“Em ấy còn chưa than nửa lời, đừng bao đồng. Có những chuyện không liên quan đến cậu, cậu tốt nhất đừng xía vào.”
Mã Thụy Phiên ơi Mã Thụy Phiên, lòng tốt của cậu trời đất đều thấy nhưng thiên lý khó dung. Cậu có lòng tốt quan tâm đến người khác, nhưng cũng phải có mắt quan tâm đúng người. Cặp đôi người ta đang vui vẻ, cậu xen vào làm gì cho cực thân. (Trích lời từ nội tâm thoại trong đầu nhóm bạn của Thụy Phiên.)
“Anh Thụy, chúng ta đi khu khác, quản lí khu này vừa gọi bảo chúng ta đặt là khu bên cạnh. Chúng ta nên đi thôi.” Một cậu thanh niên trong nhóm kéo tay Thụy Phiên, lắc lắc đến muốn lìa.
“Nhưng...” Thụy Phiên hướng mắt nhìn Mộ Hàn với ánh mắt đầy mong đợi, tựa cầu cậu cứu.
Mộ Hàn đứng lên trước, che chắn cho Duệ Khải, đôi mày sắc lại, đôi con ngươi trừng trừng nhìn thẳng vào mắt Thụy Phiên, đanh giọng: “Anh ấy là người yêu tôi, tôi là của anh ấy. Dù anh ấy có dùng cực hình lên tôi cũng không đến lượt cậu xen vào.” Cậu ngừng một nhịp, hít lấy một ngụm khí lạnh, hạ giọng: “Tôi có lòng tốt nhắc cậu, những chuyện không liên quan đến mình thì đừng rảnh rỗi đi quản.” Đồng tử cậu co lại, mắt lại trợn tròn dán thẳng vào mặt Thụy Phiên, nghiêm giọng cảnh cáo: “Nếu còn lần sau, tôi không chắc anh ấy có đủ bình tĩnh để không tặng cậu một vé vào viện miễn phí.”
Thụy Phiên trợn tròn mắt, không tin cậu sẽ nói như vậy với mình, vốn dĩ còn mong anh sẽ bênh vực hay chí ích cũng giữ mình lại. Cậu ta nào có ngờ Mộ Hàn lại bao bọc Duệ Khải đến thế. Cổ khí tức tỏa ra từ cậu làm người khác phải lạnh người. Sát khí ngập trời, đồng tử co lại rồi kéo dài ra như mắt rắn, lúc đương xác định con mồi. Thật sự rất đáng sợ.
Một cậu thanh niên cao gầy bước ra phụ cậu thanh niên ban nãy kéo Thụy Phiên đi. Lúc này, người Thụy Phiên cứng đờ, cậu ta ngớ người, phó mặc cho số phận đưa đi đâu thì đi.
“Em yêu, em giỏi lắm, em là nhất. Anh yêu em nhất nhất luôn.” Duệ Khải ôm chặt eo Mộ Hàn, không ngừng hôn lên sau gáy cậu.
Mộ Hàn đưa tay ra sau xoa đầy anh, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy là hết ghen rồi phải không? Hôm nay anh làm em bất ngờ lắm đó.”
Duệ Khải xoay người cậu. Lúc này anh và cậu đối diện, anh mới hỏi cậu: “Anh đẹp trai quá nên em bất ngờ có phải không?” Anh nhìn thẳng vào mắt cậu với ánh mắt đầy mong đợi.
“Không.” Đáp lại sự mong đợi của anh, Mộ Hàn thẳng thừng đáp: “Em bất ngờ là vì ông tướng nhà anh không nhảy đến đập chết cậu ta đó.”
“Đừng tưởng em không biết, anh là người mà khi ghen lên, một là đập phá đồ đạc, hai là đánh kẻ bị xem là tình địch. Đừng có trước mặt em tỏ vẻ ngây thơ, tỏ vẻ vô tội, em không mắc câu đâu.”
Duệ Khải bĩu môi, tay vung nắm đấm như một khối bông gòn vào ngực trái của cậu, giọng lí nhí phản bác: “Anh đâu có thế...”
“Anh làm sao cơ? Đừng có chối, anh cứ như yêu quái đó.”
“...” Duệ Khải chỉ biết bất lực, phản bác không được, dỗi cũng không được. Hôm nay, anh là người đã đề nghị đưa cậu đi dã ngoại. Có dỗi cũng là cậu dỗi anh dỗ, anh không được dỗi.
“Em nói sao thì chính là như vậy, anh là yêu quái, là chó thành tinh, anh cắn em.”
Nói dứt câu, Duệ Khải bấu chặt bả vai cậu, đặt lên phần xương quai xanh trắng nõn nà vài vết cắn yêu.
Mộ Hàn đang hưởng thụ, bất chợt thân dưới như bị hung khí đâm chọt. Cậu mới bảo anh: “Duệ Khải, bỏ súng xuống. Dựng lều lên rồi vào trong làm, làm tầm hai lần xong ra dọn đồ. Dã ngoại thì phải ra dã ngoại, em không tính làm tình làm tội cả buổi đâu.”
Duệ Khải gật đầu, “vâng vâng dạ dạ”, sau đó liền mở bung cái lều thông dụng. Anh mới quay sang ngoắt ngoắt cậu vào trong: “Vào đây, anh sẽ ráng làm nhanh một chút. Dù sao cũng hứa với em rồi, tối về tính tiếp.”
***
“Ư...ưm...nhẹ thôi...”
“Chính em đã nói muốn kết thúc anh mà, chịu chút đi.”
“Hức...Em sợ anh phế...nên...nên, nên mới làm thôi...Không cảm ơn em....Ư ưm...ưm...ư...hức...”
Dòng sữa ấm nóng chảy ra từ máy vắt sữa của anh, bắn thẳng vào hủ đựng sữa của cậu. Sữa chua ấm nóng làm cậu nóng ran, nhanh và cậu sướng đến điên người.
***
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lí, Mộ Hàn khéo Duệ Khải ra khỏi khu vực nguy hiểm, hạ giọng: “Từ giờ đến lúc về không được cứng nữa, em muốn chơi trong yên bình!” Vừa nói cậu vừa ôm eo, than vãn: “Đau muốn chết nè! Đều tại anh hết đó!”
Duệ Khải phì cười, buổi sáng hôm nay ngoại trừ tên tình địch xấu xa kia thì còn lại đều rất ổn. Về rồi nhất định phải hủy hết tương lai của cậu ta.
“Còn cười? Em đánh anh này, em đánh chết anh này!” Mộ Hàn đánh vào ngực anh không thương tiếc, không ngừng trách móc.
“Em muốn ám sát chồng tương lai?”