• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra người phản ứng càng nhanh hơn so với Kỳ Dụ Văn là vệ sĩ ngoài cửa, bọn họ ngửi thấy được mùi nguy hiểm thì liền lập tức dùng tốc độ trăm mét trên giây mà chạy vào tới rồi.

"Cô dám qua đây thử xem?"

Mới vừa xuống cầu thang, Vu Cửu liền bật cưa điện lên, tiếng gầm rú vang lên trong nháy mắt, vệ sĩ muốn xông qua đến thì lập tức bị Kỳ Dụ Văn ngăn lại.

"Đừng qua đấy, cẩn thận làm bị thương đến cô ấy."

Vu Cửu ngẩng đầu lên, cưa điện thật nặng, cưa điện bật lên thì càng không dễ kiểm soát, cô dứt khoát giẫm một chân lên bậc thang mượn lực: "Còn sợ làm bị thương đến tôi? Bớt làm bộ làm tịch. "

Kỳ Dụ Văn nhíu mày lên, tầm mắt nhìn dán vào cưa điện gắt gao, sợ Vu Cửu làm bị thương bản thân, đấy cũng quá nguy hiểm đi.

"Mâu thuẫn với tôi đến vậy sao? Còn muốn dùng cưa điện."

Vu Cửu thoáng liếc cô ấy một cái trắng mắt, duỗi tay tắt cưa điện đi: "Kỳ Dụ Văn, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc lý do cô giữ tôi lại là gì?"

"Cô đặt cưa điện xuống, chúng ta trò chuyện đàng hoàng một cái."

Nói xong thì Kỳ Dụ Văn đi đến ngồi xuống trước quầy bar.

Vu Cửu đã vác theo cưa điện đi qua, cưa điện bị cô đặt ở trên quầy bar một cái đùng. Vẻ mặt Kỳ Dụ Văn chợt đổi, cầm lòng không đậu mà thoáng xê dịch về phía bên cạnh, chỉ e Vu Cửu bốc đồng một cái thì muốn giết quách cô ấy góp vui......

Vu Cửu vỗ vào phần đuôi cưa điện, thúc giục vẻ không kiên nhẫn: "Cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là vì sao?"

Kỳ Dụ Văn không trả lời câu hỏi này, quay sang hỏi: "Trai gái muốn được tôi bao nuôi nhiều không kể xiết, được tôi bao nuôi là may mắn của cô, cô cũng không biết cô được bao người hâm mộ nhỉ?"

Vu Cửu đã bị sự tự đại của Kỳ Dụ Văn làm phát cáu mà cười: "Nghe cô nói chuyện tôi xấu hổ mất mười năm, này may mắn này cmn cho cô, cô muốn hay không?"

"Muốn."

"......"

Kỳ Dụ Văn nhìn cô, mỉm cười rồi lại lặp lại lần nữa: "Tôi muốn, cô muốn chứ?"

"Cô cũng làm cho tôi cạn lời cả luôn rồi...... Cô, cái người này đúng là thổi bản thân lên tận trời, nói bản thân chính là thần tiên."

Vu Cửu hơi nhéo giữa mày, lại quan sát Kỳ Dụ Văn từ trên xuống dưới.

"Cô nói coi cô có cái gì tốt, có tiền có sắc? Nhưng tôi là cái loại người dung tục ấy sao? Tôi không tham tiền tài của cô, không ham sắc đẹp của cô, càng không thích cô, tôi làm sao mà nhất định phải được cô bao nuôi, tôi có bệnh ư?"

Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, nói thấp giọng: "Có thể từ từ vun đắp, cô có thể thích tôi."

Vu Cửu khẽ cười, dùng giọng điệu quái gở xéo xắt mà nói: "Vun đắp để rồi làm chi? Kỳ Dụ Văn, đừng bảo là cô thật sự thích tôi đấy? Vậy người trong lòng cô thì sao? Cô đặt người kia ở đâu? Tình cảm của cô lại rẻ mạt vậy sao? Tình yêu của cô thì có thể thay đổi dễ dàng như vậy sao? Nếu như cô không yêu tôi, vậy thì cô chính là đồ thấp hèn, cô chính là kẻ tính cách tồi tệ, cô chính là ác độc!"

Nắm tay của Kỳ Dụ Văn siết chặt, một đôi mắt mang theo tơ máu đỏ nhìn Vu Cửu chằm chằm. Cô ấy không muốn người khác nói tình cảm của cô ấy rẻ mạt, cô ấy luôn tự nhận thâm tình ở trong tiềm thức. Lúc này, bị Vu Cửu dùng giọng điệu trào phúng mà nói ra, thì càng là một loại sỉ nhục.

"Tôi chính là đồ thấp hèn, tôi chính là kẻ tính cách tồi tệ, ác độc. Tôi thừa nhận rồi đấy, cô còn muốn thế nào đây?"

"......"

Vu Cửu không nói gì, chỉ là nâng tay lên chống ở chỗ cằm của mình, nhìn Kỳ Dụ Văn cứ như thể đang nhìn kẻ hề nào đó.

Kỳ Dụ Văn cảm thấy cơn giận của bản thân giống như là đang tự biên tự diễn, không có khán giả, cô ấy có vẻ đáng cười vô cùng.

Bỗng nhiên cô ấy đứng dậy, liền thấy Vu Cửu thoáng buông tay xuống, lập tức bị choker (*) đeo trên chiếc cổ thon dài của Vu Cửu thu hút tầm mắt. Nỗi giận kia dần dần tiêu tan, khắp cõi lòng đều muốn đi sờ cổ của Vu Cửu một cái, thậm chí muốn......

(*) Một loại phụ kiện, dạng vòng ôm sát cổ, thường bằng vải/ren... kết hợp với chuông/đá... để trang trí.

Vu Cửu nhận ra được tầm mắt dê cụ của Kỳ Dụ Văn, lập tức túm cổ áo của mình hướng lên trên.

"Phắc! Cô quả đúng là thấp hèn!"

Nói rồi Vu Cửu liền đã bật cưa điện, tiếng gầm rú kia lại lần nữa dọa Kỳ Dụ Văn sợ tới mức lùi về sau hết tận vài bước, mặt mũi trắng bệch đi vài phần.

"Tôi không có, tôi chỉ là lỡ thôi."

"Đấy là lỡ của cô? Đấy là da mặt cô dày đi?"

Kỳ Dụ Văn cảm thấy hết sức mất mặt. Vốn dĩ là tới cãi nhau, sao mà mình lại ở vào thế bất lợi xấu hổ như thế. Đợi khi Vu Cửu tắt cưa điện rồi, sự tự tin của cô ấy thoáng dâng lên, lại bắt đầu vãn tôn muốn căng da đầu cứu lấy tôn nghiêm, tìm về lại trận.

"Cô là phụ nữ tôi bao nuôi, dù cho hiện tại tôi hung hăng khiến cô......"

"Ọe ——"

"Cô làm gì đó!"

Vu Cửu khó chịu đầy mặt, còn mang theo sự xin lỗi giả dối: "Ngại quá, cắt ngang cô thi pháp (*) rồi, tôi cũng đã nói tôi có phản ứng không tốt đối với cái loại lời thoại chủ tịch bá đạo buồn nôn lố lăng này rồi đấy."

(*) thi pháp (施法) có 2 nghĩa: thực thi luật pháp và niệm chú. (theo zdic.net)

Vu Cửu dùng tay quạt gió cho mình, còn hay là nôn ọe của cô đã kịp thời ngắt lời kế tiếp của Kỳ Dụ Văn: "Cãi nhau thì cãi nhau, làm người ta mắc ói mần chi? Vốn dĩ chúng ta có thể gây lộn một trận ra trò, cứ phải làm đến máu chó buồn nôn như vậy, có phải cô có bệnh thần kinh hay không? Tôi thấy là sọ não cô có chỗ mục rồi!"

Kỳ Dụ Văn đã đen mặt, cũng không biết nên nói cái gì, vì sao cô ấy vĩnh viễn cãi không lại Vu Cửu?

Cô ấy hơi nhìn cưa điện trong tầm tay Vu Cửu, sợ hãi nơi đáy lòng hãy còn đó, lúc này cô ấy thì đã thua hoàn toàn, 36 kế chạy là thượng sách.

"Không cãi với cô nữa, chờ cô bình tĩnh một chút thì tôi lại qua đây."

"Cút m* cô đi!"

"......"

Sau khi Vu Cửu vác theo cưa điện về trên lầu, nhíu mày suy xét một sự việc.

Tính dễ cáu là điều kiện tiêu chuẩn của chủ tịch bá đạo trong tiểu thuyết. Tính tình Kỳ Dụ Văn thì không tốt lắm, nhưng cô ấy luôn luôn biết nổi cáu đối với Vu Cửu không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại sẽ làm trong lòng cô ấy càng uất nghẹn.

Cho nên đa số thì Kỳ Dụ Văn sẽ không cãi lộn với Vu Cửu. Dù cho thật sự nhịn không được nữa, thì cũng sẽ thu hồi nỗi tức rất mau, sau đó đi luôn, thậm chí là chiến tranh lạnh với Vu Cửu. Chờ khi cơn giận qua, cứ giống như cũng chẳng từng xảy ra chuyện gì hết vậy.

