• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Liên Trì tỉnh lại lần nữa, Tang Ca đã rời đi. Hắn cúi đầu nhìn lồng ngực trống rỗng, trái tim đột nhiên rất khó chịu… Rốt cuộc, nàng vẫn đi…

“Tiểu tử ngốc, Tang Ca đâu?”

Giữa lúc hắn đang ngây người, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên ngay bên tai. Liên Trì bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh đó, không ngoại dự đoán chính là Cửu Ca đang chống tay vào gốc cây khó hiểu nhìn hắn.

Liên Trì đứng dậy phủi phủi vạt áo, đạm mạc đáp lời: “Đi rồi.”

“Đi rồi?” Cửu Ca không khỏi ngạc nhiên: “Nàng ta đi đâu? Tiếu tử ngươi nỡ đế nàng ta rời đi sao?”

“Nếu không thì sao? cản nàng lại ư?” Liên Trì nhướn mày cười nhạt: “Cửu Ca, ngươi đang can thiệp quá sâu vào chuyện giữa ta và nàng đấy.”

Một câu này của hắn thành công khiến cửu Ca giật mình, hắn ta nghiêng đầu nhìn thẳng vào Liên Trì, ánh mắt tràn đầy tự tò mò nghiên cứu.

Liên Trì vẫn thản nhiên đứng im cho hắn ta quan sát, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một cái. Mối quan hệ hòa hảo giữa Liên Trì và cửu Ca thật ra không hề tốt như Tang Ca vẩn nghĩ. Liên Trì vẫn có địch ý với hắn ta, địch ý này xuất hiện từ mấy vạn năm trước khi hắn gặp cửu Ca lần đầu. Mà cảm giác này giống như hai người là thiên địch với nhau vậy.

Tuy rằng trong quãng thời gian vạn năm, Liên Trì và cửu Ca từng vì Tang Ca mà tạm bỏ qua hiềm khích đó, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Tới này hôm nay Liên Trì lại thể hiện địch ý đó ra một lần nữa với cửu Ca. Cũng không khác khi hòi nhỏ là bao, nếu như có khác thì chỉ là hiện tại hắn có được lực lượng ngang với cửu Ca, không còn là hài tử suy nghĩ đơn giản như trước kia mà thôi.

Lời nói và hành động ngày hôm nay của Liên Trì khiến cửu Ca cảm thấy rất lạ lẫm, một cảm giác quái dị dâng lên trong lòng cửu Ca.

Hắn ta cảm giác Liên Trì đã thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào lại không nói rõ được.

Liên Trì cũng không đợi cửu Ca phản ứng mà là xoay người rời đi, bóng lưng cô độc lạnh lùng dần dần biến mất sau từng bụi cây rậm rạp. Cửu Ca ngây người hồi lâu mới cất bước đi theo hắn, hắn ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Liên Trì… Ví như, rốt cuộc mười hai cỗ quan tài ở ngôi đình trên núi kia tại sao mà có?

về phần Tang Ca, sau khi trở về với thân thế Minh Hoài Thục, nàng cảm giác được linh hồn của nha đầu kia không yên phận, rõ ràng muốn chiếm quyền khống chế thân thể, nhưng Tang cả ỷ vào lực lượng của mình, cưỡng ép linh hồn nàng ấy tiếp tục ngủ say.

Nàng vẫn còn cần phải nói chuyện với Vương thúc, tạm thời đành đế Minh Hoài Thục chịu ủy khuất vậy.

Vân Tâm là người bước ra khỏi mộng cảnh của lệ quỷ Lệ Lan kia trước, cho nên cô ấy đã đưa thân thể của Minh Hoài Thục về phòng trước, cũng có ý chờ Hoài Thục tự tỉnh lại.

Đáng tiếc, người tỉnh lại là Tang Ca.

Tang Ca mất vài phút để linh hồn hoàn toàn dung nhập vào thân thể, sau đó nàng mới mở bừng mắt ra quan sát xung quanh.

“Phu nhân, tỉnh rồi! Mợ hai tỉnh rồi!” Thằng Ất đứng hầu ở góc phòng nãy giờ nhàm chán không có gì làm bèn đặt hết sự chú ý lên mợ hai đang hôn mê trên giường, cho nên may mắn là người đầu tiên phát hiện ra Tang Ca đã tỉnh.

“Cái gì?” Ván Tâm đặt quyến sách đang xem dở xuống bàn, vội vàng đứng dậy tiến về phía giường, tiếp đó vừa vén rèm vừa nói: “Mợ cảm thấy…”

về phần Tang Ca, sau khi trở về với thân thế Minh Hoài Thục, nàng cảm giác được linh hồn của nha đầu kia không yên phận, rõ ràng muốn chiếm quyền khống chế thân thể, nhưng Tang cả ỷ vào lực lượng của mình, cưỡng ép linh hồn nàng ấy tiếp tục ngủ say.

Nàng vẫn còn cần phải nói chuyện với Vương thúc, tạm thời đành đế Minh Hoài Thục chịu ủy khuất vậy.

Vân Tâm là người bước ra khỏi mộng cảnh của lệ quỷ Lệ Lan kia trước, cho nên cô ấy đã đưa thân thể của Minh Hoài Thục về phòng trước, cũng có ý chờ Hoài Thục tự tỉnh lại.

Đáng tiếc, người tỉnh lại là Tang Ca.

Tang Ca mất vài phút để linh hồn hoàn toàn dung nhập vào thân thể, sau đó nàng mới mở bừng mắt ra quan sát xung quanh.

“Phu nhân, tỉnh rồi! Mợ hai tỉnh rồi!” Thằng Ất đứng hầu ở góc phòng nãy giờ nhàm chán không có gì làm bèn đặt hết sự chú ý lên mợ hai đang hôn mê trên giường, cho nên may mắn là người đầu tiên phát hiện ra Tang Ca đã tỉnh.

