Hơn 8 giờ tối.
Từ Vi Vũ tới tiệm hoa, anh vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Lâm Hi đang ngồi trên ghế sofa uống gì đó, trên bàn đặt một nồi đất, còn có bếp điện từ.
Đến gần hơn một chút có thể ngửi thấy mùi thơm của gạo.
” Anh tới rồi.”
Lâm Hi đặt bát xuống đứng lên, mời anh đến ghế ngồi. Từ Vi Vũ chống gậy đi tới, lướt qua nồi đất thấy bên trong chứa cháo táo đỏ:
” Sao giờ mới ăn tối?”
” Vốn định không ăn tối. Sau đó đói bụng, nên nấu cháo.”
Tầng dưới không có phòng bếp, cũng không thể bỏ cửa hàng không có người trông.
Lâm Hi cảm thấy rời đi một chút cũng không sao, nên lên tầng lấy bếp điện tử, nồi đất, gạo nếp và táo đỏ xuống nấu cháo ăn
” Anh có muốn ăn một chút không ạ?” Cô hỏi.
” Em ăn đi.” Từ Vi Vũ xua tay từ chối, lịch sự nói.
Lâm Hi cũng chỉ hỏi xã giao vậy thôi, cô nhanh chóng ăn hết cháo trong bát, rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng lên nói:
” Tôi lấy cho anh ly nước nhé!”
Từ Vi Vũ nói không khát rồi chỉ tay vào cây trúc cành lá xum xuê gần đó:
“Đó là loại trúc gì vậy?”
” Đó là Trúc quan âm, rất nhiều người cao tuổi thích loại trúc này, dễ chăm sóc hơn các loại hoa cảnh rất nhiều.” Lâm Hi quay lại nói, rồi nghiêng đầu nhìn anh
” Anh có muốn một chậu không?” Vừa nói vừa chớp mắt cười tinh nghịch:
” Sẽ tính rẻ cho anh!”
Từ Vi Vũ buồn cười, anh có thể nhìn ra ở trước mặt anh, hành động và lời nói của Lâm Hi đều vô cùng thẳng thắn không chút giả tạo nào.
Ở tuổi này, với thân phận của anh mà nói, rất đáng quý. Từ Vi Vũ năm nay đã 36 tuổi rồi.
Từ lúc 20 tuổi bước vào tập đoàn gia tộc tới nay, trên thương trường đấu đá 16 năm, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp qua.
Anh đã gặp quá nhiều người hiểm ác, tới khi gặp được sự trong sáng vô tư của Lâm Hi anh rất thích, cũng muốn làm bạn bè.
Có lẽ vì cô còn trẻ và chưa từng tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội nên vẫn còn giữ được nét hồn nhiên. Cũng có thể rồi thời gian sẽ làm cô thay đổi nhưng ít ra cho đến giờ cô vẫn là bé con hồn nhiên, ngay thẳng.
Về phần sau này, chỉ là bạn bè xã giao mà thôi.
Nói thẳng ra, đối với Từ Vi Vũ mối quan hệ giữa anh và cô có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Có người bạn này, có thêm chút niềm vui, không có cũng không ảnh hưởng gì tới anh.
Lâm Hi thực sự rất tò mò về Từ Vi Vũ, đặc biệt là em gái của anh. Không biết bị bệnh gì mà dường như cứ cách 10 ngày anh mới tới bệnh viện 1 lần, hơn nữa lần nào cũng đi vào buổi tối.
Chuyện này rất vô lý, kỳ lạ khiến cho người ta không thể nào hiểu được. Nhưng làm người phải tự biết mình.
Tuy hiện giờ hai người nói chuyện rất thoải mái nhưng cho dù có thân thiết hơn nữa mà đề cập quá sâu vào chuyện riêng tư thì đúng là không biết trời cao đất rộng, chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi.
Bản thân cô cũng không thích người khác hỏi về chuyện riêng của mình.
Nên mặc dù rất thắc mắc nhưng Lâm Hi cũng không tự cho là đúng mà hỏi quá nhiều.
Khi nói chuyện rất đúng mực, chỉ trò chuyện những chủ đề bình thường, có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Đợi hoa được bó xong, Từ Vi Vũ chỉ vào chậu trúc quan âm đó nói:
“Thêm một chậu đó.”
Lâm Hi nghe vậy thì rất cao hứng, mỉm cười giúp anh chọn chậu có cây phát triển tốt nhất. Còn hỏi anh có muốn thay một cái chậu khác đẹp hơn không, sẽ được giảm giá đó.
Từ Vi Vũ cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, liền đồng ý để cô vui. anh chọn một cái chậu men rồi chuyển cây sang.
Sau khi lão Trịnh vào mang chậu cây ra xe, Lâm Hi rất thoải mái nhận tiền rồi hướng dẫn Từ Vi Vũ cách chăm sóc trúc.
Dù sao chỉ cần không quên tưới nước, thì nó không thể nào chết được.
Hiện tại đã là 9 giờ tối.
Lâm Hi thực sự rất muốn hỏi Từ Vi Vũ trễ thế này anh tới bệnh viện vẫn có thể vào sao.
Lúc trước bà nội cô nằm viện, bệnh viện có giới hạn thời gian thăm bệnh, sau 9 giờ bảo vệ sẽ khoá cửa chính lại.
Cả người ngoài lẫn người trong đều không thể ra vào. Chỉ giải quyết 1,2 lần cho trường hợp đặc biệt, còn lại đều không được.
Tuy nhiên, với thân phận của Từ Vi Vũ chắc có đặc quyền riêng.