Cậu và anh bắt đầu thở dốc, hơi thở ấm nồng phả vào người, cơ thể càng chịu thêm nhiều sự kích thích.
Hôm nay, anh ngoan ngoãn, nằm yên chịu trói. Đã qua năm tiếng đồng hồ, dây trói vẫn trói chặt hai tay anh ở phía sau. Cậu chưa muốn tháo, anh cũng không muốn cởi. Nụ cười của cậu đáng giá hơn biết bao, anh muốn nụ cười ấy luôn hiện hữu trên gương mặt của cậu.
Đưa đẩy hông trên người anh, cậu thừa hoan, hoan ái. Mân mê đầu ti anh, cậu liếm mép cười tà tà. Thân hình đẹp như tượng tạc, anh vốn chỉ nên thuộc về cậu, cũng chỉ có thể thuộc về một mình cậu.
“Bảo bối, không mệt chứ? Em cởi trói cho anh nhé, hông em hơi mỏi rồi, nằm dưới tạm dưỡng thôi.”
Vươn tay cởi trói cho anh, cậu và anh chuyển đổi vị trí, bây giờ hệt như mọi khi, anh nằm trên, cậu nằm dưới.
***
Một ngày mới lại tới, bình minh hôm nay đến sớm quá, tấm rèm cửa vẫn được mở toang từ hôm qua. Hôm nay, cũng ngay lại khung cửa kính ấy, ánh nắng đầu ngày chiếu rọi khắp căn phòng.
“Anh dậy rồi đấy à? Ngủ có ngon không?”
Mộ Hàn xoa đầu anh, nhẹ giọng hỏi: “Cưới rồi em bù cho anh nhiều hơn nhé. Giờ làm nữa em sợ chúng mình mất sức.”
“Nhớ phải bù đấy nhé, hôm qua được có vài lần, anh vì em mới ngừng đấy.”
“Ừm, ngoan thế mà. Sau này phải bù lại cho anh chứ, em cũng chưa xong mà.”
Duệ Khải ôm chặt lấy cậu, anh cười ngây ngốc: “Yêu em chết mất.”
***
Trong khi đó, tại đại sảnh của gia tộc “Grow Arimako”, từng bạt tai liên tục vả bôm bốp vào mặt Theo.
G.Arimako Theo ôm mặt, bà không khóc, không cho bản thân được rơi một giọt nước mắt nào.
“Ông ngoại, tôi biết ông không thể chấp nhận, nhưng hà cớ gì đến một cuộc sống hạnh phúc cũng không thể cho nó? Thằng bé là cháu của ông mà? Nó có tội tình chi đâu? Ông có biết tôi xa phải con là vì ông không? Tôi sợ ông làm hại nó đó. Làm ơn đi...đừng gieo vào đầu tôi những thứ tồi tệ đó nữa...”
“Ta nuôi mẹ cháu, chăm sóc cho cháu, để bây giờ cháu như thế đúng không? Gia có gia quy, nhập gia tùy tục, huống hồ cháu là gái trưởng của lớp cháu, lớp chắt của gia tộc ta, con còn không làm theo gia quy thì ai sẽ làm đây?!”
Theo cười gằn, bà không hiểu, tại sao bản thân lại sinh ra trong một gia tộc cổ hủ thế này. Nếu không anh sẽ không phải rời xa ba, rời xa mẹ, có gia đình mà như một đứa trẻ mồ côi...
Bị tát đau chứ, ấm ức chứ, bà nhìn ông ngoại của mình. G.Arimako Thomas chưa bao giờ chịu nghe bất cứ ý kiến nào của ai, một con người gia trưởng, cực đoan, và kiêu ngạo. Bà yêu gia tộc của mình, bà thương ông, thương cha, thương mẹ, bà thương tất cả, tình cảm bà dành cho họ chưa từng vơi bớt đi dù chỉ một chút, nhưng ông của bà, G.Arimako Thomas làm bà quá thất vọng. Muốn có cháu chỉ cần có tiền là có được, kết hôn đồng tính thì sao? Quan trọng là sự chấp nhận từ người thân, từ người nhà,...từ chính cha sinh mẹ đẻ, bà hổ thẹn vô cùng. Đến bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi, bà chưa từng cho anh một ngày vui vẻ. Con dâu của bà nói đúng, Mộ Hàn nói rất đúng, bà không xứng được hưởng thiên chức làm mẹ. Thân làm mẹ của hai đứa con lại thẳng thể đem đến cuộc sống hạnh phúc cho con, dù là chị, hay là em, cả hai đều chưa từng hạnh phúc thật sự.
“Ông ngoại, ông không nghĩ cháu trai ông sẽ rất đau khổ ư? Nó thương ông lắm đó, cụ ngoại của nó mà, nó thương chứ, sao ông tàn nhẫn quá vậy? Không sao, ông không chấp thuận, tôi chấp thuận, chúng nó sắp kết hôn rồi, chúc phúc cho cháu trai ông đi.”
Từng tiếng chát oan nghiệt đập thẳng vào mặt bà, bà ôm lấy hai bên má, hai tay ôm lấy gương mặt mình. Sưng rồi, sưng đỏ cả rồi. Ôm hết ấm ức trong lòng, bà ba phần chua chát, bảy phần chát chua, hướng ánh nhìn cay độc nhìn thẳng vào mặt Thomas. Giọng bà như đanh lại, ba phần giễu cợt, bảy phần như ba: “Ông Thomas, ông có trái tim không? Có tình cảm không? Tôi biết ông không có mà...Tôi tàn nhẫn, tôi đã ráng tàn nhẫn hết mức để đẩy đứa con trai bé bỏng của mình ra khỏi vòng tăm tối, nhưng tôi vẫn không thể tàn nhẫn được như ông.”
“Cháu im đi! Ta không muốn nghe nữa...Mau! Mau nhốt tiểu thư lại, không có lệnh của ta không được thả nó ra!”
Hai hàng thủ vệ dè dặt tiến gần, dù sao cô cũng là một đại võ sư, sát thủ còn phải e dè, nếu cô không ngầm đồng thuận thì ai dám đây?
“...Được, tôi đi, muốn bắt muốn nhốt gì thì tùy. Nhưng trước đó, tôi khuyên ông lần cuối. Hãy thử suy nghĩ đi, ngẫm lại xem những gì ông làm có đúng hay không, ông ngẫm lại đi, xem liệu như vậy ông có được vui không, cháu ông có hạnh phúc không.”
...
“Xong rồi, đi thôi.”