“ Thím Tào, chủ nhà bên cạnh nhà mình là người thế nào ạ? ”
Hai nhà là hàng xóm, cách nhau chừng năm mươi mét, dù không quen biết nhưng lúc ra vào vẫn có thể nhìn thấy người chứ.
Thím Tào đang ngồi lựa cần tây ở phòng khách, nghe thấy Lâm Hi nãy giờ vẫn đang im lặng lên mạng hỏi, biết cô hỏi mình lập tức lấy lại tinh thần, đằng hắng một tiếng rồi nói:
“ Là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, cả ngày đều mặc váy áo rất quyến rũ, trước kia thường qua đây tìm Từ tiên sinh, chạm ghế một cái là ngồi luôn tới trưa, nhưng Từ tiên sinh không có để ý tới cô ta, cho đến giờ đều không nhìn tới, sau này người phụ nữ đó không qua nữa. Tôi nghe người giúp việc nhà cô ta nói, hình như cô ta là tình nhân bao nuôi của một quan chức cấp cao nào đó, có điều tháng trước cô ta đã chuyển đi nơi khác, hai ngày trước tôi mới nghe người ta nói căn nhà kia muốn bán ”
Bà cũng không biết cô có ý định mua căn nhà đó, người lớn tuổi rất thích những chuyện bát quái, thím Tào còn nói rất nhiều những lời đồn đãi về người phụ nữ đó, dù sao cũng không có câu nào dễ nghe, kết luận cuối cùng chính là: không đứng đắn.
Được rồi, sau khi nghe đầy hết lỗ tai những chuyện bát quái, Lâm Hi càng không muốn mua căn nhà này, tình nhân, quan chức bao nuôi, ý đồ quyến rũ dụ dỗ Từ Vi Vũ. Nếu dọn vào đó ở, còn không phải là tự tìm đường chết sao.
Vì vậy buổi tối khi anh trở về, anh nói tốt nhất không nên dính tới căn nhà đó, Lâm Hi chẳng chút do dự vô cùng ngoan ngoãn gật đầu khiến Từ Vi Vũ cảm thấy khá kinh ngạc:
“ Sao em không hỏi nguyên nhân? ”
Cô cười híp mắt:
“ Điều này cho thấy em tin tưởng anh đó, anh nói trứng gà nhảy ra từ cục đá, em cũng tin luôn! ”
Những lời này thật khiến người ta yêu thích, nên dù là Từ Vi Vũ bình thường rất thâm trầm lúc này cũng bật cười thành tiếng, hiện tại hai người đang ngồi ở thư phòng nhỏ trên lầu hai, thím Tào đã ngủ, anh liền đưa tay kéo cô lại, ôm vào lòng rồi hôn lên môi.
Đầu tiên là đôi môi, sau đó là hai má, mũi, mắt, trán, rồi chuyển dần xuống cổ, cuối cùng lưu luyến trên xương quai xanh, dùng sức hôn thật sâu để lại những dấu hồng hồng nổi bật trên làm da trắng nõn nà không tì vết, như hồng mai trong tuyết, trêu chọc khiến người ta run rẩy Lâm Hi chưa từng bị ai hôn như vậy, hơi thở anh nóng rực, đôi môi ẩm ướt, từng đợt cảm xúc Lan truyền đến tận cùng ngóc ngách….
Cô thật sự không thể chịu nổi loại thân mật này, Lâm Hi giơ tay đẩy anh:
“ Từ Vi Vũ, anh buông ra đi! ”
Nghe thấy sự hoảng hốt trong lời nói của cô, anh rất nghe lời không làm khó cô nữa, đôi môi rời đi, nhưng bàn tay vẫn còn lưu luyến vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng êm tai:
“ Hi Hi, anh thích em, muốn hôn em, ôm em, em không thích sao? ”
Mặt Lâm Hi nóng bừng lên, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời:
“ Không phải không thích, nhưng em cảm thấy… Chúng ta như vậy có phải tiến triển nhanh quá không? ”
Mới xác định quan hệ có mấy ngày đâu, đã hôn rồi ôm ấp vuốt ve, cướp đi nụ hôn đầu của em gái nhỏ, cô không kịp thích nghi, mặc dù cô đã rất cố gắng để điều chỉnh bản thân.
Từ Vi Vũ hôn lên trán cô:
“ Ngoan, đừng sợ, thuận theo tự nhiên là được.”
Thuận theo tự nhiên……
Khóe miệng cô giật giật, vừa mới xác lập quan hệ được một ngày, ngày hôm sau đã cướp luôn nụ hôn đầu của cô mà còn nói là thuận theo tự nhiên, tưởng cô ngốc chắc?!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười của anh, loáng thoáng bên tai còn truyền đến tiếng tim đập rộn ràng….Lâm Hi cảm thấy, cô không muốn phản bác chút nào. Vậy thì thuận theo anh cũng tốt mà.
Sau đó, anh nói cô nghe chuyện đã điều tra được.
“ Chủ nhà ba mươi hai tuổi, tên là Tô Duyệt, là tình nhân bao nuôi của thư ký Ủy Ban thành phố Đinh Hướng Thư, tháng trước Đinh Hướng Thư đã bị song quy, đang tiếp nhận điều tra, Tô Duyệt sợ bị liên lụy, căn nhà đó sẽ bị tịch thu để điều tra, nên muốn nhanh chóng bán nhà đi lấy tiền mặt. Chuyện này rất nhiều người biết, bình thường Tô Duyệt rất phách lối, không ít người ở đây biết cô ta là tình nhân của Đinh Hướng Thư, nên khi Đinh Hướng Thư vừa bị song quy, Tô Duyệt liền rao bán nhà ngay, sợ để lâu không ai dám đụng tới, lo lắng tiền bạc sẽ trôi ra biển mà bản thân còn bị liên lụy ”.
Người phụ nữ này cũng thật ngu xuẩn, đã làm tình nhân bao nuôi mà còn ngang ngược như vậy, nhưng kẻ bao dưỡng dung túng cô ta kia cũng là kẻ ngu ngốc, đem chuyện xấu của mình khoe cho khắp thiên hạ biết.
Giới nhà giàu, trao đổi nắm bắt thông tin rất nhanh, dù không biết thì cũng sẽ có người kể lại, tuy Vũ Lăng lớn như vậy nhưng thật sự mà nói số người có khả năng mua được nhà ở đây cũng không nhiều.
“ Vậy em tìm căn nhà khác cũng được ”
Dù sao chuyện này không liên quan gì đến cô, sau khi nghe tin đồn, cô cũng không muốn lãng phí tiền bạc.
Anh vuốt tóc cô:
“ Khu này cũng có mấy người muốn bán nhà, có điều giá hơi cao, nếu em thật sự muốn ở đây, anh sẽ hỏi giúp em, em đừng tìm lung tung nữa, mua nhà cũ quan trọng nhất phải điều tra rõ ràng, không phải em sợ ma sao, lỡ như trong nhà từng có người chết thì làm sao? ”
Lâm Hi câm nín:
“ Vậy thì mua nhà xây thô là được ạ ”
“ Hiện tại nhà xây thô cũng có cho thuê, sao em biết được những ai đã từng ở đó? ”
Từ Vi Vũ hù dọa:
“ Nghe lời, trước mắt ngoan ngoãn ở đây, chuyện nhà cửa giao cho anh, chuyện mua nhà mở nhà hàng anh cũng sẽ sắp xếp cho em, em chỉ cần đợi tới lúc đó xuất tiền ra là được, được không? ”
Anh biết cô rất rõ ràng trong chuyện tiền bạc, nên cũng không nói sẽ thanh toán giúp cô hay gì đó. Về phần nhà cửa, mặc dù rất muốn giữ cô lại đây, nhưng anh hiểu bé con này rất tự trọng, luôn muốn giữ chút khoảng cách giữa hai người, vậy thì anh chiều cô, nhưng nhà ở nhất định phải mua gần đây.
Mặc dù cô không muốn lợi dụng anh, nhưng anh chủ động giúp đỡ như vậy, dĩ nhiên cô rất vui, dù sao hai người yêu nhau ngay cả giúp tìm mua nhà mà cũng từ chối thì thật đạo đức giả.
Hôm sau, Từ Vi Vũ đến công ty, Lâm Hi tranh thủ đi cùng thím Tào về nhà lấy thêm quần áo, hiện tại thời tiết ngày càng ấm hơn, cô muốn lấy một ít áo ngắn tay này nọ, tiện thể tưới nước cho mấy chậu hoa còn lại trong tiệm.
Lâm Hi không đi lối cửa chính của tiệm, mà trực tiếp lái xe vào tiểu khu. Đây cũng không phải lần đầu tiên thím Tào đến nơi này, thỉnh thoảng những lúc anh không có thời gian, bà đều đi cùng Lâm Hi về đây.
Gần đây trong nhà không có người ở nên không tránh khỏi vắng lặng, hơn nữa vì chuyện của Trần Bình, nếu không phải bất đắc dĩ,Lâm Hi cũng không muốn trở về, không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không, mà vừa về đến là gai ốc cỗ liền nổi dậy, thật khiếp đảm, cho dù trên người có mang theo bùa hộ mệnh đã được khai quang trong chùa cũng không có tác dụng gì.
Nói ra cũng thật khéo, sau khi thu dọn hành lý rồi xuống lầu tưới nước mấy chậu hoa xong, lúc Lâm Hi lái xe chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Trần Tầm đang đứng trước cửa tiệm khóa chặt, bên cạnh còn có Tô Thụy đi cùng.
Chạy nhanh!