• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Duệ Khải tỉnh dậy với một cái đầu trống rỗng. Nhìn khung cảnh kì lạ xung quanh, anh không hiểu vấn đề mà quay sang nhìn cậu. Từng mảnh kí ức chợt ùa về, Duệ Khải như điên như dại vò đầu bứt óc, điên cuồng tát bôm bốp vào mặt mình.

Duệ Khải tự mình hận mình, suốt hơn hai tháng trời dài đằng đẳng chính anh đã hành hạ cậu. Anh đã làm loại người mà anh không muốn làm nhất! Anh đã giam cầm cậu trên hòn đảo này...

Bật khóc lên từng tiếng đầy đau đớn, Duệ Khải gậm nhấm từng tội lỗi cũng như những tổn thương mà anh đã gây ra cho cậu trong những ngày tháng vừa qua. Cảm giác tội lỗi lấp đầy tâm trí anh, nước mắt anh không ngừng tuôn trào.

Đang thẳng cánh cò bay trên giường, Mộ Hàn bừng tỉnh giấc. Lau đi mớ nước kì lạ trên mặt, Mộ Hàn khó hiểu lên tiếng: “Anh khóc cái gì? Sáng sớm đã khóc, ai làm gì anh nói em nghe.”

“Hức...Anh...anh xin lỗi...anh xin...xin lỗi em...”

“Xin lỗi cái gì? Đừng nói anh phá gì của em đó nghe.”

Duệ Khải gục đầu vào người cậu, giọng run run: “Anh...hức...anh nhớ lại rồi...anh nhớ được hết rồi...hức...” - Nước mắt anh chảy ướt áo cậu, không ngừng nói câu xin lỗi. Anh bấu chặt lấy bả vai cậu, sụt sùi, mếu máo thốt ra từng tiếng: “Anh xin lỗi mà...hức...không làm thế nữa...không dám làm vậy nữa đâu...hức hức...em...em đừng có giận anh...đừng có giận anh nha...em.”

Mộ Hàn ôm lấy người anh, vỗ vỗ vào lưng anh, cậu nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc nữa, em không giận anh đâu, em hiểu mà.”

Đưa hai bàn tay áp sát vào má anh nâng lên, Mộ Hàn mỉm cười nói tiếp: “Ngoan, không phải em cũng nặng lời với anh sao? Đừng khóc nữa, xem như huề vốn đi.”

Duệ Khải sụt sịt mũi, đưa tay lau nước mắt, phụng phịu: “Huề vốn chỗ nào? Anh...anh rõ ràng rất quá đáng với em...Hức...đã thế anh còn cưỡng ép em, anh đã làm ra những hành động cực kỳ xấu xa...”

“Bình thường anh không cưỡng ép em sao?” - Mộ Hàn nói với anh bằng giọng đầy giễu cợt.

Nhìn gương mặt bối rối của anh, Mộ Hàn càng nổi ý trêu chọc. Cậu vỗ nhẹ vào má anh, vừa cười vừa nói: “Ngốc, chỉ chọc thôi, đừng có trưng ra bộ mặt hề hước đó chứ. Em cười vỡ bụng mà chết đấy!”

Đang trêu chọc anh, bỗng cậu sực nhớ ra điều gì đó. Mộ Hàn trau mày hỏi anh: “Anh, công việc của anh thì sao? Hơn hai tháng trời sao em không thấy ai gọi tới cho anh, anh xem xem người ta đã đuổi việc anh chưa.”

Duệ Khải gãi đầu, cười hì hì, anh bày ra gương mặt ngượng ngùng của thiếu thứ đôi mươi, đưa mắt nhìn chằm chằm xuống đất, nhỏ giọng thủ thỉ: “Anh...ai dám đuổi việc anh chứ...”

Mộ Hàn trau mày trố mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh nói cái gì mà em không hiểu được gì hết vậy?”

Duệ Khải cười sượng: “Anh làm sếp của tổ shipper đó! Em xem, thế thì ai dám đuổi việc anh.”

Mộ Hàn phì cười đấm vào ngực anh mấy cái: “Có thiệt hông đó?”

“Thiệt mà, anh dối em chi.”

Mộ Hàn liếc xéo: “Ai biết được anh, làm gì có shipper nào lại mua riêng một hòn đảo riêng biệt ngoài biển, rồi còn xây một căn biệt tự to đùng trên hòn đảo nữa cơ. Anh nói xem, nếu là anh anh có tin không?”

Duệ Khải cười méo. Đây là bằng chứng thiết thực đến mức anh không thể chối cãi. Nếu không vì lần mất trí nhớ ngoài dự đoán này thì đã êm xuôi tất cả rồi. Anh còn muốn đến khi chỉ còn anh với cậu trên bảng xếp hàng sẽ chủ động nói với cậu rồi ngỏ lời xác lập hai tập đoàn lại với nhau cơ, đều tại bạn lái xe tải chết bầm kia phóng nhanh vượt ẩu đâm trúng anh!

Đương kiếm cớ lấp liếm thì cái bụng nhỏ của Mộ Hàn reo lên. Duệ Khải nhanh nhanh chóng chóng trốn vội xuống lầu nấu cơm cho cậu. Một phần là vì làm đồ ăn lấp đầy cái bụng nhỏ của cậu để cung cấp thêm dưỡng khí cho cậu tiếp tục trò chuyện với anh, một phần là để trốn sự tra khảo gắt gao đến từ cậu.

Vắt cạn bộ não anh vẫn không thể nghĩ ra điều gì có thể lấp liếm một cách hợp lí về thân phận của mình. Duệ Khải đau đầu thở dài ra một tiếng.

“Làm gì mà thở dài thế? Anh lại làm gì sai rồi đúng không?”

Duệ Khải quay ngoắt ra sau nhìn cậu, giọng trầm ấm: “Em đợi một chút, đồ ăn của em anh nấu sắp xong rồi.”

“Ừm.” - Mộ Hàn kéo ghế, ngồi xuống hạ giọng hỏi: “Có phải làm cháy thứ gì rồi không?”

“Không có, hôm nay anh có em ăn mỳ cay, nước rất nhiều nên không cháy được đâu.”


***


Chiều hôm ấy, Mộ Hàn lôi kéo anh ra biển chơi.


Duệ Khải đã cố gắng khuyên ngăn nhưng bất thành, cuối cùng anh cũng phải đi theo để bảo đảm an toàn cho cậu.


Mộ Hàn đi dọc bờ biển, không kìm được mà bước dần xuống nước.


“Không được, nguy hiểm lắm.”


Như bị giựt ngược lại, Mộ Hàn hoàn hồn rồi mắng anh: “Anh bị ngốc có đúng không? Có gì mà phải giựt ngược giựt ngang em như thế? Hửm??”


“Em nhìn xuống nước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK