Gương mặt Liên Trì vốn đã tái nhợt, nay nghe thấy câu hỏi đó của nàng lại càng trắng xám hơn. Bàn tay ở trong ống tay áo của hắn khẽ siết chặt, Liên Trì mím môi không đáp.
Tang Ca cũng rất kiên nhẫn chờ phản ứng của hắn.
Hồi lâu sau gương mặt tuấn tú của Liên Trì mới giãn ra, hắn nhìn ngọn nến sắp tàn lụi, ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt Liên Trì, hắn bỗng nhiên hỏi nàng một câu: "Nếu như có một ngày Ma tộc xảy ra chuyện thì nàng định làm thế nào?"
Động tác lau tay của Tang Ca bất giác dừng lại, nàng nghiêng đầu khó hiểu nhìn Liên Trì: "Ý ngươi là gì?"
Bàn tay siết chặt trong ống tay áo của Liên Trì lại thả ra, rồi lại siết lại, hắn khó khăn nói: "Không… Không có gì"
Vẻ chật vật của hẳn bị Tang Ca thu hết vào trong mắt, xong nàng cũng không truy hỏi gì thêm. Tiếng gió đập vào cửa sổ kêu lạch cạch, Tang Ca đi tới bên cửa sổ, khế mở hé ra, một cơn gió mang theo hơi nước ẩm ướt thổi vào, nến trong phòng bỗng tắt phụt.
Nàng vừa đưa tay cảm nhận cơn gió lành lạnh vừa thổi vào, vừa lẩm bẩm: "Xem ra đêm nay không thể về phòng được rồi."
Thật ra ở lại thư phòng cũng không sao, thư phòng vốn cũng có giường, chỉ có điều giường không lớn, hiện tại lại có thêm Liên Trì…
Bàn tay lạnh buốt của nàng đột nhiên lại được một bàn tay ấm áp khác bao phủ, chẳng biết tự bao giờ Liên Trì đã đi tới bên cạnh nàng, hắn đưa tay khép cửa sổ lại, giọng nói trong đêm phá lệ rõ ràng: "Đừng mở cửa, lạnh."
Tang Ca để mặc hẳn túm lấy tay mình đi về phía giường bên trong thư phòng. Tuy trong phòng tối đen nhưng đôi mắt Liên Trì vẫn nhìn thấy rõ ràng mọi vật.
Hắn đưa tay ấn nàng lên giường, sau đó kéo chăn đắp cho nàng, đoạn dịu dàng nói: "Ngủ đi."
'Tang Ca nằm im trên giường, bàn tay lạnh buốt ban nãy đã được ủ ấm, nàng nhắm mắt hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, bèn mở mắt ra nhìn. Tang Ca chỉ nhìn thấy một bóng đen ngồi ngay bên cạnh giường, Liên Trì chẳng có vẻ gì là sẽ lên giường ngủ cùng nàng cả, nàng không khỏi tò mò:
"Ngươi không ngủ sao?”
"Nếu như nàng cho phép…" Liên Trì có hơi sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Tang Ca sẽ hỏi như vậy.
Vừa nghe hắn nói như thế, Tang Ca đã vội nhắm mắt đáp: "Ngươi có thể thức nguyên đêm cũng được."
Nàng hận không thể cắn lưỡi mình, không đâu tự dưng hỏi hắn làm gì, đúng là vế vời thêm chuyện.
Bên tai Tang Ca vẫn còn quanh quẩn tiếng cười trầm thấp của Liên Trì. Nghe thấy tiếng cười đó, Tang Ca bỗng nhiên đỏ mặt. Nàng thầm mắng bản thân một câu không có tiền đồ, cũng may trong phòng tối đen như mực, nếu không chắc nàng chỉ hận không thể tìm một chỗ để chui vào mất.
Nàng nghĩ mãi, nghĩ mãi cuối cùng cũng thấy hơi buồn ngủ. Vừa muốn đi vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng gió bên tai; Tang Ca đoán là Liên Trì chuẩn bị rời đi, nàng mơ hồ lẩm bẩm: "Liên Trì?"
"Ừ”" Liên Trì quay đầu nhìn Tang Ca, ừ hử một tiếng xem như đáp lại.
"Có phải trước kia ta và ngươi từng quen nhau rồi không?”
Lần này Liên Trì im lặng thật lâu, câu nói này giống như chỉ là câu nói lúc mơ ngủ của nàng, Tang Ca không đợi Liên Trì trả lời đã chìm vào giấc ngủ.
Liên Trì ngồi bần thần bên giường nơi nàng nằm, tiếng gió rít gào bên ngoài phòng vẫn văng vẳng bên tai, giọng nói của hắn hòa cùng với tiếng gió, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng. Hắn nói: "Phải."
Chỉ tiếc người cần nghe câu trả lời này đã chìm vào mộng đẹp từ lâu.
Buổi sáng sớm mai, Tang Ga là bị tiếng chim hót bên ngoài phòng đánh thức. Nàng đảo mắt quanh phòng không nhìn thấy bóng dáng Liên Trì đâu, ngay cả án thư cũng rất gọn gàng. Nếu như không phải bên cạnh giường còn có chiếc áo khoác màu đen nằm ngay ngắn thì Tang Ca còn tưởng rằng tối qua bản thân năm mơ nữa ấy chứ.
