• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cũng xong, thím Liên dìu cô ngồi trên giường, ủ ấm chăn rồi lấy ra một lọ thuốc bôi,

thủ thỉ vẻ lén lút:

– Cô chủ… Đây là thuốc bôi ngoài da… Để tôi giúp cô chủ nhé…

Bà từ từ trét thuốc ra da, ở các đốt xương như khuỷu tay, đầu gối ê nhức khi có thuốc liền dịu lại. Thuốc mát lạnh, khi bôi lâu sẽ nóng nhưng có lẽ đây chính là mặt tốt của liều thuốc

Sau cùng cô nói nhỏ:

– Thím à… Con hơi đói…

Nghe đến đây thím Liên khẽ xịu mặt, đáp:

– Cô chủ…. Cô ráng chịu thêm, vì cậu chủ…. Cậu chủ có bảo, khi nào có lệnh mới được cho cô ăn, và thức ăn là món gì cũng không được tự tiện nấu cho cô…

Uyển Sam nghe đến đây liền thất vọng rõ, thở dài rồi ngước đầu nhìn lên trần. Thím Liên cũng ái ngại, nói nhỏ:

– Hay như này… Bên dưới có chút bánh, tôi xuống lén lấy ít, mang lên đây cho cô chủ nhé…

Nghe vậy Uyển Sam liền can:

– Không được… Thím làm vậy anh Quân biết sẽ không dung thứ… Với cả đói một chút con cũng chịu được…

Nói rồi Uyển Sam cố rặn ra một nụ cười để bà yên tâm. Thím Liên chỉ thở dài, bà gằm mặt xuống, mắt đỏ hoe, khóc nấc, bắt đầu tâm sự:

– Con gái tôi… Nếu còn sống chắc sẽ hơn cô chủ độ 2-3 tuổi thôi…

Uyển Sam bất ngờ, trước đây chưa bao giờ nghe thím tâm sự về chuyện riêng. Uyển Sam nói khẽ:

– Vậy chị ấy…

Thím Liên sụt sùi, nấc lên:

– Xưa tôi có bầu nhưng cha nó bỏ rơi hai mẹ con…. Mình tôi tự thân nuôi lớn con gái nhỏ. Đến khoảng năm 1 vào đại học, con gái tôi đi làm thêm… Nhưng…

Nói đến đây thím Liên khóc nghẹn lại, Uyển Sam với lấy đôi tay cong queo còn đương tê cơ của mình, xoa lấy bên vai run rẩy của thím. Bà nói tiếp:

– Đêm ấy lúc trở về từ cửa hàng tiện lợi, chỗ tối bóng quá, nó bị người ta hãm hại rồi dã man giết chết ngay đêm đó…

Uyển Sam thất kinh, nỗi đau của người mẹ mất đi đứa con của mình, lại bị kẻ xấu hãm hại. Như vậy giữa cô và thím Liên như có sự đồng cảm. Uyển Sam ôm chầm lấy thím, khẽ an ủi:. Tì𝘮 đọc thê𝘮 tại # T𝒓𝗨𝘮T𝒓 uyện﹒𝒱N #

– Thím đừng khóc…Chị ấy…không muốn thấy thím vậy…

Thím Liên sau bình tĩnh lại, hai hốc mắt bà đỏ hoe, ngậm ngùi:

– Sau tôi buồn rầu, có lần thân trí mê dại nhớ con mà lang thang ngoài đường… Còn nhớ ngài Chương lúc ấy đi trên đường thấy tôi, qua một thời gian biết hoàn cảnh như vậy… Ngài đã tạo điều kiện cho tôi vào làm, cho chỗ ăn chỗ ở tốt hơn, động viên tôi nhiều….

Xong bà hiền hậu, từ tốn nói:

– Cô chủ… Việc cô hãm hại ngài Chương, tôi biết có uẩn khúc trong chuyện đó… Dù như nào, tôi vẫn tin cô chủ là người tốt…

Uyển Sam khẽ cười, mắt cô ậng nước, gật đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp:

– Con…cảm ơn

Sau cùng Uyển Sam nằm nghỉ ngơi, thím Liên rời khỏi phòng đi xuống bếp. Thấy Vu Quân đã ngồi trên bàn ăn, bà nghiêm mình khép nép, hỏi:

– Cậu chủ… Cậu về lúc nào vậy ạ?

Vu Quân chống tay vào cằm, vẻ đăm chiêu, đáp:

– Trong nhà này… Giờ còn mỗi thím là thân thiết với cô ta…

Thím Liên khẽ nhíu mày, chờ đợi hành động tiếp theo của nam nhân là gì. Vu Quân ẩn một khay thức ăn lên bàn, cơm thì dinh dính thiu, canh rau váng mỡ hiện lên, miếng thịt nham nhở đen kẹt lại. Vẻ mặt anh thản nhiên, ra lệnh:

– Hôm qua chưa ăn chắc bụng cô ta cũng cồn cào lắm… Thím mang lên đi…

Thím Liên kéo sát khay thức ăn lại, nhìn một lượt ngửi mùi đến buồn nôn, nhíu mày tỏ vẻ phản đối:

– Cậu chủ… Đồ này đâu thể cho con người ăn chứ? Đã thiu rồi hỏng, ăn vào sẽ…

Vu Quân ngắt lời:

– Cô ta đâu phải người ha… Chỉ là một con chó bám víu lấy Chương thị để chờ ngày cắn lấy chủ một phát đau điếng thôi…

Thím Liên dây thần kinh căng lên, Vu Quân đanh mặt lại, lạnh lùng đáp:

– Thím nhớ lấy… Để cô ta ăn hết phần cơm này thì thôi, bằng mọi giá…

Dặn dò xong anh khoan thai lướt qua bà, tiến ra sảnh lại lái xe đi đâu đấy.

Xẩm tối…

Thím Liên mang cơm lên phòng, khẽ lay gọi Uyển Sam:

– Cô chủ… Đồ… Đồ ăn có rồi..

Bà đỡ Uyển Sam ngồi dựa vào giường, hai mắt cô lười nhác mở ra, thím Liên nhìn khay cơm xong cắn răng xúc một thìa đút vào miệng cho cô

Uyển Sam miệng nhai trệu trạo, sau cùng bắt đầu không nuốt nổi thứ thức ăn này, mùi thiu thối ngạt lên trong khoang miệng cô, nữ nhân quay sang nôn thốc nôn tháo, chạy vào vệ sinh mà súc sạch miệng, khó chịu:

– Thím mang xuống giúp con… Con không cần ăn đâu…

Thím Liên khó xử, ngồi xuống bên giường, than:

– Sao tự nhiên lại xảy ra cơ đồ như này chứ… Cô chủ à, tôi phải làm sao đây? Thực tình cô chủ như này… Tôi đâu nỡ chứ…

Uyển Sam mệt mỏi, bụng đã xẹp kép lại, từng đợt dạ dày kêu oái lên kèm theo cơn đau truyền thẳng nhức cả khoang sườn hai bên. Nữ nhân nhàn nhạt trả lời:

– Con mệt rồi… Thím xuống nhà đi…

Cô biết thím Liên thương cô, cũng xót cho cái hẩm hiu của Uyển Sam bây giờ, nhưng cô không thể làm liên lụy thím được. Rồi Vu Quân lại nổi đóa lên, anh ta lại chẳng chịu tha hay nương tình cho ai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK