• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng rơi xuống sâu, tầm mắt nàng càng trở nên mơ hồ. Bóng dáng Diễm Linh Cơ đứng trên miệng vực cũng không còn rõ ràng nữa. Ma khí nồng đượm nhanh chóng căn nuốt một thân đỏ rực như lửa của Tang Ca.

Cảm giác của nàng đã chết lặng, mí mắt nàng nặng trĩu dần dần khép lại, Tang Ca có thể nghe thấy tiếng gió thét gào bên tai mình. Bởi vì tốc độ rơi quá nhanh, gió gần như đã trở thành lưỡi kiếm sắc bén, không ngừng cứa vào thân thể Tang Ca, nàng có thể cảm giác được thân thể của mình đang bị gió cắt ra từng mảnh, nhưng nàng lại không thể cảm thấy đau đớn.

Trong đầu Tang Ca là một mớ hỗn độn, từng đoạn ký ức đan xen thay nhau xuất hiện. Ở trong đoạn ký ức đó có rất nhiều viễn cảnh nàng chưa từng nhìn thấy. Lại cũng có những hồi ức rất quen thuộc. Ký ức như thước phim quay chậm dần dần tua đi tua lại trong đầu nàng.

'Trong cơn mê man, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng có người gọi mình. Tang Ca dùng hết sức mở mắt ra hết cỡ, nhưng cũng phải nheo mắt vài lần mới có thể nhìn thấy rõ bóng người cùng tiếng thét vào của người đó giữa tiếng gió rít gào.

Là Cơ Diệp!

Gương mặt Cơ Diệp trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn vươn tay về phía nàng. Tang Ca chưa từng nhìn thấy một Cơ Diệp như vậy. Hay nói cách khác, có lẽ là sự hiểu biết của nàng về hắn quá ít, cho nên không biết được rằng hắn cũng sẽ cảm thấy đau đớn như người bình thường. Đau đớn ư? Tang Ca bỗng ngẩn ra, Cơ Diệp đau đớn vì nàng ư?

Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ lâu hơn. Hỏa linh trâm nơi lồng ngực lại bắt đầu nóng lên, nàng có thể cảm nhận được máu trong cơ thể mình đang dần bị rút cạn đi.

Chính vào lúc này, Cơ Diệp cũng đá tiếp cận được nàng, hắn vươn tay về phía Tang Ca, ánh mắt nhìn nàng đầy sự cầu khẩn, miệng hắn mấp máy dường như đang nói với nàng điều gì đó, nhưng Tang Ca không còn nghe thấy nữa.

Khi nhìn thấy ánh mắt đó của Cơ Diệp, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại vươn tay về phía hắn. Bàn tay vừa được đưa ra đã bị gió cắt qua, số máu vốn ít ỏi trong thân thể nàng nay lại càng ít hơn.

Tang Ca thầm nghĩ, có lẽ nếu như không bị rơi chết, thì nàng cũng sẽ chết vì mất máu mà thôi.

Đối mặt với tình huống thế này, nhưng Tang Ca lại không có nửa phần sợ hãi. Nàng bình tĩnh đến lạ, nàng vẫn còn thời gian suy nghĩ rằng bản thân bây giờ có lẽ rất xấu xí. Khi rơi xuống vực có lẽ sẽ càng xấu xí hơn.

Lúc này, bàn tay Cơ Diệp đã chạm vào bàn tay Tang Ca, đương lúc hắn muốn nắm chặt kéo nàng về phía mình, hắn bỗng nhiên nhìn thấy Tang Ca mỉm cười.

Trong lòng Cơ Diệp dâng lên nỗi dự cảm bất thường, quả nhiên một giây sau đó nàng đã mạo hiểm nghịch chuyển lực lượng trong thân thể, đồn sức đánh một chưởng về phía bàn tay Cơ Diệp, đánh cho hắn bay ngược lên miệng vực. Còn bản thân nàng chịu lực phản phệ lại càng rơi xuống sâu hơn.

Tang Ca nghĩ, bản thân mình đã không sống được, vậy thì kéo thêm một người để làm gì?

Một chưởng kia của nàng cũng đã làm thanh Phượng Loan bay ra khỏi bàn tay của nàng. Muốn triệu hồi nó trở lại, với tình huống hiện tại của Tang Ca đúng là khó hơn lên trời.

Không có Phượng Loan giúp cản sức ép sau lưng, thân thể Tang Ca nháy mắt bị vặn xoắn thành hình dạng quái dị. Cũng may hiện tại nàng không thấy đau… Nếu không có lẽ nàng sẽ ước bản thân mình đã chết đi cho. rồi.

Hình bóng Tang Ca dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành chấm đỏ nơi xa. Cùng lúc đó, Cơ Diệp đã bay lên miệng vực Ma uyên.

Diễm Linh Cơ vẫn chưa rời đi, nhìn thấy một mình Cơ Diệp quay trở lại nàng ta thâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại trở nên cảnh giác.

Bởi vì từ sau khi Cơ Diệp lên khỏi vực sâu Ma uyên, hắn vẫn luôn giữ một tư thế quỳ đứng nhìn miệng vực.

Ánh mắt Diễm Linh Cơ không rời thân ảnh Cơ Diệp một giây phút nào.

Bỗng, thân thể Cơ Diệp khẽ động. Hắn xoay người, cầm quạt Nguyệt Phong trong tay gập lại chỉ về phía Diễm Linh Cơ. Chớp mắt quạt Nguyệt Phong đã bị tiên khí bao phủ, một thanh kiếm sắc bén dần dần lộ ra.

Cơ Diệp rũ đầu, siết chặt thanh kiếm trong tay. Nhân lúc Diễm Linh Cơ còn chưa phản ứng lại được đã vung kiếm lên lao về phía nàng ta.

Kiếm khí mạnh mẽ quét ngang không khí, tách đám sương mù ra làm hai nửa. Dường như thân kiếm cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Cơ Diệp, lưỡi kiếm run rẩy không thôi.

Đứng trước thế tiến công như cưồng phong vũ bão của Cơ Diệp, Diễm Linh Cơ không còn cách nào khác, đành phải chạy đông trốn tây, thế mà vẫn không thoát được bị kiếm khí làm bị thương.

Diễm Linh Cơ liếm môi, vừa định dùng Hỏa Mị với hăn thì đã nhìn thấy Cơ Diệp lại tiếp tục chém ra một đường rạch ngang đám sương dày che khuất mình. Ý nghĩ dùng Hỏa Mị với Cơ Diệp nhanh chóng bị dập tắt.

Nhưng nếu cứ chạy trốn thế này vẫn không ổn, thế là nàng ta mở miệng nói chuyện hòng làm Cơ Diệp phân tâm.

"Ngươi không đi cứu nàng ta ư? Với độ sâu như vực Ma uyên, nếu bị rơi xuống nàng ta nhất định sẽ tan xương nát thịt."

Cơ Diệp cười lạnh nói: "Giết ngươi trước, cứu nàng sau cũng không muộn."

Trong lòng Diễm Linh Cơ lo lắng không thôi, nói như vậy có nghĩa là hắn nhất định sẽ không buông tha cho mình. Nàng ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đẩy Tang Ca xuống vực. Nhưng chuyện đã làm thì cũng làm rồi, bây giờ có hối hận cũng muộn.

Xem giọng điệu của hắn ta, chẳng lẽ thật sự có thể cứu Tang Ca?

"Ngươi không muốn biết ai là kẻ đứng sau sai khiến ta làm việc này ư?" Nàng ta lại đổi qua một câu khác.

"Kẻ nào?!" Quả nhiên động tác của Cơ Diệp chậm hơn hẳn.

Diễm Linh Cơ vui mừng, tưởng rằng cách này có tác dụng bèn nói tiếp: "Nếu như ngươi chịu thả ta đi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết!"

Câu trả lời của Cơ Diệp rất giống với Tang Ca khi nấy, cũng là một kiếm đâm tới. Song song với một kiếm đó, giọng nói của hắn cũng vang lên: "Chỉ cần giết ngươi, không sợ kẻ đó không ra mặt."

Diễm Linh Cơ: "

Thái độ dầu muối không ăn của Cơ Diệp khiến nàng ta vô cùng tức giận, khi nhìn thấy đám cành lá xum xuê phía xa xa, trong đầu nàng ta bỗng lóe lên một cái.

Diễm Linh Cơ không trốn tránh nữa, đứng im đối mặt với một kiếm của Cơ Diệp đang đâm tới, trước khi kiếm kịp đâm vào người nàng ta, nàng ta nhìn bóng người xuất hiện phía sau lưng Cơ Diệp, bỗng vui mừng mừng hét lớn: "Liên Trì! Mau cứu ta!"

Cơ Diệp hồ nghi quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau lưng làm gì có ai! Hắn nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục đâm một kiếm, nhưng một kiếm này chỉ kịp đâm trúng tàn ảnh của Diễm Linh Cơ. Nàng ta đã tranh thủ thời gian hắn mất tập trung ngắn ngủi để chạy trốn!

Nàng ta đã chạy rồi, Cơ Diệp cũng không muốn tiêu tốn thời gian để đuổi theo nữa. Hắn thu kiếm về, biến thanh kiếm trở về hình dạng cây quạt, sau đó trở lại bên miệng vực, không chút do dự thả mình xuống vực Ma uyên.

Cơ Diệp có thể cảm giác được vị trí của ngọc châu cách mình không xa, trong lòng hắn thầm nuôi hy vọng, hy vọng Tang Ca bị mắc lại ở một cành cây nào đó.

Quả thật là Cơ Diệp cảm giác không sai, ngọc châu ở cách hắn hai trượng, hắn hy vọng cũng không uổng, quả thật Tang Ca bị mắc lại ở một cành cây, nhưng thứ bị mắc lại không phải là bản thân Tang Ca, mà chỉ là một cánh tay đã đứt lìa của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK