• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thím Liên nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào, cầm khay đồ ăn sáng. Bà tiến lại đỡ cô dậy, lại là mấy món dư thừa để mấy ngày của người làm ăn không hết. Tuy nhiên với cô đây là ngon nhất trong hoàn cảnh này, không ôi thiu là được. Thím Liên lén rút ra cây quạt, phe phẩy quạt mát cho Uyển Sam, hỏi han:

– Cô chủ… Ăn xong cô vào tắm qua, cơ thể sẽ mát hơn…

Uyển Sam miệng nhai nhóp nhép, cười tươi:

– Thím à… Một ngày con tắm mấy lần, nhưng tắm xong chỉ mát được chút thôi, sau mồ hôi lại chảy rịn khắp người à…

Cô lại tập trung vào việc ăn. Thím Liên nhìn cô rồi liếc khắp phòng, mặt ỉu xìu, đáp:

– Cứ như này đến bao giờ cơ chứ….

Uyển Sam đã tự hỏi cho bản thân rất nhiều lần. Sau cùng không thể có câu trả lời nào, nữ nhân cười trừ đáp:

– Đến bao giờ thì đến… Chỉ cần con còn toàn mạng là được…

Uyển Sam cứ nói cười, cố thể hiện ra bản thân mạnh mẽ, tuy vậy thím Liên chỉ càng phiền lòng hơn, bà chỉ có thể giúp cô trong những việc nhỏ nhặt như này…

Cho đến một hôm…

Bên dưới sảnh nhà bỗng náo loạn, A Điền dìu Vu Quân bên cạnh, anh đang bị thương bên phần vai, máu chảy ra liên tục, khuôn mặt nam nhân bợt bạt vì mất máu. Theo sau là Trình Cán và Tiểu Thiết, hai tên tâm phúc cùng đàn em chạy vào sốt sắng. A Điền nói lớn:

– Dìu ngài Chương về phòng cô chủ… Nhanh mau…

Sở dĩ vậy vì phòng Uyển Sam đang ở ngay sát trên tầng, cần đặt Vu Quân nằm xuống ngay tức khắc, tránh hoạt động ngăn máu chảy thêm.

Bên trong Uyển Sam vẫn chưa biết gì, thơ thẩn ngồi bên ghế bỗng cánh cửa phá tung ra. Khung cảnh hỗn loạn ập vào mắt, duy là nữ nhân chỉ để ý lấy Vu Quân, hình như nam nhân đã ngất lịm đi, cả người phải để dìu. A Điền cố gắng nhẹ nhàng đặt tấm thân to lớn của anh xuống giường, xé rách chiếc áo sơ mi bên ngoài. Lúc này cô mới thấy vết thương sâu bên vai anh, máu loang ra khắp, là vết súng bắn. A Điền quay ra hét lớn:

– Bác sĩ đâu? Hắn sao chưa tới?

Tiểu Thiết nhăn mày, căng thẳng trả lời:

– Trời vừa mưa giông… Chắc chắn đường có tắc nên hắn báo chưa thể tới ngay…

A Điền vo tay nắm đấm, gằn:

– Khốn kiếp…

Bỗng một tên đàn em tiến lại, vẻ cầu khẩn:

– Em có thể sơ cứu tạm thời cho ngài Chương… Coi như cầm máu và ngăn độc trong thời gian đợi vị bác sĩ kia đến…

Trình Cán nóng vội, lên tiếng:

– Nhanh nhanh.. Mày vào xem đi…

Tên đàn em đi lại, bông băng thuốc sát trung đầy đủ, ai ai cũng lo cho Vu Quân nên xúm lại phía anh. Còn tên đàn em đang chuẩn bị thuốc. Lúc này hắn quay ra về phía anh, toan chuẩn bị liền bị giọng nói Uyển Sam ngăn lại:

– Dừng tay

Lúc này mọi người mới để ý tới cô, Uyển Sam nói tiếp:

– Tại sao lại tráo lọ thuốc sát trùng bằng một lọ khác y hệt vậy? Miếng bông trong hộp băng bó có đủ rồi sao lại lấy thêm nhúm bông khác trong túi? Vả lại… Viên thuốc trắng trong cốc nước lọc đã tan ra kia là gì?

A Điền giật bắn mình, quay ra cuống cuồng kiểm tra những thứ cô vừa báo. Mới đưa lên mũi ngửi đã thấy hắc, đúng là bị đánh tráo. A Điền quay ra ngay tức khắc tạt cả cốc nước lọc kia vào mặt hắn, không biết loại thuốc gì khiến khuôn mặt hẳn đo au như luộc chín, râm ran lỗ li ti mọc lên.

A Điền tức giận, ra lệnh:

– Đem con chó phản chủ này nhốt lại cho tao…

Sau cùng trong phòng còn A Điền, Trình Cán và Tiểu Thiết. Cô tay chân bâng quơ, ngập ngừng:

– Chú Điền à… Có thể… Để con băng bó vết thương…

Trình Cán ngay tức khắc cắt ngang:

– Câm miệng… Con ả đã hại chết Lão Chương… Nay muốn nhân cơ hội anh Quân thương nặng mà…

A Điền hét lớn:

– Im đi

Quay ra với cô, A Điền nhẹ nhàng hỏi:

– Cô chủ… Nếu có thể và thật lòng… Hãy giúp lấy ngài Chương…

Uyển Sam sau cùng tiến lại gần, quỳ xuống bên giường cẩn thận xem từng loại thuốc một. Trước đây cô được học đủ các kĩ năng sơ cứu, dĩ nhiên có thể làm tốt

Vệ sinh lau máu xung quanh xong, nữ nhân lấy nhíp y tế có ngâm dung dịch sát khuẩn, run run gắp lấy viên đạn nhỏ đang găm vào trong thịt của anh. Tiếp theo lấy băng dài mà bó chặt bà vai hay xương dưới cánh tay. Cô giải thích:

– Cháu quấn chặt như này ngăn nếu chẳng may đạn có độc sẽ không chạy được đến tim…Kéo dài thời gian sợi bác sĩ…

Một hồi sau bác sĩ riêng tới, khám xét một lượt rồi khâu miệng vết thương cho anh. Thực may là không có độc, chỉ do mất chút máu mà tạm thời ngất.

Sau cùng bác sĩ truyền máu cho Vu Quân rồi cáo lui về. Nửa đêm, cái thời tiết hè oi ả, mọi người từ A Điền, Trình Cán và Tiểu Thiết mồ hôi chảy hột, so với khuôn mặt căng thẳng lúc nãy thì giờ đã giãn ra. Trình Cán chống tay hai bên mông, so với vẻ bài xích ban nãy thì giờ hắn lịch thiệp hơn, hắng giọng:

– Cô còn không mau sang phòng khác mà nghỉ tạm đi… Ở đây để bọn này lo…

Uyển Sam ngồi bên ghế thì giương vẻ mặt ngây ngốc, sau cùng chỉ thở dài, bặm môi không đáp

Cả ba người đồng loạt nhìn cô, Tiểu Thiết nhẹ giọng:

– Còn chuyện gì khác không?

_________________________________

P/s: Cho tí tẹo ngược nam nha. Tuy k ngược nhiều nhưng mà ít ra từ chap này về sau thì nam9 sẽ bớt hành hạ nu9 hơn nè

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK