Khi Vân Tâm gõ cửa phòng Tang Ca, Liên Trì đang chỉnh lại xiêm y cho nàng. Nhưng nàng vẫn cau có không vui, hắn bật cười lấy tay véo má nàng, mở miệng trêu chọc: "Sao lại không vui như vậy? Chẳng lẽ ta hôn chưa đủ tốt ư?”
Gương mặt xinh đẹp của Tang Ca lập tức đỏ hồng như trái cà chua chín, nàng bực bội gạt tay hắn ra, sau đó lấy chăn trùm lên đầu, ngỏ ý không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Hiếm khi nào Liên Trì được vui vẻ như vậy, hắn đang định chọc ghẹo Tang Ca vài ba câu nữa thì tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng gấp gáp, có lẽ nếu người bên trong không đáp lời thì người bên ngoài sẽ xông vào ngay lập tức.
Liên Trì tiếc nuối nuốt hết lời mình định nói vào trong bụng, bao nhiêu câu nói thương yêu cuối cùng chỉ hóa thành một câu dặn dò: "Ta có việc phải rời đi, tới tối ta sẽ lại đến tìm nàng nhé."
Nhưng Tang Ca vẫn chẳng ừ hử gì. Liên Trì bó tay hết cách với nàng, lúc này ngươi bên ngoài đã mở cửa xông vào trong. Cửa vừa được mở ra, Liên Trì đã lập tức biến mất. Thành ra khi bước vào trong phòng, ngoại trừ nhìn thấy Tang Ca đang nằm cuộn tròn trên giường thì Vân Tâm không còn thấy gì khác.
Nàng ta mím môi bưng bát thuốc tới gần Tang Ca, lúc bấy giờ mới phát hiện Tang Ca đã tỉnh rồi. Nàng ta thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm: "Cuối cùng quận chúa người cũng tỉnh rồi, làm ta lo chết đi được."
Nghe thấy giọng của Vân Tâm, lúc này Tang Ca mới ló đầu ra bên ngoài, gương mặt nàng vẫn chưa hết đỏ ửng, nhưng đôi mắt của nàng đã nhuốm màu lạnh lùng, 'Tang Ca chậm chạp chui ra khỏi chăn, sau đó rũ mắt hỏi: "Trong khoảng thời gian ta hôn mê có ai tới tìm ta không?”
Vân Tâm ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp: "Quả thật có một người nam nhân tới tìm người, người nam nhân đó tự xưng là Phượng Cửu U, nói rằng đã tìm được thứ người muốn, nếu muốn lấy nó thì mười lăm tháng sau tới gặp Y.'
Đương lúc Tang Ca định đáp lại thì bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, có một thứ nhỏ nhỏ lao thẳng vào giường nàng. Cũng may Tang Ca nhìn rõ đó là thứ gì, nếu không nàng đã một chân đá nó ra ngoài từ lâu.
"Tang Ca tỉ, tỉ hôn mê lâu như vậy, muội chán sắp. chết rồi!" Giọng của Hồng Liên mang đầy sự ai oán vang lên bên tai nàng.
'Tang Ca ôm Hồng Liên trong ngực, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Ta tưởng muội đi Thiên giới chơi đã quên mất người tỉ tỉ là ta rồi cơ chứ?"
Vào hôm nàng tới tìm Hồng Liên đi chơi tết Nguyên Tiêu thì nó không ở trong phòng, vài hôm sau mới biết là nó được Ma hậu đưa lên Thiên cung dự tiệc.
Xem ra hôm nay mới trở về đây mà.
Hông Liên chu môi, sau đó lén lén lút lút lôi từ trong †ay áo ra một gói bánh đường mật nho nhỏ, lặng lẽ nhét vào tay nàng.
“Đây là thứ muội lén đem từ Thiên cung về, tuy rằng ở Thiên cung chán chết nhưng mà đồ ăn ở đó ngon lắm, tỉ mau ăn thử đi!"
Trong lòng Tang Ca một mảnh ấm áp, nàng đưa tay xoa đầu Hồng Liên: "Ừ, muội là tốt với ta nhất!"
"Cái đó còn phải nói sao!" Hồng Liên đắc ý cười toe toét nói. Sau đó lại như nhớ ra cái gì, mặt mày ủ dột nói: "Muội lại sắp phải đi rồi…"
"Đi đâu cơ?"
"Mẫu hậu chê muội không có văn hóa, cho nên ném muội cho một vị phu tử để dạy muội học rồi." Hồng Liên buồn bã cúi đầu đáp.
Tang Ca lập tức phì cười. Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã không cười nổi, vì vị phu tử mà Hồng Liên đó nhắc tới, lại chính là Cơ Diệp!
Khi Tang Ca nắm tay Hồng Liên đi tới chỗ vị phu tử nọ, đập vào mắt nàng chính là cảnh mỹ nam tử múa kiếm trên hồ sen. Lúc đầu nghe tới việc phu tử dạy học bên hồ sen nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, bây giờ nhìn thấy mới biết quả nhiên bản thân liệu sự như thần.
Hồ sen đang trong mùa nở rộ, từng nụ sen e ấp sau mảnh lá sen to hơn lòng bàn tay người trưởng thành một chút xíu. Phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy từng đốm hồng xanh đan xen vào nhau như bức tranh thủy mặc †rong thơ của các vĩ nhân xưa.
Nhìn cảnh đẹp hữu tình này, trong đầu Tang Ca đột nhiên bật ra vài câu thơ:
"Kiếm nhị hương huân tự hữu tình,
Thế gian hà vật tỷ khinh doanh.
Tương phi vũ hậu lai trì khan,
Bích ngọc bàn trung lộng thủy tinh." (1)
( Cánh mịn hương thơm quyến rũ hồn
Hoa nào đâu thể dịu dàng hơn
Sau mưa ngắm vẻ ao màu thắm
Ngọc bích lung linh đọng lá sen. )
Phía xa xa, Cơ Diệp vẫn đang chuyên tâm múa kiếm. Hôm nay hắn mặc bộ thanh y màu xanh nhạt, rất hợp với khung cảnh nơi đây.
Gương mặt tuấn tú của của Cơ Diệp nghiêm lại, thanh kiếm trong tay như có sinh mệnh, mũi kiếm lúc thì đưa lên trời, lúc lại quét ngang thân, kiếm khí bắn ra bốn phía chém đứt từng mảnh lá sen rơi lả tả.
Một chân hắn dẫm nhẹ nhàng trên lá sen, chân còn lại dùng sức đế khí bay lên cao. Lại tiếp tục một bài múa kiếm trên không trung.
Tang Ca cảm thấy có lẽ hắn sẽ không xong sớm, cho nên bèn kéo Hồng Liên vào trong mái đình gần đấy nghỉ tạm. Trên mặt bàn có một đĩa Đào hoa tô đang còn nguyên, bên cạnh còn một ấm trà đang uống dở. Đặt cạnh hai thứ đó còn có chiếc quạt Nguyệt Phong nổi tiếng của Cơ Diệp.
Nàng không khách khí kéo Hồng Liên vào ngồi xuống bàn, sau đó cầm miếng bánh Đào hoa tô lên bỏ vào miệng. Đào hoa tô xốp xốp giòn giòn, lớp giữa thì mềm mịn, lớp cuối lại thơm ngào ngạt hương hoa mùa xuân, nàng líu cả lưỡi.
Quả thật món này quá ngon! Chỉ có điều hơi ngọt quá thì phải… Ăn xong miếng bánh Đào hoa tô, Tang Ca cảm thấy hơi ngấy, cho nên tự mình rót cho mình một chén trà.
'Trà vừa mới vào miếng khóe mắt nàng đã liếc thấy Cơ Diệp ở phía xa đang thu kiếm vào trong vỏ, sau đó vận khí bay vào trong đình mà nàng đang ngồi.
Tuy Cơ Diệp vừa mới múa kiếm, nhưng hơi thở lại không hề rối loạn mà ngược lại rất bình thản. Hắn nhìn thấy đĩa bánh Đào hoa tô đã vơi đi một chút, lại nhìn 'Tang Ca đang uống trà bền cạnh, ý cưới lập tức tràn ra nơi đáy mắt. Hắn ném thanh kiếm qua một bên, cầm chiếc quạt Nguyệt Phong của mình lên phe phẩy rồi ngồi xuống đối diện nàng, ôn hòa hỏi:
"Ngon không?" Tang Ca gật đầu, quả thật rất ngon.
"Tự tay ta làm cho muội đó." Cơ Diệp híp mắt cười nói.
'Phù!' Ngụm trà trong miệng Tang Ca lập tức phun hết ra ngoài, nàng bỗng ho sặc sụa.
Cơ Diệp rất tri kỷ đưa cho nàng một chén trà mới. Nhưng Tang Ca không nhận mà vẫn ho sặc sụa.
Hồng Liên ở bên cạnh than ngắn thở dài: "Muội thấy tỉ mới là người cần được chăm sóc đấy, uống có mỗi chén trà thôi cũng bị sặc."
Tang Ca lại càng ho dữ dội hơn.
Hồi lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên uống chén trà mà Cơ Diệp rót cho mình, đoạn đáp lời: "Bánh ngươi làm rất ngon."
Đối với những thứ bản thân yêu thích, Tang Ca chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi.
Cơ Diệp cũng cảm thấy lời này của nàng rất có lý, hắn gật đầu đồng tình: "Ta cũng cảm thấy bánh mình làm rất ngon…"
Khóe miệng Tang Ca giật giật, nàng vừa định nói gì đó thì lại bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Ta nghe người †a nói ngươi có khả năng tiên đoán đúng không?”
Cơ Diệp gõ gõ ngón tay xuống bàn, im lặng hồi lâu mới đáp: "Tài nghệ của ta không dám tự nhận là đệ nhất thiên hạ, nhưng tiên đoán một vài chuyện quan trọng thì vẫn được."
"Sao, muội có chuyện gì muốn tiên đoán à?"
'Tang Ca trầm ngâm hồi lâu mới đáp: "Ta muốn nhìn mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua."
Sự xuất hiện của Liên Trì vẫn luôn khiến nàng nghỉ ngờ, nàng lại càng nghỉ ngờ bản thân mình hơn khi không hề kháng cự lại sự đụng chạm của hắn, lại còn xem những điều đó là chuyện đương nhiên.
Trong tiềm thức của Tang Ca luôn cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng không ổn chỗ nào nàng lại không nói rõ được.
Chắc chắn đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó khiến nàng quên mất!
(1) Bài thơ Liên Hoa của Quách Chấn
Bản dịch của Trương Việt Linh