• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duệ Khải hai tay ôm chặt lấy cậu. Sau một đêm mày mò đến sáng, Mộ Hàn cạn sạch pin. Mãi nghĩ đến việc quyến rũ cậu, anh đã quên mất mình đang phải chăm sóc người bệnh là cậu. Anh đã quá sức rồi.

Duệ Khải cúi đầu, hôn nhẹ vào trán cậu. Toàn thân cậu chi chít đều là dấu vết mà anh đã để lại sau cuộc mây mưa mặn mà của cả hai. Anh sướng đến run người.

Cắn cắn cạp cạp chiếc má bánh bao của cậu, anh không nỡ dùng răng, cũng chỉ dùng môi mơm mớm, mút lấy chùn chụt.

Duệ Khải vốn đang muốn khiến cậu ngủ cũng không yên, toàn bày trò ra phá cậu.

Lắm lúc cậu tự hỏi, cậu kiếp trước đã làm gì có lỗi với anh để giờ bị anh đối xử như thế. Bệnh không tha, ngủ cũng không tha.

***

“Ê ê ê, cái thằng oắt con, tao nghe bảo nhà mày rất giàu, có tiền không, mau giao ra cho tao đi mua bim bim bao anh em tao.”

Thằng nhóc vâu vẩu mồm lên thét là một thằng xấu tính ở trường anh. Còn thằng nhóc đang mếu máo, sợ đến phát run nhưng không chịu khuất phục chính là anh.

“Mày là cái thá gì? Cha mẹ mày không cho mày tiền à? Tao giàu hay không thì liên quan gì đến cái giống ôn như mày? Nhà tao có là cái mỏ vàng cũng không cho mày đến đào.”

“Mày...!” Thằng nhóc kia cứng họng, tay giơ cao, siết chặt lại. Quá rõ ràng, nó đang muốn dạy cho anh một bài học vì thái độ được xem là “láu cá” trong mắt nó. Anh đã khiến nó bẻ mặt trước bọn đàn em.

Anh chỉ biết nắm mắt chịu trận. Thú thật lúc ấy anh rất yếu đuối, đánh trả cũng không dám, chỉ được cái mạnh miệng là giỏi.

“Ê, ma cũ bắt nạt ma mới là không có được đâu à. Mà phải chi mày cũng có nhan sắc như con trai nhà người ta thì lỡ có sao tao cũng xí xóa bỏ qua, đằng này con trai nhà người ta đẹp thế này mà mày cũng dám đánh. Mày không soi lại bản mặt của mày trong gương à?”

Thằng nhóc kia đang được đà, tay vung mạnh xuống tính đấm vào mặt anh mấy cái, kết quả bất thành. Chưa kịp sát đến một centimet, tay nó liền bị một lực tác động quay ngược về chỗ cũ.

“Cậu không sao đó chớ? Tôi là Mộ Hàn, bọn nó dám bắt nạt cậu thì cứ tìm đến tôi.”

Anh như chết sững trước nụ cười của cậu, đến cả mặt trời còn phải ghen tị vì cậu sở hữu một nụ cười rực rỡ hơn cả nó. Đối với nụ cười của cậu. Mặt trời không đáng được nhắc đến, cũng không gì đáng được so sánh với nụ cười của cậu.

Đây cũng chính là lần đầu tiên anh và cậu gặp nhau. Cũng ngay tại giây phút ấy, anh như lạc mất một nhịp. Anh thích cậu rồi.

***

Hồi tưởng lại quá khứ, Duệ Khải liền cảm thán: “Từng là một cậu nhóc đáng yêu đến thế, bây giờ lại chẳng khác một con rắn thành tinh mang vỏ bọc như một đóa hồng đầy gai. Chỉ duy đức tính tốt đẹp kia là được trường tồn mãi trong con người cậu, anh đã phải lòng cậu từ giây phút ngắn ngủi đó.

Duệ Khải xoa đầu cậu, hôn liên tục vào môi cậu. “Chóc” từng tiếng, anh tham lam mút lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong hút lấy dư vị ngọt ngào. Anh muốn mút sạch cậu.

“Ưm...ngủ đi. Trễ rồi, nằm xuống ôm em ngủ.” Mộ Hàn nói mớ.

Duệ Khải cười đầy mãn nguyện, ngay cả lúc ngủ hay trong cơn mơ, cậu lúc nào cũng nhớ đến anh. Anh mê cậu quá rồi.

***

Đã qua mấy ngày, cơn sốt dài hạn kia cuối cùng cũng đã kết thúc. Cậu đã phải nhịn rất nhiều, có quá nhiều thứ chưa kịp làm với anh.

Người thân cũng chẳng lấy một ai, Mộ Hàn vốn không chút lo lắng cho anh về vấn đề ra mắt. Cậu chỉ lo cho cậu. Ngộ nhỡ gia đình anh không chấp thuận tình yêu của anh và cậu thì phải làm sao? Cậu đã tính sẵn hết tất cả đường đi nước bước, nhưng quan trọng nhất là sự đồng ý từ anh. Nếu là một người có hiếu, anh sẽ không đồng ý bỏ nhà theo cậu. Không có cậu cũng sé có người khác.

“Em đang suy tính chuyện gì? Định bỏ trốn khỏi anh nữa sao?”

“...Em đang tính xem em nên phạt anh bao nhiêu ngày không được chạm vào người em.”

Duệ Khải liền tỉnh hẳn, từ sáng đến chiều anh không làm gì sai. Tại sao cậu lại đòi phạt anh? Anh đã tự hỏi mình rằng tại sao lại như thế. Nhiều lúc cậu làm anh thật khó hiểu.

“Anh làm gì sai sao?” Anh khó hiểu hỏi cậu.

“Không.” Cậu đáp lại anh, giọng chứa ý cười.


***


Cả ngày hôm nay, Mộ Hàn không động vào người anh. Cậu đã thay đổi rồi ư? Hay tại anh đã hết sức quyến rũ với cậu...Thật khó đoán.


Nhưng anh đều có thể bỏ qua, anh yêu cậu đến chết đi sống lại, anh hoàn toàn có thể bỏ qua hết cho cậu ngoại trừ việc thân mật với một thằng đàn ông khác ngoài anh.


Suy nghĩ cả một ngày dài, đợi đúng lúc cậu đang lim dim ngủ, anh chọn cách đánh thức cậu.


“Ngày mai chúng ta đi dã ngoại nhé?”


“Không tồi.”


Mộ Hàn nói xong liền quay về phía anh, choàng tay ôm chặt lấy người anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK