Kỳ Dụ Văn vươn tay từ trong chăn ra tới, vỗ một phát tắt tiếng đồng hồ báo thức vang lên. Người đang ngủ kế bên bị đồng hồ báo thức ảnh hưởng, thoáng trở mình, nửa thân thể đều đã treo ở rìa giường.
Kỳ Dụ Văn mau mau kéo người từ mép giường trở về, sau đó hạ xuống một cái hôn ở trên mặt người kia.
Vu Cửu tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn Kỳ Dụ Văn với mắt buồn ngủ lờ mờ y vậy, mãi một hồi lâu chưa có phản ứng lại được.
Kỳ Dụ Văn xoa xoa mặt Vu Cửu: "Đánh thức cô rồi?"
Vu Cửu chợt chấn động trong lòng, kích động mà nhào đến trên người Kỳ Dụ Văn, xoa xoa mặt cô ấy với vẻ khó mà tin nổi: "Lão đại?"
"Làm sao vậy?"
Vu Cửu nhìn Kỳ Dụ Văn, đột nhiên vùi đầu ở chỗ cổ cô ấy, cười không ngừng.
Kỳ Dụ Văn bị tiếng cười của Vu Cửu lây truyền, vừa khẽ vỗ sau ót cô vừa hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Đã có giấc mơ đẹp sao?"
Vu Cửu vui hết hồi lâu, ngẩng đầu lên một lần nữa: "Ước vọng của cô là cái gì?"
Nụ cười trên mặt Kỳ Dụ Văn dần dần thu lại: "Ước vọng của tôi?"
"Ừ, ước vọng của cô."
"Ước vọng của tôi......"
Trong lòng Kỳ Dụ Văn vẫn luôn là cái đáp án kia, lại vẫn do dự hết một chốc lát: "Cô."
Viền mắt Vu Cửu chợt nóng lên, một lần nữa nằm nhoài lên ngực Kỳ Dụ Văn.
Thảo nào mình lại về rồi, hóa ra là câu nói mình thêm vào kia đã có tác dụng.
Cô cầm di động bên cạnh lên nhìn nhìn, quả nhiên thời gian đã về tới cái ngày Kỳ Dụ Văn nói muốn đi hưởng tuần trăng mật ấy, cốt truyện mình xóa bỏ vừa khéo đến chỗ này.
Xem ra cốt truyện có thể xuôi theo tiến hành cái kết cục "Hết thảy đều như Kỳ Dụ Văn mong muốn" này rồi.
"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi."
Ánh mắt Kỳ Dụ Văn chợt lóe sáng, cô ấy vừa khéo cũng có cái ý nghĩ này, không nghĩ tới bị Vu Cửu nhắc đến tới trước rồi. Vì để không ảnh hưởng công việc của cô ấy, hiếm khi Vu Cửu sẽ nêu ra yêu cầu đòi hỏi cô ấy đặt công việc xuống là bao.
Ngón tay Vu Cửu nhón lên một nhúm tóc của Kỳ Dụ Văn: "Chỉ hai chúng đi, đi rừng cây trước, ngắm nhìn thiên nhiên, sau đó đi trạm nào thì dừng lại ở đó một cái."
Kỳ Dụ Văn hơi thoáng ngẩng đầu lên, hôn hôn sườn mặt của Vu Cửu, xoa vào xương bả vai của cô bộc lộ vẻ xúc động: "Được, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật."
Sự tình vẫn cần mấy ngày giải quyết xong công tác, Kỳ Dụ Văn mới có thể hết việc nhẹ cả người đi hưởng tuần trăng mật với Vu Cửu.
Vì để xác minh một việc, Vu Cửu đã cố ý đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một lần trong khoảng thời gian này. Kết quả kiểm tra không ngoài dự đoán, tất cả bình thường.
Qua Kim Vũ cũng kinh ngạc đến mức hô to: Kỳ tích y học!
Vu Cửu nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ cười đến độ mồm không khép được, sau đó tung ta tung tăng đi rồi.
Qua Kim Vũ thật cảm thấy cao hứng vì Vu Cửu, vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ Vu Cửu vui sướng thế này. Cô ấy hơi nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay mình, đang nghĩ... Nếu Kỳ Dụ Văn biết được, thì nhất định sẽ càng vui mừng.
Hôm xuất phát của tuần trăng mật ấy, Kỳ Dụ Văn không có đặt đồng hồ báo thức, sợ đánh thức Vu Cửu, ngay cả cái hôn chào buổi sáng cũng không dám trao.
Hành trình của tuần trăng mật sẽ mệt mỏi kiệt sức một tí, cô ấy hy vọng Vu Cửu nghỉ ngơi thêm chốc lát, cho dù là vài phút.
Sau khi người bên giường thức dậy thì Vu Cửu liền mở mắt ra rồi, sau vài giây lại buồn ngủ mà bắt đầu đóng khép, đợi sau khi tiếng nước ở phòng vệ sinh dừng lại thì mới bò dậy.
"Lão đại?"
Kỳ Dụ Văn thoáng lau mặt, từ phòng vệ sinh ra tới, nhẹ nhàng mà thoáng "ừ" một tiếng.
Vu Cửu đi đến trước mặt cô ấy, treo bản thân mình ở trên người cô ấy: "Chào buổi sáng."
Kỳ Dụ Văn hơi vỗ mặt Vu Cửu nhè nhẹ, cười nói: "Chào, đi đánh răng rửa mặt đi."
Vu Cửu thoáng gật đầu, bước chân nghiêng ngả đi vào phòng vệ sinh. Kỳ Dụ Văn sợ cô té ngã, vẫn luôn ở bên cạnh che chở, nhìn thấy cô đóng cửa lại rồi mới đi khỏi.
Kỳ Dụ Văn đi lấy quần áo hai người muốn mặc ra tới, đặt ở trên giường. Sau khi thay vào, lại trang điểm tới phần nền rồi Vu Cửu mới ra tới.
"Hiện tại mấy giờ rồi?"
"8 giờ rồi, lại đây."
Vu Cửu đi đến trước mặt cô ấy, thấy cô ấy cầm lấy một chai nước cân bằng da (toner) lên, bèn ngồi ở bên cạnh để cô ấy bôi cho mình.
"Tôi nghĩ tôi không nên dưỡng da cho cô, nên để cô trở nên già sớm một chút."
"Cô sợ cô già đi rồi, tôi ghét bỏ cô sao?"
Kỳ Dụ Văn đã thừa nhận một cách hào phóng, ngón tay chọc chọc vào gương mặt vô cùng mịn màng mỏng manh của Vu Cửu: "Cô coi, cô collagen đầy mặt."
"Tôi mới mấy tuổi chứ? Trên mặt không phải collagen thì đó là gì? Chẳng lẽ là nếp nhăn sao?"
Kỳ Dụ Văn đặt toner xuống, ngón tay nhón lấy dái tai Vu Cửu kéo kéo: "Tôi 33 tuổi rồi."
Vu Cửu thoáng nhìn mặt Kỳ Dụ Văn, một chút nếp nhăn cũng chả có, nhìn không ra dấu hiệu lão hóa sớm tí tẹo nào: "Dáng vẻ cô giống 33 tuổi sao? Tôi thấy cô xinh đẹp đến mức giống cô gái nhỏ."
Kỳ Dụ Văn buông tay ra, mỉm cười không nói lời nào, tiếp tục bôi quệt đồ dưỡng da cho Vu Cửu.
Sau khi dưỡng da xong, Vu Cửu liền đã đi tìm Kỳ Tuân. Hành trình của tuần trăng mật không mang theo con nít, tuy là con sẽ không giận, nhưng vẫn phải dỗ một cái đây.
Kỳ Dụ Văn thì ở lại phòng ngủ trang điểm.
Cứ trang điểm mãi, cô ấy buông cọ trang điểm xuống, mở khóa di động, hơi nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Vu Cửu nhận được tối hôm qua.
Tất cả bình thường, vô cùng khỏe mạnh.
Mặt mày Kỳ Dụ Văn mang nét cười, khóa màn hình di động. Tuy rằng không biết là vì sao, nhưng dẫu thế nào vẫn là chuyện tốt.
8 giờ 30, mọi người cùng ngồi ăn sáng.
Kỳ Tuân đang ngồi trên đùi Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn bên cạnh thường hay đút một chút đồ ăn vào trong miệng Vu Cửu. Chỉ có Kỳ Tử Đồng giống một người ngoài cuộc, ngồi đối diện một nhà ba người kia, đang bưng một ly sữa bò uống.
Loại cảm giác cô độc vô duyên vô cớ này là chuyện gì đây?
"Mấy đứa dọn ra ngoài ở được rồi."
Ánh mắt Vu Cửu chợt sáng lên, cô đã có cái suy nghĩ này từ lâu: "Tư tưởng lớn gặp nhau."
Kỳ Tử Đồng: "......"
Bà ấy chỉ là nói đùa một câu, thế mà Vu Cửu thật sự muốn dọn ra ngoài?
Khóe môi Kỳ Dụ Văn hơi hơi nhếch lên. Lúc trước vẫn luôn để Vu Cửu ở nhà họ Kỳ, đơn giản là sợ hôm nào thân thể cô khó chịu, người làm cùng bác sĩ trong nhà có thể kịp thời phối hợp chăm sóc được.
Giờ thân thể Vu Cửu tốt rồi, hoàn toàn có thể dọn ra ngoài.
"Vậy đến lúc đó tụi con liền dọn về biệt thự ban đầu. Lúc tụi con hưởng tuần trăng mật thì làm phiền mẹ cử người ở bên kia sửa sang sắp xếp ra phòng ngủ của Kỳ Tuân ở bên ấy, tầm khoảng một tháng thì tụi con quay về."
Kỳ Tử Đồng: "......"
Vu Cửu còn thọc dao lên người Kỳ Tử Đồng: "Nếu mẹ cô đơn thì có thể nói với con, con quay về thăm mẹ chút. Nếu da mặt mỏng thì mẹ hãy tìm một người bạn già tuổi xế chiều."
Kỳ Tử Đồng nghẹn lời. Cái người Vu Cửu 25 tuổi còn chọc tức người ta thế này, cũng không có tiến bộ một chút nào.
Có điều......
Mẹ ruột của Vu Cửu, Vu Cập Thanh không phải cũng là kiểu như vậy sao?
Hai mẹ con đều là cái kiểu đức hạnh này, không làm người ta chán ghét nổi được, ngược lại là yêu thích kiểu nghiện phải.
Bà ấy và Kỳ Dụ Văn vậy mà định hướng quỷ tha ma bắt nhất quán, chỉ là bà ấy không có may mắn như Kỳ Dụ Văn vậy, có thể nắm tay người yêu thương.
Ăn xong bữa sáng, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn liền xuất phát rồi, đi máy bay thì cần ba tiếng, còn cần chuyển sang đường sắt cao tốc hết hai tiếng, lái xe thêm một tiếng.
Cho dù hiện tại thân thể Vu Cửu khỏe mạnh, Kỳ Dụ Văn vẫn không yên tâm lắm. Từ lên máy bay đến khi tới được thành phố có khu rừng tham quan, vẫn luôn không quên bảo Vu Cửu đi nghỉ ngơi một chút.
Rất lâu rồi Vu Cửu chưa có từng trải nghiệm cảm giác thân thể khỏe mạnh, không có khó thở và suy nhược của hồi trước nữa, liền đã có hoạt động mạnh mang tính phục thù.
Vừa mới ăn xong bữa chiều, thừa dịp nắng chiều chưa tắt, Vu Cửu liền kéo theo Kỳ Dụ Văn xuyên qua rừng cây xanh tươi tĩnh lặng, đến nơi biển khơi phía bên kia rừng cây.
Vu Cửu đứng trên đá ngầm bên bờ biển, gió biển thổi qua mái tóc cô, dậy lên mùi thơm mát một trận.
"Vu Cửu, xuống dưới, nguy hiểm."
Kỳ Dụ Văn nhăn mày, khắp trong lòng ngập nơi mắt đều là vấn đề an toàn của Vu Cửu, không cách nào tận hưởng bầu không khí lúc này bằng cả trái tim và tâm hồn.
Vu Cửu thoáng nhìn cô ấy, hơi xoay người cô ấy một cái, khom eo ghé vào trên lưng cô ấy: "Cõng tôi chút, xem thử tôi có nặng hay không."
Kỳ Dụ Văn biết Vu Cửu lại đang đùa bỡn với cô ấy, có điều vẫn móc lấy khoeo chân cô mang cô xuống dưới, tiện thể xoay người đỡ lấy Vu Cửu có hơi loạng choạng: "Nặng hay không tôi không biết, người cô có khó chịu hay không?"