“Cái gì?” Ván Tâm đặt quyến sách đang xem dở xuống bàn, vội vàng đứng dậy tiến về phía giường, tiếp đó vừa vén rèm vừa nói: “Mợ cảm thấy…”

Lời đang nói ra bỗng im bặt, cô quay đầu nói với thằng Ất đang hớn hở ở góc phòng: “Mày đi pha cho bà một ấm trà đem tới đây.”

Tuy rằng thằng Ất khó hiểu vì tự nhiên phu nhân lại muốn uống trà làm gì, nhưng thói quen nghe lời khiến nó không dám nhiều lời, vội vàng vâng dạ rồi ra khỏi phòng, lúc ra khỏi phòng còn không quen khép cửa phòng lại.

“Cô…”

“Vân Tâm tỷ…” Tang Ca chống tay ngồi dậy, mỉm cười nói.

Bước chân Vân Tâm chao đảo, tuy rằng đã đoán ra nhưng cô vẫn không dám tin: “Cô… Là Tang Ca?”

“Là muội.” Tang Ca gật đầu, đoạn nàng nói tiếp: “Vương thúc ở đâu, muội có chuyện muốn nói với huynh ấy.”

Sắc mặt Vân Tâm bỗng nhiên thay đổi, không biết cô nhớ tới chuyện gì mà gương mặt lại trở nên rất khó coi, giọng điệu cũng không được tốt lắm: “Phượng cửu u ư? Hắn đã đi đầu thai rồi.”

“Không thể nào!” Tang Ca không kìm lòng được bật thốt ra một câu.

Nhìn Vân Tâm vẫn đang ở nơi này, không có lý nào một người như Vương thúc lại nỡ bỏ nàng ấy đi đầu thai. Rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Tang Ca khẽ cau mày: “Muội không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tâm ý của huynh ấy đối với tỷ muội rõ ràng nhất. Không biết chuyện huynh ấy đi đầu thai là tự nguyện hay ép buộc, nhưng chắc chấn là thán bất do kỷ.”

Vân Tâm kéo ghế ra ngồi xuống, rất lâu sau cô ấy mới đáp lời nàng: “Rất khó tin đúng không? Ban đầu ta cũng không tin chàng ấy lại thật sự đi đầu thai, nhưng khi ấy chính mắt ta nhìn thấy chàng nhảy xuống Vãng Sinh trì, mặc dù biết rõ ta đứng phía sau nhìn, nhưng chàng vẫn không hề quay đầu lại một lần.”

Nghe giọng điệu của Vân Tâm vô cùng bình thản, nhưng Tang Ca hiểu rõ khi ấy cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Chỉ là thời gian trôi qua quá dài, bất cứ tình cảm gì cũng sẽ phai nhạt dần mà thôi.

“Vậy tỷ của hiện tại…”

Vân Tám gật đầu đáp: “Cũng là thân thể phàm tục. Ta cũng đi đầu thai, nhưng ta không quên được ký ức trước kia, cũng không hiếu đã xảy ra chuyện gì, lực lượng và ký ức của ta vẫn còn.”

Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, đáng lý một khi nhảy xuống Vãng Sinh trì, ký ức phải được gột rửa sạch sẽ mới đúng. Vãng Sinh trì là do Thiên địa dưỡng thành, lực lượng của nó không một ai có thể chống lại được.

“Khoan nói tới chuyện của ta, nói về muội trước đi, làm sao muội thoát chết được vậy?” Câu chuyện của Tang Ca cô ấy cũng được nghe đồn lại, nhưng trong lời đồn ấy Tang Ca đã chết rồi, sao lại có thể sống được nữa.

“Muội tưởng tỷ đã được chuyện này rồi?” Tang Ca liếc mắt nhìn Vân Tâm, cười như không cười nói.

Vân Tâm cũng không phủ nhận chuyện này: “Ta vẫn muốn nhận được đáp án chính xác từ miệng của muội.”

Quả thật lần đầu tiên nhìn thấy Minh Hoài Thục, cô đã nhận ra trên người nó còn có một thứ khác, mà ‘thứ’ ấy mang khí tức của Tang Ca, dù chỉ là thoáng qua rất nhỏ thôi, nhưng chung quy là vẫn tồn tại. Đó cũng chính là lý do mà Vân Tâm lại bảo bọc Minh Hoài Thục tới như vậy, nguyên nhân phần lớn cũng là vì Tang Ca.

“Đáp án từ muội ư?” Tang Ca lẩm bấm, mãi sau mới nói: “Như tỷ đã đoán được, thật ra muội đã chết vào mấy vạn năm trước rồi, sau đó lại được Cửu Ca và Liên Trì cứu, cũng không biết quá trình như thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại thì muội đã ở đây rồi.”

“Cửu Ca là ai?” Liên Trì thì cô biết, quãng thời

gian trước kia giả làm thị nữ của Tang Ca từng gặp hắn, nhưng cái tên cửu Ca thì quả thật vẫn chưa nghe thấy bao giờ.

“À… là Huyết Vũ.”

Trong đầu Vân Tâm bất giác hiện lên gương mặt yêu dị xỉnh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười phong tình kia, cô bỗng thấy nổi da gà.

Đúng lúc cô muốn mở miệng nói gì đó thì bên ngoài lại có người gõ cửa phòng.

Hai người không hẹn cùng nhìn ra phía cửa, chỉ thấy phía bên ngoài thấp thoáng một bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.

“Vân Tâm, anh vào được không?” Phía ngoài phòng, Nghị Văn hít sâu vài lần, mãi mới dám cất tiếnq thăm dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK