Tôi còn chưa phản ứng lại thì đã nghe thấy mình hét lên: “Không…!”
Một chưởng kia nếu thật sự đánh vào hồn thể của Nghị Lâm, tôi không dám chắc hắn còn có thể tồn tại nữa hay không…
Dù cho biết mối liên hệ giữa chúng tôi là nhờ vào Thiên Tình Ti, nhưng giờ phút này tôi vẫn thật sự không mong hắn chết. Nếu như Nghị Lâm tan biến tôi sẽ…
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng lực kia lao vào hồn thể của hắn.
‘Cành!’
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, mộ địa bị dư âm của vụ nổ làm rung chấn nhè nhẹ, lớp đất đá phía trên đỉnh đầu rơi lộp bộp xuống mặt đất.
Tôi sững người lại, bởi vì tôi nhìn thấy một chưởng kia lao thẳng vào người Nghị Lâm, hòn thế hắn ta răng rắc vỡ vụn ra như quả cầu thủy tinh bị bóp nát.
Nghị Lâm thật sự tan biến rồi… Không hề có một phép màu nào xảy ra cả, không hề…
Trái tim tôi quặn thắt lại đau đớn, tôi rất muốn gào thóc, nhưng làm quỷ thì làm gì có nước mắt cơ chứ…
“Nghị Lâm, Nghị Lâm…” Tôi ngồi bệt xuống đất, trong tiếng cười khoái trá không hề khách khí của Lệ Lan, tôi co người lại nhỏ giọng lẩm bấm cái tên này, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể khiến tôi an tâm, mới có thể khiến tôi tin rằng hắn thật sự từng tồn tại.
Không có ai đế ý tới tôi đang điên dại ngồi một góc, bởi tiếng cười của nữ quỷ Lệ Lan lúc này lại im bặt, trong đám hắc khí tối đen, giọng điệu sửng sốt pha lẫn chút kinh ngạc của Lệ Lan truyền ra ngoài, cô ta hốt hoảng kêu lên: “Cái gì?”
Bên tai tôi vang lên tiếng ho khù khụ, tôi vẫn không chút đế ý. Tiếp đó một bàn tay vươn ra, lau đi viền mắt ươn ướt của tôi, giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía trên đỉnh đầu tôi: “Em khóc ư?”
Tôi lập tức nhận ra ngay, đây là giọng của Nghị Lâm!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là hồn thế nhợt nhạt của hắn. Nghị Lâm đang vươn tay ra lau nước mắt cho tôi… Khoan đã, nước mắt ư?
Nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay của Nghị Lâm, tôi ngơ ngác nghĩ, mình chảy huyết lệ ư? Đố huyết lệ vì Nghị Lâm ư?
Từ việc bản thân mình đổ huyết lệ, tôi bỗng nhận ra, bản thân mình đã trở thành Lệ quỷ mất rồi rồi…
Oanh kích của vụ nố vừa rồi đã đả thương tới hồn thế của hắn, Nghị Lâm giờ suy yếu tới mức ngay cả một Lệ quỷ mới thành hình như tôi cũng có thể bóp chết được hắn. Nhưng hắn lại làm như không để ý chuyện này, Nghị Lâm kéo bàn tay tôi lên vị trí trái tim đã ngừng đập từ lâu của hắn, khẽ hỏi:
“Em có cảm nhận được không? Tôi đã cầu xin Liên Trì rút Thiên Tinh Ti ra khỏi thân thế của chúng ta rồi, dù như vậy, tôi vẫn cứ đau lòng vì em.”
Chưa đợi tôi đáp lời, hắn đã nói tiếp: “Cho dù không có Thiên Tinh Ti, tôi vẫn yêu em như vậy. Em cũng như vậy đúng không?”
Bàn tay tôi như bị điện giật, tôi vội vàng rụt tay lại, không dám đáp lời hắn.
Nghị Lâm còn đang muốn nói gì nữa thì lúc này Lệ Lan đã điên loạn: “Không thể nào! Sao có thể! Rõ ràng Nghị Hiên đã bị ta cắn nuốt rồi cơ mà!”
Nghe cô ta nói như vậy, bấy giờ tôi mới nhận ra, thật sự ban nãy có một hồn thể đã nổ tung, nhưng không phải là của Nghị Lâm, mà là của cha hắn, Nghị Hiên.
Không ai biết Nghị Hiên từ đâu xuất hiện, chỉ biết ông đã chịu một kích trí mạng thay cho Nghị Lâm, hay nói cách khác chính ông là người đã đổi mạng cho Nghị Lâm.
Người mà mình hận bấy lâu nay đột nhiên lại cứu mình, không cần nghĩ tôi cũng biết hiện tại Nghị Lâm khó chịu tới cỡ nào.
Tôi nhẹ nhàng vươn bàn tay ra nắm lấy tay của hắn, bàn tay của hắn vẫn lạnh ngắt như cũ, nhưng giờ đây tôi đã có thể tiếp nhận được cảm giác lạnh lẽo đó rồi, bởi vì bàn tay của tôi cũng lạnh như vậy…
“Tôi đã hận ông ấy rất lâu, rất lâu rồi.” Nghị Lâm bổng nhiên cất lời.