Vu Cửu câu lấy ngón út của Kỳ Dụ Văn, kéo theo cô ấy dạo bước nơi bờ biển: "Cô đấy, cứ yên tâm đi, cô chết rồi tôi vẫn sẽ sống được ngon lành, chẳng lẽ tôi sẽ còn lừa cô sao?"
Vài phần thương cảm bộc lộ ra trong mắt Kỳ Dụ Văn, hai người kém nhau tám tuổi, nếu mà cô ấy qua đời khá sớm, vậy thì Vu Cửu vẫn được tính là còn trẻ.
"Nếu tôi thật sự chết trước cô rồi, cô sẽ tìm người khác sao?"
"Sẽ, cho nên tốt nhất cô đừng chết sớm vội, kẻo tôi tràn đầy sức sống quá, không chịu nổi cô quạnh đi ra ngoài tìm người để yêu...... A! Đau!"
Ngón út của Vu Cửu suýt chút nữa bị ngón tay Kỳ Dụ Văn xoắn đứt: "Tôi không tìm tôi không tìm!"
Kỳ Dụ Văn khẽ hừ một tiếng rồi xoay phắt đầu đi ngắm dải sóng biển bên phải, giọng nói lạnh xuống rất nhiều: "Đừng có đùa giỡn lung tung với tôi."
"Không giỡn nữa không giỡn nữa."
Vu Cửu im lặng hết một hồi, thấy Kỳ Dụ Văn còn đang tức giận, liền câu lấy cổ cô ấy cưỡng ép kéo đến trước mặt mình, cánh môi thường hay cọ qua từ bên tai cô ấy, nhẹ giọng thì thầm:
"Tôi và cô giống nhau, muốn chỉ có một mình cô. Cô là mối tình đầu của tôi, cũng là chốn về sau cuối chung một quan tài của tôi. Bầu bạn một đời không đủ, vậy chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau."
Khi nhịp tim của Kỳ Dụ Văn tăng tốc đến một ranh giới, thì vành tai đã bị cắn một cái: "Chỉ cần cô muốn, Kỳ Dụ Văn."
Viền mắt Kỳ Dụ Văn ướt rồi, rung động hóa thành tình ý đã chầm chậm chảy ra: "Trước đến giờ tôi đều không tằn tiện mà ảo tưởng về cô. Đời này tôi phải có được cô, cho dù kiếp nào về sau, tôi cũng sẽ không buông tay cô."
"Sức mạnh của sếp tổng bá đạo ra tới rồi! Thật lâu rồi cô chẳng nói trích dẫn lời của sếp tổng bá đạo."
Vu Cửu dùng ngón út moi moi lỗ tai mình, nói trêu chọc: "Suýt nữa thì tưởng rằng thời gian lùi ngược về rồi."
Kỳ Dụ Văn vừa nhớ tới chuyện năm đó, đúng là đã xấu hổ lại hối hận. Cô ấy thế mà đã đi đường vòng nhiều như vậy: "Chẳng ngờ được, tôi sẽ trưởng thành bởi vì một cô gái nhỏ hơn tôi tám tuổi. Tôi của năm đó, lớn suýt soát với cô bây giờ, lại ấu trĩ hơn cô rất nhiều."
"Ai bảo cô đã gặp được tôi muộn đây?".
"Sớm rồi cũng không được. Cô vị thành niên, còn quá nhỏ. Chỉ có thể nói......"
Ánh sáng của hoàng hôn chiếu lên sườn mặt Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn duỗi tay qua đến, bắt lấy được chùm ánh sáng mặt trời kia, di chuyển đến gương mặt Vu Cửu từng chút từng chút: "Hết thảy đều vừa đủ tốt."
Hai người dừng chân ở bờ biển, hai bóng người dính liền nhau kéo ra đằng trước mặt.
"Kỳ Dụ Văn, hết thảy đều sẽ như cô mong muốn, cô có thể nghĩ (muốn) thêm một tí."
"Tôi sợ ước vọng quá nhiều, trời cao sẽ cảm thấy tôi tham lam. Tôi chỉ cần cô ở bên cạnh tôi là được."
"Sẽ ở mà, sẽ đều vẫn luôn ở đây."