Đợi lão Trịnh rời đi, anh bảo Lâm Hi về phòng nghỉ ngơi, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Nhưng Lâm Hi sao có thể ngủ được, cho tới giờ vẫn chưa có tin tức gì về Trần Bình, kéo dài lâu thế này thật khiến người ta không thể nào tránh nghĩ đến chuyện xấu được.
Nhận ra sự lo lắng, bất an của cô, anh nhìn cô với ánh mắt xanh đen sâu thẳm, bàn tay theo thói quen xoa nhẹ đầu cô:
“Sao vậy, sợ sao?”
Anh hỏi, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ dịu dàng.
Lâm Hi cũng không giấu giếm cô nhíu mày nói:
“Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy rất lo lắng, lúc người nhà Trần Bình chưa đến tôi không cảm thấy gì nhưng vừa rồi nhận được điện thoại của ba cô ấy nói đã tới đây, tự nhiên cảm thấy lo lắng, hồi hộp tim đập rất nhanh.”
Từ Vi Vũ đấu đá nhiều năm trên thương trường đã sớm luyện được hoả nhãn kim tinh, biết cô hiện giờ không muốn đối diện với chuyện trước mắt. Tuổi trẻ chưa va chạm nhiều, kinh nghiệm chưa đủ, khi gặp chuyện bất lợi trốn tránh là biểu hiện thường gặp nhất.
Cô năm nay vẫn chưa tới 24 tuổi, trong mắt người từng trải như anh, cô non nớt như một chú chim nhỏ.
Từ Vi Vũ vỗ vỗ bên cạnh nói:
” Lâm Hi, lại đây.”
Lâm Hi không nhúc nhích chỉ hỏi:
“Làm chi?”
” Cho em mượn vai tựa vào.”
Lâm Hi giật mình sửng sốt, đôi môi đỏ khẽ rung, một lúc sau, lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, anh nhanh chóng giơ tay ra ôm cô vào lòng.
” Đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi.”
Giọng nói của anh chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.
Lâm Hi dựa vào bờ vai không quá cường tráng của anh, cô ngửi thấy một mùi hương tự nhiên khoan khoái thanh sạch toát ra từ cơ thể anh, giờ phút này thứ cảm giác hoảng sợ không an phận muốn trỗi dậy lúc nãy, rốt cuộc cũng đã yên ổn trở lại.
Trái tim, thật sự nhẹ nhõm.
Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, một lúc sau điện thoại của Từ Vi Vũ đặt trên bàn vang lên, anh cầm lấy nhìn thấy qua rồi nói với Lâm Hi:
“Là lão Mạnh.”
Sau đó không đợi cô lên tiếng, anh đã nhận điện thoại.
Lâm Hi vô cùng căng thẳng, là lão Mạnh cảnh sát hình sự, ông ấy gọi điện tới chắc chắn là có tin tức gì đó về Trần Bình.
Điện thoại của cô và Từ Vi Vũ đều giống nhau, điện thoại có tính bảo mật rất cao, nên cho dù cô ngồi ngay ở bên cạnh anh thì cũng không nghe rõ được gì cả, tiếng đầu dây bên kia rất nhỏ.
Chỉ nghe thấy tiếng của anh liên tục nói:
“Uhm…hiểu…đi…cảm ơn!..Lát nữa gặp…”
Đợi anh cúp điện thoại, cô vô thức nắm chặt ngực áo ngủ của anh, lo lắng hỏi:
“Thế nào rồi ạ? Có manh mối rồi sao?”
Nếu không sao anh lại nói lát nữa gặp? Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ.
Từ Vi Vũ không trả lời ngay, anh lại đưa tay ôm cô vào lòng, tay kia cũng vòng qua ôm cô rất chặt:
“Lâm Hi.”
Chỉ một lời nói anh vừa thốt ra, trái tim Lâm Hi thình thịch không yên, cô lập tức có dự cảm không tốt, quả nhiên, anh chỉ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Lão Mạnh vừa gọi điện tới, lần theo dấu vết của Trần Bình từ ngày 20, sau khi rời khỏi cửa hàng hoa thì điều tra ra được hôm đó cô ta không có đi đến bến xe, cũng không đến nhà ga, chỉ bắt một chiếc taxi tới ngôi nhà ở phía ngoại ô Tam Hoàn.
Khu nhà đó khá cũ kỹ, không có thiết bị theo dõi, lão Mạnh mất rất nhiều công sức mới tìm được Trần Bình…”
Nói tới đây anh ngừng lại, Lâm Hi cũng không thúc giục, cô im lặng nằm trong lồng ngực anh, hơi thở liên tục dồn dập.
Sau một lúc lâu, anh cũng nói ra lời cuối cùng:
“Lúc tìm đã thấy tắt thở!”
Sau đó, căn phòng tràn ngập sự tĩnh lặng…
Rất lâu sau, Lâm Hi cũng không có phản ứng, cho tới lúc này cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày gặp phải chuyện như này!! Trần Bình vậy mà đã chết?
Điều này sao có thể được?? Rõ ràng hôm đó rời đi vẫn còn tốt lắm mà, cô ấy còn cười hì hì vẫy tay tạm biệt cô, người đang sống sờ sờ ra đó cư như vậy mà chết rồi?!
Chuyện như vậy bảo người ta sao có thể chấp nhận nổi?
Trước mắt, nước mắt ứa ra không kiểm soát được cứ ào ào rơi xuống, mạnh mẽ tuôn trào. Lâm Hi tựa trong lòng Từ Vi Vũ khóc rất lâu, âm thanh nức nở giống như con thú nhỏ rên rỉ, khiến người ta thương xót.
Từ Vi Vũ lúc thì xoa nhẹ đầu cô, lúc thì hôn lên mái tóc, dịu dàng an ủi bên tai.
Rất lâu sau đó, tiếng khóc mới từ từ ngừng lại, Lâm Hi để mặc anh dùng khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho mình.
Thật ra, sau khi khóc xong, trong lòng ngược lại không còn cảm thấy khổ sở nữa, không như trước đó hít thở cũng thấy khó khăn.
Nói cho cùng, Lâm Hi vô cùng khiếp sợ, nhưng rốt cuộc cả hai không phải là bạn bè thân thiết, cũng không có tình cảm sâu đậm nên cô cũng không đến mức mất kiểm soát, chỉ là không có cách nào tiếp nhận được sự thật này.
Giết người? Sao có thể xảy ra với người cô quen biết, điều này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi tiếp nhận của cô.
” Hung thủ…”
” Còn chưa bắt được, nhưng đã xác định được mục tiêu, có lẽ rất nhanh sẽ tóm được.”
” …Dạ…”
” Lâm Hi, lão Mạnh hy vọng chúng ta bây giờ có thể tới đồn cảnh sát một chuyến, có lẽ nên thông báo luôn cho người nhà cô ta hay đợi đến mai hãng nói, em cân nhắc xem sao?”
Lúc này, cả người Lâm Hi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Tựa như dây đàn đang kéo căng, đột nhiên đứt gãy, làm đảo loạn suy nghĩ của cô.
Từ Vi Vũ nhìn thấy như vậy, biết cô đang hoảng sợ, anh cũng không muốn cô lo lắng nên trực tiếp điện thoại cho lão Mạnh, nói người nhà Trần Bình tới Vũ Lăng. Anh sẽ bảo Tần Chu và lão Trịnh đưa họ đến, còn anh và Lâm Hi sáng mai sẽ tới sau.