Lâm Hi nói chuyện với Kha Nguyệt cũng chỉ vỏn vẹn mấy câu, vốn dĩ hai người cũng không thân, không có đề tài gì chung.
Hơn nữa,cô cảm nhận được mình ở đây không được chào đón, mặc dù Kha Nguyệt không biểu hiện ra bên ngoài nhưng cô cảm nhận được cô ấy không thích mình.
Không cần hỏi lý do tại sao, trực giác của phụ nữ với nhau bao giờ cũng chính xác nhất.
Cô không có việc gì làm nên chỉ ngồi ghế bên cạnh nghe hai anh em họ nói chuyện với nhau.
Lâm Hi lấy di động ra, đã hơn 11 giờ khuya, giờ này còn thăm bệnh sẽ không ảnh hưởng tới bệnh nhân chứ?
Cửa phòng vẫn mở, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thấy người phụ nữ chăm sóc cho Kha Nguyệt vẫn đứng bên ngoài, thấy Kha Nguyệt gọi bà là thím Ngô.
Lâm Hi nhỏ tiếng hỏi:
” Tôi có thể sử dụng nhà vệ sinh không?”
Thím Ngô lộ ra nụ cười thật thà, gật đầu:
” Tiểu thư đi theo tôi.”
Bà xoay người đi trước dẫn đường, có vẻ rất đàng hoàng, an phận. Chỉ là không biết tại sao Từ Vi Vũ lại đối xử lạnh lùng với người ta như vậy.
Sau khi đi vệ sinh ra ngoài thấy thím Ngô vẫn đứng đợi cô, cô có chút kinh ngạc, phục vụ thế này cũng quá chu đáo mà.
Dĩ nhiên, cô rất nhanh đã biết bản thân mình tự đa tình, thấy thím Ngô nhìn cô dè dặt hỏi:
“Cô …là bạn của Từ tiên sinh sao?”
Lâm Hi nghĩ câu hỏi này thật vô nghĩa, nếu không phải bạn bè thì nửa đêm nửa hôm cô chạy tới đây làm gì? Có gì chơi đâu chứ?
Nhưng trên mặt cô không thể hiện ra, chỉ gật đầu rồi hỏi:
“Thím có vấn đề gì sao?”
” Không, không có, không có vấn đề gì?”.Thím Ngô hơi hoảng xua tay, vô cùng thận trọng.
Lâm Hi cân nhắc một chút rồi nói:
“Thím có gì muốn nói với tôi cứ nói thẳng ra đi, không cần vòng vo đâu.”
Thím Ngô cúi đầu, hai tay xoa xoa vào nhau vặn vẹo, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, một lúc lâu sau, bà như hạ quyết tâm nói:
“Cô… tôi muốn xin cô nói với Từ tiên sinh đừng đuổi việc tôi được không, tôi…tôi sau này nhất định sẽ chăm sóc Từ tiểu thư thật tốt, sẽ không phạm phải sai lầm nữa…
Tôi…ông nhà tôi đang cần tiền chữa bệnh. Nếu Từ tiên sinh đuổi việc tôi, tôi…ông nhà tôi phải biết làm sao…”
Nói xong lời cuối, giọng nói nghẹn ngào, khoé mắt đỏ ửng lên nhìn rất đáng thương.
Rồi, tuy chi tiết cụ thể thế nào cô không biết, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể thông suốt.
Từ Vi Vũ đối xử với bà lạnh lùng như vậy là do bà ta phạm lỗi không chăm sóc tốt cho Từ Kha Nguyệt.
Việc nhà thím Ngô có người bị bệnh, khó khăn mà Từ Vi Vũ thì nhiều tiền, chắc là trả lương không thấp đâu, có điều…
“Thím nên xin lỗi Từ tiểu thư, xin cô ấy tha thứ, tôi chỉ là người ngoài, lời nói của cô ấy có tác dụng hơn tôi.”
Nước mắt của thím Ngô ào ạt rơi xuống:
“Tiểu thư nói, cô ấy đều nghe theo anh trai mình, xin cô thương tình, giúp tôi cầu xin Từ tiên sinh, từ nay về sau tôi không bao giờ tái phạm nữa.”
” Trước tiên, thím hãy nói tôi biết, thím đã làm sai chuyện gì vậy”. Lâm Hi nhíu mày.
Thím Ngô nghĩ Lâm Hi đã đổi ý muốn giúp mình, liền giơ tay lau nước mắt, kể hết một lượt từ đầu đến cuối.
Thím Ngô đã chăm sóc Từ Kha Nguyệt đã gần 1 năm, là người giúp việc toàn thời gian, bình thường không được về nhà.
Hôm đó, con trai bà ta đến viện an dưỡng thăm mẹ, thím Ngô không dám cho con mình vào biệt thự, nên hai mẹ con nói chuyện với nhau trong vườn hoa.
Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau, bà trở về. Từ Kha Nguyệt bị đau viêm ruột thừa cấp tính, đã đau đến mức hôn mê.
Mặc dù nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, cho dù thím Ngô không ở đó nhưng nơi này là viện an dưỡng, không phải là biệt thự tư nhân, có rất nhiều y tá, bác sĩ, sao có thể ngu ngốc chịu đau như vậy?
Chuyện xảy ra vô cùng đơn giản, nhưng cũng khó trách Từ Vũ muốn cho bà ấy nghỉ việc. Để cô chủ đau đến ngất xỉu, gặp nguy hiểm như vậy cũng thật sai sót.
Chắc hẳn Từ Vi Vũ rất giận, sở dĩ hiện giờ chưa sa thải, có lẽ chưa tìm được người thay thế phù hợp.
” Lát nữa, tôi sẽ thử nói với anh ấy, không biết có được không, chỉ thử xem sao. Mấy ngày này thím hãy tận tâm chăm sóc cô ấy, đừng để mắc sai lầm nữa.”
Cô không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng lại không thể nói quá nhiệt tình, để cho người ta chút hy vọng cũng là chuyện tốt, chỉ cần bà ấy không lâm vào ngõ cụt, làm ra chuyện dại dột gì là được.
Cô có thể nhìn thấy thím Ngô thật sự rất cần đến tiền.