Sau đó gọi điện cho Tần Chu, nói cho anh ta biết sự việc, bảo anh ta đưa người nhà đến đồn cảnh sát gặp lão Mạnh, còn những việc khác cứ tự xử lý trước.
Lúc gọi điện thoại, anh vẫn ôm cô, sau khi dặn dò Tần Chu xong, anh cúi đầu nhìn cô, cô đang nằm nhắm mắt tựa vào ngực mình, không hề nhúc nhích rất ngoan ngoãn nghe lời.
” Mệt sao?”
Anh khẽ hỏi.
Lâm Hi lắc đầu, giọng nói khàn khàn:
“Không có, chỉ là có chút không chấp nhận được, anh nói, sao một người bỗng nhiên chết đi như vậy được chứ?”
Anh vỗ vỗ vai cô trấn an:
“Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng bắt được hung thủ, rồi khắc phục hậu quả, dũng cảm lên!”
Lâm Hi không phải trẻ con, dĩ nhiên cô biết hiện tại có một số vấn đề bản thân phải đối mặt, không thể nào trốn tránh được, mặc dù cô thật sự không muốn phải đối mặt với những chuyện như này.
Từ Vi Vũ cứ ôm lấy Lâm Hi ở căn phòng nhỏ trên tầng hai mãi như vậy cho đến khi trời sáng. Cả hai đều không chợp mắt thêm được chút nào.
Lâm Hi vì trong lòng đang hỗn loạn nên không thể ngủ được, Từ Vi Vũ thức theo cô. Dù sao anh và Trần Bình cũng không quen biết, một cô gái trẻ như vậy bị chết đi. Xuất phát từ đạo đức tuy rằng tiếc nuối nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh.
Cũng may, hôm sau là cuối tuần nên anh không phải đi làm, xã giao có thể từ chối.
Sáng sớm, Lâm Hi gọi điện cho Hứa Dương nhưng không nói Trần Bình đã xảy ra chuyện, cô sợ cậu bé không chịu được, bình thường cậu và Trần Bình cũng khá thân thiết. Chỉ nói 9 giờ đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Hứa Dương cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ghi lại địa chỉ, nói sẽ đến trước 9 giờ.
Thím Tào chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, nhưng do tối qua Lâm Hi ngủ chưa đến 2 tiếng đồng hồ nên lúc này có vẻ khá tiều tụy, khẩu vị cũng không tốt.
Trái lại, tinh thần của Từ Vi Vũ thì sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra anh đã thức đêm cùng cô.
Lâm Hi húp vài ngụm cháo rồi không ăn nữa, Từ Vi Vũ lột trứng gà cho cô:
“Ăn cơm ngoan nào, chút nữa còn có việc, không được tùy hứng.”
Cô ăn không vô thì dính dáng gì tùy hứng hay không chứ?
Lâm Hi bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy trứng gà từ tay anh, ăn từng miếng từng miếng, ăn xong Từ Vi Vũ lại gắp ít đồ ăn vào chén của cô:
” Ăn nào.”
Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, Lâm Hi cũng không biết tại sao khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của anh, cô có chút không dám phản kháng, nên im lặng ăn hết đồ ăn trong chén.
Sau đó anh gắp đồ ăn liền tục vào chén và ép cô ăn, uống hết một ly sữa đậu nành, còn nhiều hơn bình thường cô hay ăn.
Chính lúc này cô mới phát hiện, thì ra vào những lúc anh mạnh mẽ, cô hơi sợ anh.
Lão Trịnh vẫn còn đang ở đồn cảnh sát, Từ Vi Vũ gọi điện kêu một tài xế khác tới, trong gara nhà anh còn xe khác, Lâm Hi nói:
“Tôi lái là được rồi, không cần gọi tài xế đâu.”
Từ Vi Vũ ngăn câu nói của cô lại:
“Tối qua em không được nghỉ ngơi, tôi sợ em lái xe trong tâm trạng hoảng hốt sẽ không an toàn.”
Lão Mạnh là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, dáng người cao gầy, nước da ngăm đen, ngũ quan cân đối, ánh mắt rất nghiêm khắc, chỉ cần im lặng cũng khiến người ta khiếp sợ, khi nói chuyện thì đỡ hơn một chút.
Có lẽ quan hệ rất tốt với Từ Vi Vũ nói chuyện vô cùng thoải mái, nhìn thấy Lâm Hi còn quay ra trêu ghẹo Từ Vi Vũ mấy câu.
Lâm Hi đi theo một nữ cảnh sát để đi lấy lời khai. Từ Vi Vũ ở bên ngoài hỏi thăm về vụ án của Trần Bình.
” Chưa có kết quả báo cáo pháp y, phán đoán bước đầu có lẽ chết do mất máu quá nhiều, ngực bị đâm 5 nhát dao, thân thể bị xâm hại, có dấu vết bị ngược đãi, hung thủ có thể là hai người, không phải tay lão luyện.
Hiện trường còn lưu lại rất nhiều dấu vết, hiện giờ đang truy bắt, có lẽ rất nhanh sẽ bắt được thôi.”
Từ Vi Vũ nghe xong nhíu mày, tuy rằng không quen biết nhưng nghe đến những từ ’ xâm hại’, ‘ngược đãi’ vẫn khiến người ta không thể nén được cơn giận.
Không lâu sau, Lâm Hi đã đi ra, Hứa Dương cũng đi ra ngay sau đó, cậu ta đã biết chuyện của Trần Bình, vừa rồi đã khóc một trận ở trước cổng đồn cảnh sát, lúc này ánh mắt vẫn còn ướt, có lẽ vừa mới khóc tiếp.
Từ Vi Vũ cũng không kể ngay lại chuyện của Trần Bình cho hai người trước mặt biết, anh sợ cả hai sẽ không chịu được, nhất là Lâm Hi, anh thật sự lo lắng cô sẽ bị kích động.
Hơn nữa, lão Mạnh cũng chỉ nói chuyện đó cho anh chứ chưa hề nói gì với gia đình Trần Bình. Họ chỉ biết Trần Bình bị đâm năm nhát dao và chết do bị mất máu quá nhiều.
Thi thể của Trần Bình vẫn đang để ở nhà xác pháp y, người nhà cô ấy đã đi qua đó để xác nhận, nghe nói khóc lóc rất thảm thiết.
Lúc này, Lâm Hi vô cùng phờ phạc, ủ rũ, Hứa Dương cũng vậy, Từ Vi Vũ bảo hai người:
“Đi gặp người nhà của Trần Bình đi, hiện giờ họ đang ở khách sạn.”
Lâm Hi dạ một tiếng:
” Đi thôi.” Lại hỏi:
” Việc đó? Cảnh sát Mạnh có nói thêm gì không?”
Ba người đã ở trên xe, Hứa Dương ngồi ở vị trí phó lái phía trước, Lâm Hi và Từ Vi Vũ ngồi ở phía sau, tài xế là một người trẻ tuổi, nói là tiểu Trịnh, con của lão Trịnh.
Anh không trả lời ngay mà ôm cô vào lòng, cằm cọ vào trán cô sau đó dịu dàng nói:
“Chết do mất máu quá nhiều, cụ thể còn phải chờ kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi.”
Sắc mặt Lâm Hi trắng bệch, Hứa Dương ở phía trước bật khóc hu hu, không khí trong xe lập tức trở nên nặng nề, làm tiểu Trịnh ở phía trước cũng không dám nhìn loạn.