dương, ông Tiêu nằm quỵ xuống máu loang lổ. Còn hai mẹ con hét toáng lên, bà Tiêu nhanh nhanh ẩn chiếc vali ra ngoài bãi, khóc thống khổ, ậm ừ nói:

– Uyển Sam của chúng ta… Con phải mạnh mẽ lên, bố mẹ yêu con, mãi yêu…

Cô bé đang sợ hãi nhưng bị chiếc vali đóng sập lại, nhìn qua khe vali, em nghe thấy mẹ chạy về phía đám người đông đông, hét toáng lên:

– Ngài Chương… Xin ngài, xin ngài tha cho chúng tôi. Dẫu biết chồng tôi phạm tội tày trời, nhưng do bất đắc dĩ… Cầu xin…

Bà quỳ lạy lê chân bám lấy vạt quần của một người đàn ông lớn tuổi, không một lời đáp, chỉ có tiếng súng nổ ra, bắn thẳng vào mặt trán phẳng lì. Đó chính là Chương Cảnh Điền, lúc này ông đã 55 tuổi. Sau đó là tiếng của Vu Quân- con trai Cảnh Điền mới 20 tuổi tròn. Giọng anh trầm mặc:

– Trong nhà không còn ai, tất cả giấy tờ đã bị đốt trước đó thưa cha…

Cảnh Điền nhấp môi phả hơi xì gà, toan tính:

– Nhà Tiêu còn một đứa con gái, nó đang ở đâu?

Vu Quân đáp:

– Con nghĩ họ đã đưa con bé gửi họ hàng trốn trước đó.. Có cần tìm…

Cảnh Điền đưa tay lên ý ngừng lại, nói:

– Coi như ta tha cho dòng giống Tiêu gia, trẻ con không có tội, giờ mong là con bé đó vĩnh viễn không biết chuyện này, cứ thế mà lớn lên…

Vu Quân gật đầu nghe cha. Cảnh Điền nói tiếp:

– Nếu không tại ông Tiêu đây đã lén lút phản bội, ta đã không tàn nhẫn như này.. Thôi, đốt rụi chỗ này đi, lấy đó làm gương

Đám đàn em nghe theo, vang một lời như sấm:

– Rõ, thưa ngài

Mùi xăng nồng nặc lên, ngọn lửa cháy bùng lên trong đêm tĩnh mịch, lúc ấy xác ông bà Tiêu thiêu rụi thành tro tàn đen nhóm. Lấp liếm vụ việc, chính quyền chỉ nghĩ đây là vụ hỏa hoạn không thiệt hại về người

Uyển Sam đêm nay ngủ chợt nhớ lại lần ấy, bật dậy thở hồng hộc. Cô bạn bên cạnh khẽ động người, thấy Uyển Sam ngồi thở, mồ hôi chảy ướt ra thì cũng choàng tĩnh, nói nhỏ:

– Lại nhớ về ác mộng xưa sao?

Uyển Sam hai mắt chảy đẫm lệ, khẽ dựa đầu bên bạn, lẩm bẩm:

– Ừ…

Uyển Sam ở trại côi nhi từ năm 7 tuổi đến giờ đã 9 năm, cô được tiếp tục đi học ở đây nhờ nguồn kinh phí tài trợ của một tài phiệt. Ngờ đâu chính là Chương gia, hôm đó Chương Cảnh Điền và Vu Quân đến đây, hai người tản bộ trong khuôn viên côi nhi viện, xung quanh bên ngoài là tốp người đứng canh. Uyển Sam cũng có nghe tới vị tài phiệt tài trợ cho côi nhi viện, họ Chương nhưng không nghĩ lại chính là kẻ thù năm xưa. Hôm đó đang đi phơi quần áo người vườn, tay xách theo chậu đầy, Uyển Sam vừa đi nhưng lại không nhìn đường, liên tục cúi xuống xem đống quần áo. Thế là trực tiếp va hẳn vào người ông Chương, cô năm ấy 13 tuổi, nét mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cuống quýt gập đầu xin lỗi, còn chưa nhìn mặt. Ông Chương không hề hà gì, đáp:

– Cô bé… Được rồi được rồi… Ta không sao…

Uyển Sam thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng có chút quen bèn ngước lên nhìn. Ôi trời ơi, trước mặt Uyển Sam chính là hai kẻ mà suốt mấy năm qua, thời gian trôi nhưng hình bóng và sự hận thù mãi không quên. Chương Cảnh Điền giờ đã già hơn, người bên cạnh chắc chắc là con trai ông, Vu Quân- trông hắn mới chững chạc hơn làm sao. Nỗi sợ hãi lúc ấy lại ùa về, hai chân Uyển Sam không điều khiển mà tự quỳ rạp xuống, cả người cụp xuống, miệng nhỏ liên tục mấp máy:

– Xin lỗi ông…xin lỗi ông… Xin ông thứ lỗi cho Uyển Sam đi đứng không cẩn thận…

Cô bé Uyển Sam 13 tuổi năm ấy còn non nớt, sự sợ hãi vẫn lớn hơn sự trả thù. Lúc ấy cô quỳ úp mặt xuống mặt đường đi, liếc sang thấy Vu Quân kê gối xuống nhặt đống quần áo rơi ra bỏ vào chậu. Rồi nhẹ nhàng đỡ cô lên, bàn tay anh to lớn xoa đi bụi bẩn hai bên đầu gối, ngước lên mặt cô đã đẫm nước mắt. Anh nhẹ nhàng đưa khăn ra lau đi, giọng nói ấm áp vang lên:

– Cô bé, quần áo này lại bẩn rồi… Em mau đi giặt lại rồi đem phơi…

Nét mặt nam nhân rất gần, vẻ mặt hiền hòa, ôn nhu khuyên dặn cô. Uyển Sam đưa hai tay đón lấy rồi lập cập đi.

Năm nay Uyển Sam cô đã tròn 17 tuổi, nghĩ lại chuyện năm đó thật nực cười. Giờ sự trả thù trong cô lớn hơn bao giờ hết. Uyển Sam nằm xuống ngủ, trong đầu toan tính, lão già đó năm nay đã 65 tuổi, con trai thì 30. Để trả thù, Uyển Sam phải tính kế tiếp cận gần được với hai người họ.

Ngày kia Chương Cảnh Điền lão và Vu Quân lại tới đây thăm. Lúc đi ngang qua phòng của Giai Kì và Tú Sơn, hai người họ lớn hơn cô 2 tuổi, là anh em ruột thì phải. Nghe đâu năm đó bố mẹ họ kết cấu với thế lực ngoài định lật ông Chương trong thế giới ngầm. Bố mẹ hai anh em bị giết ngay tức khắc, họ sợ hãi trốn đi và được nhận nuôi. Dĩ nhiên Uyển Sam luôn thắc mắc liệu ông Chương có biết sự xuất hiện này của họ không? Chắc không, hoặc có, vì tiêu chí ông đặt ra là Trẻ em không có tội, không động tới trẻ em nên họ mới yên ổn lớn lên. Uyển Sam lại vô tình nghe lén đoạn hội thoại:

Giai Kì: anh đã mua được xyanua chưa?

Tú Sơn: rồi, liều độc nhất có pha với tạp chất để tăng sức độc và chết nhanh…

Giai Kì: có phải là… Ngày mai chúng ta sẽ trả thù được cho cha mẹ, đúng không anh?

Tú Sơn: cố lên, chúng ta ở đây và gặp lại lão và con trai lão, chính là trời phù hộ

Uyển Sam nghe vậy liền đi ngay, trời phù hộ sao, không, đây chính là cơ hội của Uyển Sam.

Hôm nay cũng tới, hai cha con Cảnh Điền ngồi giữa bàn lớn, trên tay ông ẵm một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi, liên tục cười đùa đầy thích thú, thi thoảng hỏi Vu Quân:

– Bao giờ mới để ta có một thằng cháu ẵm đây…

Vu Quân nhàn nhạt đáp:

– Cha cứ để con tính…

Mọi người bắt đầu tiệc ăn, gian phòng ăn rộng lớn đông đúc trẻ con và các mẹ nuôi chăm sóc. Còn thiếu Giai Kì và Tú Sơn. Uyển Sam thấy vậy liền xuống bếp, họ đang phụ giúp các mẹ làm món và sắp bê lên. Uyển Sam vào giả vờ nói:

– Mọi người xong chưa, để con bên giúp nhé…

Giai Kì giật mình, lắp bắp:

– Em cứ lên đi, để chị với anh Sơn bê cũng được…

Các phần bánh kem đều không có chữ, riêng của cha con ông Chương có dòng chữ “Cảm ơn”. Uyển Sam tiến lại, vu vơ hỏi:

– Bánh này cho hai người họ đúng không ạ? Chữ “Cảm ơn” anh chị viết sao?

Tú Sơn đáp:

– Đúng.. Anh và Giai Kì muốn gửi lời cảm ơn đến ông Chương và anh ấy vì đã luôn giúp đỡ côi nhi viện chúng ta

Uyển Sam nhẹ nhàng lui ra, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là phần ăn sẽ bị bỏ xyanua. Cô đi lên phòng ăn, miệng chỉ nhoẻn cười

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang