Ân cần tỉ mỉ đút cho cậu từng thìa một, song Duệ Khải vẫn không ngừng nghĩ về tên chết bầm đó.
“Mộ Hàn, ráng chút nữa, đến đảo rồi tôi cởi trói cho em.”
***
Vốn chỉ nghĩ anh giận quá hóa rồ, Mộ Hàn không ngờ đến thực sự sẽ có một chiếc trực thăng bay đến rước cậu ra đảo.
Quản gia Đỗ không thể không nhìn ra phía sau. Cậu chàng trên tay cậu chủ nhỏ không phải là người mà cậu chủ nhỏ nhà ông thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay sao? Tại sao lại bị trói nằm lăn lóc thế kia? Thật tàn nhẫn.
“Cậu chủ, cậu đối với cậu Mộ không phải vẫn luôn nâng như trứng, sao lại trói cậu ấy như thế? Ngộ nhỡ cậu Mộ bị làm sao...khụ...lão già này không cứu được cậu đâu.”
Duệ Khải cười gằn, hít một hơi, phả ra làn khói thuốc ngạc chết người, hạ giọng: “Là do em ấy. Chết tiệt! Thằng chó đó dám làm như thế với em ấy, bảo vật mà tôi nâng niu biết bao năm qua... Bác Đỗ, bây giờ cháu nên làm gì?”
Quản gia Đỗ không hiểu, càng nghe anh nói ông càng không hiểu. Cái gì mà thằng chó này thằng chó nọ? Bản thân ông cũng khá nhạy cảm, đầu liền nhảy số. Từ những cử chỉ, hành động và lời nói của anh, hệt như lúc anh đương học cấp 3. Nghĩ đến đây ông liền đúc kết lại một câu: Cậu chủ nhỏ của ông đã mất trí nhớ rồi.
***. Đam Mỹ Cổ Đại
Đáp ngay xuống bờ biển bọc quanh hòn đảo, Duệ Khải cúi người, đi xuống hàng ghế phía sau. Anh nhìn cậu cười nhạt, thuận thế bế cậu lên đem ra ngoài.
Đặt chân xuống bờ cát trắng, anh bế cậu đi thẳng vào trong rừng. Qua không biết bao nhiêu hàng cây, Mộ Hàn tròn mắt nhìn căn biệt thự đang nằm sừng sững ngay trung tâm của hòn đảo.
Cậu phải đợi, đợi đến lúc anh hoàn toàn bình phục, đợi đến khi anh khôi phục lại trí nhớ. Tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ, tất tần tật về anh. Cậu cần biết nhất cái bí mật về thân thế của anh, nghề nghiệp của anh, càng muốn biết môi trường sống của anh thế nào. Thường ngày anh sống có tốt không. Cậu càng thêm khao khát cảm giác leo lên cái ghế chính thất, được anh dẫn về ra mắt gia đình. Dù cho cậu biết anh không có ai ngoài cậu, anh của mọi ngày và kể cả anh của năm mười tám tuổi.
Tiếng cánh cửa đóng sầm lại kéo Mộ Hàn về thực tại, một thực tại khó nhằn.
Duệ Khải giữ đúng lời hứa, đặt cậu xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách, khẽ tay mở từng nút thắt đang trói chặt cơ thể cậu.
“Có đau lắm không?”
Mộ Hàn im lặng không nói, khẽ gật đầu. Ngước mắt lên nhìn Duệ Khải, Mộ Hàn càng thấy bản thân vốn không hiểu về anh. Công việc của anh, chỗ ở của anh, ngay cả một câu hỏi đơn giản là độ tuổi chính xác của anh, cậu cũng không biết.
“Mộ Hàn, em cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy tôi sẽ nghĩ em thích tôi.”
“Ọt ọt” tiếng gào thét từ cái bụng nhỏ của Mộ Hàn vang lên như bảo rằng: Cho tôi ăn, cho tôi ăn đi! Tôi đói sắp chết rồi.
Duệ Khải thấy thế cũng ngừng ngay việc trêu chọc cậu. Anh gập người, tay vuốt ve gương mặt cậu, giọng trầm ấm nói với cậu: “Tôi nấu gì đó cho em nhé.”
Mộ Hàn gật đầu, vành tai cậu đỏ ửng, tim đập thình thịch như muốn nhảy dựng ra ngoài, trái tim nhỏ của cậu như đương muốn gào thét rằng: “Đẹp trai quá! Đẹp trai chết đi được.”
Quên mất tình cảnh hiện tại của bản thân, Mộ Hàn chìm vào đê mê quên lối về, lạc lối lún vào hố tình sâu. Mộ Hàn trở thành một con thiêu thân trong ngọn lửa bốc cháy, ngọn lửa đỏ tình thâm ngược luyến như bị giam cầm trong sắc bạc của anh.
Cậu giờ đây không thể ngưng nghĩ đến Duệ Khải, yêu anh là do cậu chọn, bên anh lúc này cũng là do cậu tự quyết lấy.
Trong lòng nhen nhóm bao hy vọng, chỉ cần anh có thể khôi phục lại trí nhớ, cậu đều chấp nhận được. Dù thời gian để anh khôi phục lại hoàn toàn mất rất rất nhiều năm cậu cũng chờ! Bao lâu cũng được!
Ráng lê tấm thân mỏi lừ với đôi chân đau đớn vì một thời gian bị trói chặt, Mộ Hàn tìm đến căn bếp nhỏ, nơi Duệ Khải đương đóng vai người “chồng” đảm đang.
“Duệ Khải...” - Dừng lại một chập, Mộ Hàn hỏi anh: “Cậu...cậu có cần tôi giúp gì không?”
“Đêm trước vẫn anh em ngọt chảy nước, hôm nay lại cậu với tôi, em sài xong liền vứt bỏ?”
Mộ Hàn nghe vậy liền phản bác ngay, xua tay phủ nhận: “Không có không có, tại em nghĩ anh sẽ không vui. Dù gì...trong mắt anh em rất dơ bẩn...”
Con dao trên tay Duệ Khải rớt xuống, chạy đến bấu chặt lấy vai Mộ Hàn, ánh mắt kiên định, hạ giọng: “Tôi chưa từng cảm thấy em dơ bẩn.”
Mộ Hàn cười nhạt, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm: “...Cứ xem như em nói đùa đi.”