“Em biết em đẹp rồi, nhưng về rồi muốn nhìn bao nhiêu cũng được, bây giờ tập trung nhìn đường đi.”
Đối diện với ánh nhìn của anh, cậu đã quá quen, cũng quá nhiều sự yêu chiều. Nhưng cũng không thể vì ánh nhìn quá đỗi yêu chiều ấy mà lại xảy ra tai nạn được. Việc anh mất trí nhớ một lần là quá đủ rồi. Hơn hai tháng trời, cậu không thể phủ nhận rằng bản thân rất mệt, cơ thể gần như kiệt quệ, tinh thần cũng chẳng hơn là bao.
Từ việc sợ anh không thể khôi phục, đến việc bản thân sẽ sống thế nào, và liệu rằng bản thân cậu sẽ chịu được đến lúc nào. Với tính cách cực đoan và chiếm hữu mạnh mẽ, hiểu lầm nhỏ cũng được xé ra to, cậu vốn không có cơ hội bào chữa. Vậy thử hỏi làm sao cậu có thể sống với anh thêm vài năm nếu tình trạng tồi tệ đó cứ tiếp tục diễn ra. Làm sao cậu có thể chịu được đây? Yêu là yêu, nhưng tình yêu không nên xuất phát từ sự ghen tuông, hiểu lầm và nghi ngờ lẫn nhau. Cậu không muốn, nhưng tình hình không cho phép. Đánh cược cả một đời bên anh liệu có đúng không? Lúc đó cậu cũng không rõ, cậu sợ cậu sẽ không chịu được và rời bỏ anh. Không có cậu thì ai sẽ thay cậu chịu đựng con người “đáng ghét” của anh, cậu đã nghĩ như thế.
Tâm trạng hết lần này đến lần khác trải qua từng tầng từng lớp cảm xúc khác nhau lẫn lộn, có thể có hoặc có thể không, nhưng dù sao, cậu cảm thấy bản thân thật giỏi. Cậu đã chờ được anh. Dù thời gian là vô hạn, nhưng đời người chỉ là hữu hạn, hai tháng không phải quá dài, cũng chẳng phải quá ngắn, ai biết được rằng liệu hai tháng sau cậu có còn sống hay không? Đó là lý do cậu luôn tự hào về những thành tựu mình đã đạt được, cũng tự khen thưởng chính mình vì đặt cược cuộc đời trong ván cờ đó, đặt cược thời gian, đặt cược chính cậu để đợi anh. Và anh trở về rồi, ông trời không bạc cậu, anh đã khôi phục rồi, anh đã thật sự quay về bên cậu rồi. Cậu thật sự rất vui.
Giờ đây, cũng chính ngay tại lúc này, người con trai ấy đang ngồi cạnh cậu. Cùng sống chung một ngôi nhà, cũng đi chung trên một chiếc xe, cùng làm công việc ưa thích chung với nhau, cùng trao nhau những tình yêu và nhiệt huyết. Thanh xuân cậu thật tuyệt khi bên anh, dù lắm lúc vì anh mà tổn thương, vì anh mà đau buồn, nhưng cậu đều yêu hết. Máu M cũng được, cuồng ngược cũng được, bên anh là được.
Nhìn người yêu mình, cậu phì cười rồi nói với anh: “Em yêu anh, bảo bối siêu cấp lừa người.”
Dù là thế nào, dù có ra sao, dù có nói những câu sến súa và muốn thể hiện tình cảm, anh và cậu vẫn không quên trêu chọc đối phương. Đặc biệt là cậu, chuyên gia đem chuyện cũ ra trách yêu.
Chiếc Bugatti La Voiture Noire vừa đi đến trung tâm, anh liền hỏi cậu: “Em muốn về nhà ‘cũ’ của anh không? Ừm...mặc dù không cũ lắm, nhưng dù sao cũng cũ hơn nhà mới của chúng ta.”
“Anh đã ngỏ ý, em không chối từ. Nhà của anh hay em đều là nhà, nhưng em vẫn thích nhà của chúng ta hơn.”
“Anh biết rồi, em yêu ạ, em sáng đêm giỏi nhất là quyến rũ anh thôi. Về đến nhà ‘cũ’ của anh rồi thì em xác định.”
Mộ Hàn nhếch mép. Đó chính là mục đích của cậu, quyến rũ anh. Dù bản thân luôn nói rằng “đau” hoặc “rất đau” và muốn dừng lại, nhưng “đừng, dừng lại” vẫn nên bỏ dấu phẩy đi, nguyên văn nên là “đừng dừng lại!” mới phải. Cái cảm giác đau đớn ấy làm cậu rất kích thích, dù chưa thử với bất kì ai khác ngoài anh nhưng cậu chắc chắn rằng chỉ có làm với anh mới có thể sản sinh ra loại cảm giác đó thôi, đơn giản là vì cậu yêu anh. Chỉ giản đơn thế thôi.
Căn biệt phủ nằm hướng so le với biệt phủ nằm phía Đông Bắc của cậu, được bao quanh bởi bức tường thành kiên cố cùng lớp hàng rào thép gai bên trên, đi kèm vực sâu xung quanh, đó chính là nhà ‘cũ’ của anh. Dấu hiệu nhận biết rõ rệt là không khí u ám của căn nhà, vì chẳng mấy khi anh ở đây, anh toàn ở nhà cậu thôi.
“Anh bỏ bê nhà mình như thế không sợ nó buồn sao? Phải bù cho nó mấy hôm đấy nhé.”
Anh cười tà tà, ý của cậu anh đã hiểu, anh vốn cũng có ý định như thế. Lần này, cậu đừng hòng trốn.
Bước chân dừng lại trước cổng lớn, mất vài giây để nó nhận diện được chủ nhân của mình, nó tự động mở cửa chào đón anh về.
Anh và cậu bước từng bước vào, dù đã khóa cửa xe cẩn thận nhưng bỏ nó lại không tốt đâu.