"Ngươi…" Nói nàng không kinh ngạc chính là nói dối, rõ ràng ngọn lửa này của nàng là Tam Diệm Chân Hỏa được lấy từ địa ngục, ngoại trừ nước Cam Lồ trong truyền thuyết của Quan Thế Âm Bồ Bát, không thứ gì có kể dập tắt được.
Vậy mà tên hòa thượng này lại có thể gọi tới cơn mưa Cam Lồ. Phần pháp lực này đúng là không thể xem thường.
Ánh mắt Diễm Linh Cơ nhìn Vô Tâm bắt đầu kèm theo sự kiêng kị, nhưng ngoài mặt nàng vẫn thảnh thơi nói: "Không nghĩ tới tên hòa thượng ngươi cũng lợi hại thật!"
"Phật pháp vô biên, bần tăng cũng chỉ có chút tài mọn, không đáng được nhắc đến."
Diễm Linh Cơ rũ mắt, đong đưa chân ngọc, tiếng chuông bạc lại vang lên leng keng vui tai, hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói một câu vu vơ: "Hòa thượng, ta đẹp nhỉ?"
Vô Tâm nhìn vào mắt nàng, chỉ thấy đôi mắt màu xanh ngọc kia đầy ý cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh như hai viên thạch anh mà hắn từng thấy trong hoàng cung. Bởi vì pháp thuật nàng dùng thuộc hệ hỏa, cho nên vẻ đẹp của nàng cũng mang theo một chút nóng bỏng yêu dị.
Vô Tâm hơi ngẩn người một lúc, sau đó mới chắp. hai tay lại nói: "A di đà phật…"
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị nàng cắt ngang, Diễm Linh Cơ nhảy xuống mõm đá, bước từng bước về phía Vô Tâm. Khóe miệng nàng vẫn cong lên, giọng nói yêu kiều đủ để hòa tan trái tim sắt đá của bất kỳ người nam nhân nào: "Ta rất đẹp, nhỉ?"
Y phục trên người nàng đã ướt đẫm bởi cơn mưa Cam Lồ ban nãy, mặc dù có thể dùng lửa để hong khô quần áo, nhưng Diễm Linh Cơ vẫn để mặc y phục ướt dính lên người mình. Dáng người của nàng đúng là dễ khiến người ta xịt máu mũi, rất xứng với hai chữ vưu vật' mà nam nhân trong thiên hạ dùng để gọi nàng.
Diễm Linh Cơ càng tới gần, hắn lại càng ngửi được hương thơm thanh nhã trên người nàng. Chỉ thấy nàng vươn bàn tay ngọc ra về phía hắn, nghiêng đầu cười hỏi: "Rất đẹp, đúng không?”
Vô Tâm như người trong cơn mộng mị, cũng mơ hồ đáp lại lời nàng: "Ừ, nàng rất đẹp."
Nụ cười của nàng vẫn không đổi: "Vô Tâm, ta đẹp thế này, nếu bị nhốt lại ở một nơi không người nhìn thấy như Phạm Âm cốc không phải rất đáng tiếc hay sao? Nhỉ?"
"Không…" Hắn giật mình sực tỉnh, vội vàng muốn né tránh ra xa nàng, nhưng Diễm Linh Cơ đã đi trước một bước. Nàng vươn tay túm chặt lấy tay hắn, dịu dàng cười nói: "Hòa thượng…"
Âm cuối xoắn xuýt thành ba nửa, với bộ dạng này của nàng, ngay cả Đại La Kim Tiên ở đây cũng khó lòng mà chịu nổi, nói gì tới hòa thượng Vô Tâm còn chưa từng dạo qua hồng trần.
Hắn mới thanh tỉnh được chốc lát đã nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng: 'Ừ ừ… Đúng là không nên…"
"Vậy hòa thượng ngươi hãy thả ta đi, được không?"
"Ừ, nên thả… nên thả…" Vô Tâm vừa lẩm bẩm vừa bấm niệm pháp quyết, chưa đầy một khắc sau, Diễm Linh Cơ đã cảm nhận được linh khí thông thuận, rõ ràng hắn đã mở kết giới rồi.
Nhưng Diễm Linh Cơ cũng không định dừng lại việc dùng Hỏa Mị với hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Vô Tâm tiếp xúc với nàng, cho nên còn chưa hiểu hết, Diễm Linh Cơ còn nổi tiếng với việc dùng lửa tạo ra ảo ảnh mê hoặc lòng người.
Ban nãy hắn bị ngọn lửa nàng tạo ra bao phủ lâu như vậy, vốn đã khiến tâm trí của hẳn xuất hiện lỗ hổng, nay Diễm Linh Cơ lại dùng Hỏa Mị với hắn, không ngoài dự đoán hắn đã trúng chiêu.
Tuy rằng có thể mê hoặc hắn được nhất thời, xong Diễm Linh Cơ cũng không dám nán lại quá lâu, nàng đưa tay kéo Vô Song Quỷ, tiếp ngồi vắt chéo chân lên vai hắn cùng Vô Song Quỷ chạy biến.
Vừa chạy Diễm Linh Cơ vừa dùng thần thức đảo qua từng góc trên thân thể của Vô Song Quỷ, cuối cùng nàng phát hiện ra ở dưới lòng bàn chân hắn có một hình phật ấn nho nhỏ. Nếu nàng không lầm, đây chính là ấn ký Vô Tâm để lại trên người Vô Song Quỷ, chừng nào ấn ký này còn thì hắn sẽ còn tìm ra được bọn họ.
Nhưng nàng không có cách nào phá ấn ký đó đươc, chỉ đành dùng tạm hỏa diễm của mình che phủ khí tức của nó.
Về phần Vô Tâm, sau khi hai người rời đi không lâu, cuối cùng hắn cũng bị người ta gọi tỉnh. Lúc hắn tỉnh táo lại, chỉ thấy vị sư đệ Vô Tình nhỏ hơn mình vài tuổi đứng †ò mò nhìn hắn.
"Sư huynh, huynh làm sao vậy?" Vô Tình mới đi kiếm đồ ăn cách đây không lâu, lúc trở về không tìm thấy hắn, còn tưởng hắn xảy ra chuyện gì cho nên vội vã đi tìm, nào ngờ đuổi tới nơi này lại thấy hắn ngơ ngác đứng ở đây.
Vô Tâm nghĩ lại chuyện xảy ra ban nãy, nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi, bình thản nói: "A di đà phật, †a học nghệ không tỉnh, tài chưa bằng người ta mà thôi."
Hản lại bất giác nhớ đến nụ cười yêu kiều của Diễm Linh Cơ, nhưng cũng thoáng nghĩ qua hắn đã không dám nghĩ tiếp nữa.
Vô Tình chắp hai tay lại trước ngực an ủi hắn: "Sư huynh đừng buồn, đạo cao một thước, ma cao một trượng, chúng ta còn nhỏ, tài năng không bằng người ta là bình thường. Nhưng đệ tin với tư chất thông tuệ của huynh, rất nhanh sẽ học thành tài!"
Trong lòng Vô Tâm như có tâm sự, hắn chỉ nhẹ nhàng xoa cái đầu bóng loáng của Vô Tâm, ừ một tiếng.
Chỉ có điều trong lòng Vô Tâm hiểu rõ, chỉ sợ kiếp nạn của hắn đến rồi. Vượt qua kiếp nạn này, hắn sẽ thành phật, không vượt qua, hắn sẽ thành ma.
Vô Tâm chính là niềm tự hào của cả Phạm Âm cốc, †ừ nhỏ đã tinh thông phật pháp, có tuệ căn hơn người, chưa tới mười lăm tuổi danh tiếng cao tăng đã vượt qua cả sư phụ hắn. Hắn cũng không vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại rất khiêm tốn, ngay cả sư phụ của hắn nổi tiếng là khó tính cũng phải hết lòng khen ngợi.
Nhưng vào ngày hắn mười tám tuổi, sư phụ đã bói cho hắn một quẻ, nói rằng hắn có kiếp nạn, nếu vượt qua kiếp nạn, hắn sẽ thành phật.
Bấy lâu nay, Vô Tâm cứ tưởng kiếp nạn của mình là phổ độ chúng sanh, cho nên mới không tiếc giá nào bắt bằng được Vô Song Quỷ về để độ hóa mối họa của tam giới này. Nhưng hôm nay nhìn thấy Diễm Linh Cơ hắn mới biết, kiếp nạn của mình chính là tình kiếp.
Nếu như nàng không phải kiếp nạn của hắn, sao lại có thể dễ dàng khơi gợi tâm ma sắc dục của hắn chứ…
Nhân sinh tựa mộng ảo, ảo mộng tựa phù du. Đạo lý này Vô Tâm hiểu, nhưng từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người thực sự xem hồng trần, giai nhân như phù du có được mấy người?
Trong lúc Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ đi tới chỗ của Liên Trì, Huyết Vũ đã tỉnh lại.
Hắn nâng tay lên đỡ trán, sau đó mới đưa mắt nhìn xung quanh. Là một ngôi nhà tranh, ngôi nhà này quả thật rất nghèo, căn nhà ngoài bốn bức tường không còn gì khác, ngay cả chiếc giường hắn nằm cũng đã chiếm diện tích hơn nửa căn nhà.
Huyết Vũ nhíu mày, nơi này rõ ràng không phải Yêu Cung, là ai đã đem hắn tới đây?
Hắn cảm thấy ngờ ngợ, sau đó mới phát hiện ra, quyền khống chế thân thể này vẫn là của mình, ngay cả sự xao động khi hai linh hồn chung một thân thể cũng biến mất. Huyết Vũ còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, hắn đã kinh ngạc phát hiện bản thân không thể dùng pháp lực, ngay cả tiên pháp cũng không được, thân thể khô kiệt như bị móc rỗng, hắn không cảm nhận được lực lượng trong thân thể của mình!
Chuyện này đối với Huyết Đằng Xà Thần Quân không khác gì sét đánh ngang tai, thậm chí còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Đương lúc gương mặt hắn sa sầm lại, thì có người đẩy cửa bước vào. Hắn vội vàng nằm xuống nhắm mắt lại, những lúc rơi vào trường hợp như thế này, thì bình tĩnh quan sát mọi việc mới là cách làm tốt nhất.
Bởi vì nhắm mắt, cho nên hắn không có cách nào nhìn thấy người bước vào có hình dạng thế nào, chỉ có thể nghe thấy giọng nói linh động vang lên: "Đáng ghét, vẫn còn chưa tỉnh saol"
Tuy giọng nói còn non nớt nhưng không khó nhận ra đây chính là giọng nói của một nữ nhân.
Huyết Vũ tưởng nữ nhân này chỉ là bước vào nhìn một chút rồi sẽ đi ra ngoài, nào ngờ nàng ta ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, đoạn dùng tay vuốt ve gương mặt hắn than thở: "Ôi cái gương mặt này…"
Huyết Vũ suýt chút nữa đã không nhịn được ra tay bóp cổ nàng ta. Nhưng hắn vẫn nhịn lại, hắn muốn xem nàng ta sẽ nói gì tiếp theo.
"Chiếm thân thể của ta thì cũng thôi đi, lại còn ở lì bên trong không chịu ra, đáng ghét thật!"