Một ngày ở Ma tộc của Tang Ca thật sự rất nhàm chán, nếu không trước kia nàng đã không phải trốn ra ngoài chơi rồi gặp Huyết Vũ rồi. Tuy một ngày thật sự rất buồn tẻ, nhưng quận chúa Tang Ca vẫn tìm được những chuyện nhỏ nhặt khiến bản thân trở nên bận rộn. Giả như. việc đi trả Phượng Đồ đẳng cho Phong Liên Dực.
Nhưng tới cung U Lan lại quạnh hiu không một bóng người, nàng hỏi ra mới biết Phong Liên Dực đã trở về Thiên giới từ hôm nàng hôn mê rồi. Vậy là việc đầu tiên thất bại.
Nhưng Tang Ca vẫn rất hào hứng chuyển qua việc thứ hai đó chính là đi tới khu rừng phía sau Ma tộc tìm tới một vài Yêu thú để luyện khả năng kiếm pháp của mình. Nhưng Yêu thú ở trong khu rừng này lại như có linh tính, biết được Tang Ca muốn tìm bao cát cho nên trốn sạch, ngay cả một con chim cũng không thấy!
Điều này khiến Tang Ca bực bội không thôi.
À, chuyện này cũng phải kể tới công của Liên Trì, bởi vì lúc trước nghe nói Tang Ca từng bị một con Yêu thú đuổi giết ở trong rừng, cho nên sau khi bế quan ra ngoài việc đầu tiên hắn làm đó chính là đuổi hết Yêu thú nguy hiểm có ở khu rừng này đi. Thành ra khu rừng vốn có tiếng nguy hiểm ở Ma giới này chỉ còn là hữu danh vô thực, chỉ có vài loài Yêu thú cấp thấp hiền lành như thỏ, linh dương,… gì đấy.
Ý định thứ hai cũng thất bại, Tang Ca không còn cách nào khác ngoài việc quay trở lại tẩm điện của mình tiếp tục nghiên cứu Phượng Đồ đằng.
Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua, trong nửa tháng này, hầu như đêm nào Liên Trì cũng tới. Có hôm thì hắn ngồi ôm nàng nguyên đêm, có hôm thì lại hứng thú dạt dào kéo nàng ra ngoài chơi, có hôm thì tự mình trổ tài làm điểm tâm cho nàng ăn… Có thể nói khiến Tang Ca chơi vui quên cả trời đất! Suýt quên luôn cuộc hẹn giữa nàng với… Phượng Cửu U!
Tới khi nàng nhớ ra thì ngày hẹn đã qua được hai ngày, Tang Ca không dám chậm trễ, vội vàng sửa soạn lên Nhân giới tìm y. Nhưng Phượng Cửu U xưa nay vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tìm được y hay không hoàn toàn dựa vào duyên phận.
Mà cơ duyên gần đây của Tang Ca thì… Không tốt lắm!
Tới khi nàng tìm thấy Phượng Cửu U thì ngày hẹn cũng đã trôi qua bảy tám ngày gì đấy.
Phượng Cửu U vẫn mang bộ dạng cà lơ phất phơ như xưa, y ngồi bên sạp bán hàng, mặt mày cau có với một vị cô nương đang trả giá chiếc vòng ngọc.
Nhìn thấy bóng dáng Tang Ca ở xa, y vội vàng đuổi vị cô nương kia đi, sau đó soạn lại sạp hàng của mình.
"Mua hàng đi, mua hàng đi!" Y phe phẩy cái nón rách trong tay, há miệng mời chào người đi đường.
Tang Ga đỡ trán, mí mắt khẽ giật đi tới trước mặt Phượng Cửu U, rồi mở miệng hỏi: 'Gương Đồng Kính của †a đâu?"
Phượng Cửu U nâng mắt lên nhìn nàng rồi hồ hởi mời chào hàng: "Ta mới tìm được một chiếc vòng ngọc có niên đại ba trăm năm, ngươi có muốn mua không?"
Tang Ga lắc đầu: "Ta chỉ muốn gương Đồng Kính."
Gương Đồng Kính là bảo vật Thiên giới, có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này. Đã từ lâu Tang Ca vẫn luôn thắc mắc về thân thế của mình, cho nên bấy lâu nay vẫn luôn truy tìm gương Đồng Kính.
"Không có gương Đồng Kính, chỉ có vòng ngọc, có mua hay không?" Nghe Tang Ca bảo không mua, Phượng Cửu U nhăn mày không vui, giọng nói cũng bớt hồ hởi hơn.
"Thật sự không có ư?" Nàng không tin là y không có: "Ngươi muốn giá bao nhiêu cũng được."
"Chỉ có vòng ngọc, mua hay không?" Y vẫn rất kiên quyết.
Khóe miệng Tang Ca giật giật, xem ra muốn mua gương Đồng Kính thì phải mua vòng ngọc này trước.
"Được rồi, ta mua, vòng ngọc này giá bao nhiêu?”
"Một trăm lạng vàng." Phượng Cửu U tung tung chiếc vòng ngọc trong tay, cao giọng hét giá.