Tôi im lặng lắng nghe hắn nói.
“Hận ông ấy lấy tôi làm vật hiến tế, hại tôi người không ra người, quỷ không ra quỷ. Âm phủ không nhận, dương gian không chứa. Vô số lần trong mơ tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình trả thù ông ấy như thế nào, sẽ thoải mái ra làm sao. Nhưng hôm nay ở ngay đây, khi ông ấy vì tôi mà tan biến, thế nhưng lòng tôi lại không có chút thoải mái nào, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu. Hoài Thục, tôi phải làm sao đây? Em nói tôi phải làm sao đây?”
Tôi không đáp lời hắn, bởi tôi biết trong lòng hắn chắc chắn đã có quyết định của mình rồi, chỉ là hắn vẫn chưa chấp nhận được quyết định đó
mà thôi.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn đã nói: “Hoài Thục, đi cùng với tôi nhé. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi không rõ rốt cuộc sự thù hận bao lâu nay của bản thân mình là đúng, hay là sai. Tôi thật sự rất mệt, cũng không muốn tiếp tục báo thù nữa, em có nguyện ý đi cùng tôi không?”
Tuy rằng hắn đang hỏi ý kiến của tôi, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi đã chứng minh cho việc, hắn chỉ hỏi cho có lệ, còn việc có đi hay không đã không còn nằm trong sự quyết định của tôi nữa rồi.
Tôi có hơi bực mình vì thái độ này của hắn, xong không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, vị ngọt lan tới tận tim.
Giữa lúc chúng tôi đang nói chuyện, ở phía bên kia thân ảnh của Nghị Hiên dần dần hiện trước đám hắc khí.
Trên người ông vẫn là bộ quần áo nhập quan trắng đen trước kia, tuy rằng chịu một chưởng của Lệ Lan, linh hồn đã trở nên rất suy yếu, xong gương mặt ông vẫn bình thản như không.
Ông đưa mắt nhìn lần lượt từng người một đứng trong mộ địa, cuối cùng ánh mắt dừng ở trước mặt Nghị Lâm. Nghị Hiên thở dài khiến tôi có cảm giác đã cách mấy đời, ánh mắt ông đục ngầu, giọng nói già nua vang lên: “Nghị Lâm, mạng của con, bây giờ ta sẽ trả lại nó cho con. Con thù hằn ta cũng được, oán ta cũng được. Nhưng nhà họ Nghị là vô tội, tất cả mọi chuyện đều có nhân quả, nhân xuất phát từ ta, vậy thì quả cũng sẽ do một mình ta gánh chịu. Ta không cầu con tha thứ, chỉ cần oán khí của con tan biến để con có thế đi đầu thai là tốt rồi.”
Nghị Lâm nghiêm mặt, bàn tay siết chặt lấy tay tôi đang run rẩy, nhưng hắn vẫn không đáp lời.
Nghị Hiên lại đưa mắt qua nhìn Vân Tâm, ông nhắm mắt, đoạn mở mắt nói: “Nhà họ Nghị nợ cô, tôi thay Nghị Văn và cả nhà họ Nghị trả món nợ này.”
“Cha!” Dường như nhận ra Nghị Hiên định làm gì, Nghị Văn bước lên phía trước một bước, khàn giọng kêu lên.
Chỉ thấy Nghị Hiên lắc đầu, giọng nói đượm buồn mà xa xăm: “Chăm sóc tốt cho Vân Tâm, con bé vì nhà họ Nghị đã hi sinh quá nhiều rồi.”
Vừa dứt lời, ông đã dứt khoát xoay người bước vào trong đám hắc khí kia, kèm theo đó chính là tiếng gào thét chói tai của nữ quỷ Lệ Lan.
Nghị Hiên vừa bước vào trong đám hắc khí, Hắc Miêu cũng vội vàng nhảy vào theo, cửu Ca thấy vậy đành bó tay hết cách, cũng phải tiến vào với nó.
Trong sơn động thoáng chốc chỉ còn lại sáu
người.
Tôi và Nghị Lâm.
Vân Tâm và Nghị Văn.
Tang Ca và Liên Trì.
Sáu người chúng tôi phân chia khu vực rất rõ ràng. Nhưng hiển nhiên Liên Trì không có kiên nhẫn đứng quan sát đám hắc khí như vậy, hắn ôm Tang Ca xoay người rảo bước rời đi.
Bốn người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đám hắc khí kia càng ngày càng nhỏ, kèm theo đó là tiếng kêu của nữ quỷ Lệ Lan càng ngày càng trở nên xa xăm, cuối cùng hắc khí hoàn toàn tan biến, trong sơn động cũng im ắng tới lạ thường, chỉ còn lại tiếng ‘xì xì’ của Tiểu Xà vang lên đều đặn.
Rốt cuộc vẫn là Vân Tâm không nhịn được mở miệng nói trước: “Hai người… Lèn nhà trên trước đi, chúnq ta cần phải nói chuyên với nhau.”