Trần Tầm hận nhất thái độ coi rẻ người khác, dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn của cô như lúc này!
Anh ta cũng biết mình hèn mọn, sai lầm, trên đời nhiều người phụ nữ như vậy, anh ta muốn dạng nào chả không có, nhưng chính là không cam lòng!
Càng không chiếm được, càng muốn giữ lấy, không gặp thì thôi cứ thế cho qua, gặp rồi bảo anh ta cứ như vậy buông tay, không thể nào!
” Anh cũng không theo đuổi em, em nhiều chuyện cái gì! Lâm Hi Hi, bớt dát vàng trên mặt mình đi. Vốn dĩ, anh nghĩ hai ta có thể xem nhau như bạn bè bình thường là tốt rồi.
Bây giờ em càng như vậy, anh càng phải bám quấn lấy em! Lần này coi như cho qua, lần sau nếu không nghe điện thoại của anh, xem anh trừng trị em thế nào!”
Nói xong hung dữ liếc mắt nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi, để Lâm Hi đứng đó buồn bực cả nửa ngày.
Trần Tầm nói cái gì mà chỉ muốn làm bạn bè bình thường, một câu cô cũng không tin. Không phải cô nhẫn tâm, mà thật sự đối với Trần Tầm cô có bóng ma tâm lý.
Thời điểm năm 3 đại học, Lâm Hi vừa tròn 19 tuổi
lúc đó Trần Tầm đã theo đuổi cô gần 1 năm.
Thiếu nữ như hoa xuân thì gặp một chàng trai anh tuấn giàu có, lại hết mực quan tâm chăm sóc dịu dàng như Trần Tầm.
Con người cũng không phải gỗ đá, làm sao tránh khỏi động tâm. Nếu không phải phát sinh sự kiện kia, có lẽ cô và Trần Tầm đã sớm ở bên nhau.
Tối đó, đang trong lớp tự học, cô nhận được điện thoại của Tô Thụy, gọi đến nói có chuyện muốn nói với cô.
Lúc đó, Lâm Hi không nghĩ ngợi nhiều, mơ hồ ngốc nghếch, một mình đi tới phòng trọ của cô ta thuê bên ngoài trường học.
Sau đó, cô thấy được một cảnh tượng…cả đời khó quên.
Da thịt trắng bóng, cơ thể quấn vào nhau, tiếng rên rỉ ái muội…
Lúc đó, Trần Tầm nằm trên ghế sofa phòng khách, đưa lưng về cửa chính đè lên người Tô Thụy điên cuồng va chạm.
Tô Thụy ôm vai anh ta rên rỉ động tình. Lúc đó, Lâm Hi cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ liền lảo đảo chạy đi.
Chuyện này cô không nói với ai, cũng không rõ xuất phát từ tâm lý gì, chỉ đơn thuần là muốn giấu kín.
Sau khi sự việc xảy ra, Trần Tầm vẫn trước sau như một vẫn ra sức săn đón lấy lòng cô. Tô Thụy cũng không đề cập gì tới chuyện kia.
Mọi chuyện ngày đó phảng phất như một giấc mộng vừa hoang đường vừa buồn cười.
Nhưng sau đó, mỗi khi thấy Trần Tầm, đầu cô không tự chủ hiện ra cảnh tượng hôm đó, đã như vậy, sao cô có thể tiếp nhận người đàn ông này.
Hơn 8 giờ, Từ Vi Vũ tới cửa hàng hoa. Đã nửa tháng hai người không gặp nhau, Lâm Hi mời anh tới ghế sofa ngồi:
“Muốn uống chút gì không ạ?” cô hỏi.
Từ Vũ nói không cần, anh đưa cô món đồ nãy giờ vẫn cầm trên tay nói:
“Thời gian này tôi ở nước ngoài, hôm nay mới về. Đây là quà cho em, xem có thích không?”.
Lâm Hi rất cảm động, không nghĩ tới anh đi công tác nước ngoài về còn mua quà cho mình.
Cô mỉm cười thật tươi mở túi quà tặng, lấy chiếc hộp tinh xảo màu nâu đậm mở ra xem, bên trong chiếc hộp là một chiếc di động trắng thương hiệu mới?
Từ Vi Vũ ở bên cạnh nói:
“Đây là điện thoại thông minh do công ty con của Bác Lãng nghiên cứu và phát triển, chưa tung ra thị trường, tính năng không tệ. Trước mắt chỉ có màu trắng và màu đen, tôi thấy có lẽ màu trắng hợp với em.”
Không ngờ Bác Lãng đã tiến quân vào ngành công nghiệp truyền thông rồi?
Lâm Hi có chút kinh ngạc, cô ngắm nhìn chiếc điện thoại đang đặt trong tay, màn hình 5.5 inch, siêu mỏng, màu trắng tinh, trước sau đều có camera.
Vẻ ngoài khá giống với các loại điện thoại thông minh khác. Có điều vỏ ngoài không biết làm bằng chất liệu gì, khi chạm vào có cảm giác trơn mịn và liền mạch.
Màu sắc đối xứng rất đẹp, sáng bóng trong suốt. Đẹp hơn chiếc điện thoại Samsung hiện tại cô đang dùng rất nhiều.
Điện thoại này có rất nhiều chức năng thiết thực, nhận biết bằng vân tay, quay số bằng giọng nói, có thể kết nối với tivi, máy tính,…em có thể xem sách hướng dẫn để tìm hiểu thêm.”
Lâm Hi nghe vậy hai mắt sáng long lanh:
“Cái này nếu đưa ra thị trường, chắc chắn giá không rẻ rồi.”