Nhưng trước đến giờ, không có giống như hôm nay thế này, giống y chó điên vậy......

Vu Cửu nói lẩm bẩm: "Vậy là mình đụng phải họng súng rồi sao? Cho nên mới sẽ có bắn trở ngược lớn như vậy......"

Một câu nói của Kỳ Dụ Văn đột nhiên lóe lên trong đầu: 'Tất cả mọi người đều muốn chúng ta tách ra, ngay cả cô cũng thế. '

"Đệch mợ!"

Vu Cửu xoa giữa mày, quả nhiên đã xảy ra gì đó, câu thoại máu chó kia thế mà ẩn giấu trong lời nói.

Rốt cuộc là ai đã làm gậy thọc phân? Vu Cửu suy nghĩ hết chốc lát, liền nghĩ ra tới một người tình nghi lớn nhất...... Nếu quả thật là người đó, vậy chứng tỏ cái trò mèo kia liền lập tức sắp tìm tới cô rồi.

Trò mèo nói đến liền đến, hôm sau, trên đường Vu Cửu định đi từ chức, thì đã bị một chiếc Rolls-Royce cắt ngang rồi. Sau đó một vệ sĩ đeo kính râm xuống tới từ trên xe, mặt vô cảm mà đứng ở trước mặt Vu Cửu.

Vu Cửu híp mắt: "Có việc sao đại ca?

"Là cô Vu sao? Phu nhân muốn gặp cô, ngài không có......."

Vu Cửu cười, ngắt lời anh ta nói: "ok á."

Vệ sĩ thoáng sửng sốt một chút, lời mình còn chưa nói xong, sao Vu Cửu liền nhận lời sảng khoái như vậy rồi?

"Sao nào? Có phải muốn tôi 'muốn còn ra vẻ chống cự' một chút hay không?"

Đôi tay Vu Cửu nâng lấy mặt, một đôi mắt to chớp chớp từng cái, nói như đọc thẳng tuột: "Ôi mẹ ơi, sợ quá đi, cứu tôi, có ai không cứu tôi với á!"

Vệ sĩ: "......"

Người phụ nữ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong nhà hàng sát bên nhìn thấy cảnh như vậy, cũng không nhịn được khóe môi nhếch lên.

Vu Cửu buông tay, thoáng thở dài một hơi, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Được rồi ha, tôi diễn mệt quá, mau nhanh vô màn đi ông anh, trời nắng quá, có thể cho tôi cơ hội hưởng khí lạnh điều hòa ở trong Rolls-Royce một cái chứ?"

"Không phải, không cần lên xe, phu nhân của chúng tôi ở ngay trong nhà hàng."

Vệ sĩ chỉ chỉ nhà hàng bên cạnh, bọn họ cũng không nghĩ tới Vu Cửu sẽ xuất hiện ở gần địa điểm giao hẹn. Xe của bọn họ xe vừa mới lái ra khỏi vị trí đậu xe thì liền đã nhìn thấy Vu Cửu đi ở đằng trước.

Vu Cửu quay đầu qua đến nhìn, liền thấy một quý bà đẹp, khí chất cao quý, mặt không biểu cảm nhìn cô. Chỉ một cái nhìn này thôi, là Vu Cửu có thể kết luận người này là mẹ của Kỳ Dụ Văn rồi.

Không phải là bởi vì ngoại hình giống nhiều, mà là khí chất rất giống, chỉ là lạnh hơn nữa so với Kỳ Dụ Văn, còn muốn càng khủng bố thêm một tí......

Nhưng cái này đối với Vu Cửu mà nói thì vấn đề cũng không lớn.

Vu Cửu chỉ thoáng nhìn Kỳ Tử Đồng một cái, thì liền dời tầm mắt, đi thẳng vào trong nhà hàng, nhanh chóng tìm được vị trí của Kỳ Tử Đồng, ngồi ở đối diện bà ấy một cách hết sức không khách khí.

"Mẹ của Kỳ Dụ Văn phải không?"

Kỳ Tử Đồng đặt cà phê trên tay xuống, hơi hơi gật đầu một cái: "Ừ, cô Vu Cửu đúng không?"

Vu Cửu dùng bản mặt ngọt nhất nói lời ngang nhất: "Chắc hẳn bà cũng đã điều tra qua, sao lại không biết tôi chính là Vu Cửu? Chúng ta thôi đừng nói lời thừa nữa, trực tiếp bắt đầu vô màn đi."

"Vậy chúng tôi cứ nói thẳng ra đi."

Kỳ Tử Đồng móc ra một tờ séc từ trong túi: "Năm trăm vạn (khoảng 16 tỷ 4 VNĐ), rời khỏi Kỳ Dụ Văn."

Tuy rằng chưa hề từng nghĩ cái cảnh này trước, nhưng vừa trình diễn ở trước mặt, thì Vu Cửu vẫn không nhịn được mà bật cười, đúng là cốt truyện máu chó thiệt cũ kỹ.

Kỳ Tử Đồng không rõ nra sao: "Cô cười cái gì?"

Vu Cửu mím lại cười, trường hợp nghiêm túc như vậy, mình thế này không lịch sự quá rồi, bèn nói: "Con gái của bà trị giá chỉ năm trăm vạn à?"

Mày của Kỳ Tử Đồng thoáng giương lên: "Vậy cô muốn bao nhiêu?"

"Thẻ phụ mà con gái bà cho tôi, tôi có thể quẹt vô hạn mức, đấy so với năm trăm vạn này của bà hơn không biết bao nhiêu...... Cho nên, phải tăng thêm tiền."

Kỳ Tử Đồng khoanh đôi tay, nhìn Vu Cửu vẻ tựa như cười mà như không cười, dường như đang tham gia vào một việc rất có thú vị: "Năm ngàn vạn."

Vu Cửu lặng lẽ hít hà một hơi, thầm nghĩ thật không hổ là người có tiền, có thể nói ra năm ngàn vạn mà đầu mày không nhíu một chút nào, nhưng mà còn chưa đủ: "Dì à, tôi không muốn nỗ lực nữa."

"Năm trăm triệu."

Vu Cửu mím lấy môi, ý cười lại chạy ra tới từ trong mắt rồi: "Được, bà phải ký một bản hợp đồng cho tặng."

Cuối cùng thì Kỳ Tử Đồng đã bật cười, đưa tay gọi vệ sĩ lại đây: "Cô còn rất cẩn thận, vậy tôi liền ký cho cô."

Đôi mắt Vu Cửu nhìn hợp đồng cho tặng Kỳ Tử Đồng đang viết, lại nhìn bà ấy, nói: "Đợi lát cùng đi công chứng đi, kẻo bà quỵt."

Kỳ Tử Đồng thoáng ngẩn người, sao mà sự tình càng lúc càng phiền phức rồi......

Khuỷu tay Vu Cửu chống ở trên bàn, bàn tay chống vào cằm: "Bằng không tôi quay video thu thập bằng chứng cũng được, nếu như bà không ngại."

Thấy Kỳ Tử Đồng sắp viết xong rồi, lại nói thêm một câu: "Nhớ phải ấn dấu tay một cái."

"......"

Kỳ Tử Đồng dứt khoát đặt bút xuống: "Cẩn thận là một chuyện tốt, nhưng mà, cô xác định là không phải đang chơi tôi chứ?"

"Tôi đâu có chơi bà, là tôi sợ bà chơi tôi."

"Công chứng đúng không, được."

Kỳ Tử Đồng nói với vệ sĩ: "Kêu một người ở chỗ công chứng qua đây, trong vòng nửa tiếng."

Vu Cửu: "......"

Phô trương to quá, còn bảo người ở chỗ công chứng đích thân qua đây.

Sau khi sắp xếp việc xong xuôi, Kỳ Tử Đồng đem hợp đồng cho tặng chuyển đến trước mặt Vu Cửu: "Chờ công chứng xong rồi, thì cô phải thực hiện lời hứa ngay."

Vu Cửu cười nói: "Sự tình còn chẳng có đơn giản như vậy đâu, vấn đề không phải là tôi rời đi hay không, là Kỳ Dụ Văn không cho tôi đi, trừ phi bà nghĩ biện pháp thêm cho tôi."

Cuối cùng Vu Cửu khoanh đôi tay, tựa lưng vào ghế ngồi, một bộ dáng vô lại.

"Kỳ Dụ Văn thích cô như vậy sao? Còn không cho cô đi."

Kỳ Tử Đồng hơi thất thần một cái, theo bà ấy thấy thì Vu Cửu bất quá là kẻ thay thế Lâm Thiên Song, không nghĩ được rằng sẽ được Kỳ Dụ Văn coi trọng như vậy.

"Cái này bà phải hỏi con gái ngoan của bà rồi. Dì à, tôi cũng muốn đi, nếu mà dì không muốn tiền của dì tiêu vô ích, còn không bằng dì đưa Phật đưa đến Tây (thiên), hãy nghĩ cách thả tôi chạy được thì càng thực tế hơn một chút."

Vừa nhắc tới cái này thì Vu Cửu liền bực lên. Nếu không phải Kỳ Dụ Văn, cái người chết không đáng tin kia không cho cô đi, thì nào còn có cơ hội Kỳ Tử Đồng lên sân khấu rắc máu chó rải tiền.

"Được, ta có thể nghĩ cách để cô rời khỏi nó, tiền đề là, cô không được lừa ta, bằng không......"

Ánh mắt Kỳ Tử Đồng chợt biến đổi, lập tức đã bày ra tới dáng vẻ của người địa vị trên: "Cô biết hậu quả đấy."

Vu Cửu thoáng liếc bà ấy một cái, hoàn toàn chẳng đang sợ: "Được, dì đáng tin, tôi cũng sẽ không kéo lằng nhằng lôi thôi."

Kỳ Tử Đồng thoáng gật đầu: "Tốt."

Hai người ngồi đối diện nhau uống cà phê, chờ người chỗ công chứng qua đây công chứng xong rồi, thì chuyện này mới coi là xong.

Kỳ Tử Đồng chợt cười hơi hơi, đầu ngón tay điểm nhẹ vào văn kiện trên mặt bàn: "Vu Cửu, chờ tin của tôi, lặp lại một lần nữa, đừng mưu toan giở trò."

"OK~ phú bà xinh đẹp!"

Vu Cửu cười đến mức ngoan ngoãn đáng yêu. Sau khi Kỳ Tử Đồng đi, biểu cảm lập tức thu về lại, lờ đờ biếng nhác mà ngồi ở trên ghế, tiếp tục uống cà phê.

Cho dù đã làm giao dịch với Kỳ Tử Đồng ổn rồi, cô cũng chẳng cảm thấy mình có thể chạy thành công. Nhiều tiểu thuyết về chủ tịch sếp tổng bá đạo như vậy, hầu như không thể dựa vào mẹ chủ tịch sếp tổng mà chạy.

Cuối cùng Vu Cửu uống cà phê xong thì mới thong thả ung dung rời đi.

Năm trăm triệu kia không có qua séc, cũng chẳng để Kỳ Tử Đồng chuyển vào tới thẻ của mình, mà là đã chuyển vô trong thẻ Lăng Thập.

Vu Cửu đi đại học Bắc Khai, rồi gọi em gái Lăng Thập của mình ra ngoài, cùng cô bé đi ngân hàng kiểm tra số dư, sau khi xác định không có vấn đề thì đã đi cục thuế nộp thuế.

"Tiền này chỉ cho em đấy, có cơ hội tiêu tiền mà không tiêu là lãng phí nha!"

Số tiền này, Vu Cửu tính cho Lăng Thập toàn bộ, chỉ cần một ngày Vu Cửu chưa có thoát khỏi kiểm soát của Kỳ Dụ Văn, thì tiền đối với cô mà nói chính là giấy lộn. Lúc trước tám mươi mấy vạn trong thẻ mình chính là ví dụ rõ ràng, hiện tại đã bị Kỳ Dụ Văn đóng băng rồi.

Lăng Thập nhìn nhiều 0 như vậy trong thẻ, lâu thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh: "Chị ơi...... Nhiều tiền như vậy từ đâu tới ạ?"

"Cái này không cần lo, dù sao thì là chuyện hợp pháp."

Lăng Thập còn muốn nói thêm mấy câu với Vu Cửu, nhưng đợi lát cô bé còn có việc, Vu Cửu cũng có chuyện bản thân phải làm, bèn đành thôi để đấy.

Sau khi Vu Cửu rời đi, thì liền đã đi công ty quảng cáo của Lâm Thiên Nguyên, sau khi trình đơn xin từ chức rồi thì định đi bệnh viện làm nội soi dạ dày mà lần trước chưa có hoàn thành. Vào nửa đường, thì đột nhiên bị một chiếc xe xịn chặn dừng.

Vu Cửu hơi ngẩn người, một tập cô từng xem này, không phải vừa mới diễn qua mấy tiếng trước sao! Đây là muốn tới tình tiết chạy trốn bị tóm về rồi sao? Nhưng mà mình còn chưa tính chạy......

Diễn tiến giống y như mấy giờ trước, hai vệ sĩ từ trên xe xuống, chỉ là Vu Cửu rất quen mắt với hai người này!

"Hai gã ngốc to con của Kỳ Dụ Văn, hai người làm gì đấy!"

Vệ sĩ hôm nay nghiêm túc vô cùng, cũng chẳng nói thêm một câu nào mà nhét Vu Cửu thẳng vào trong xe, giống như thể bốc xếp vận chuyển cái đồ vật trái pháp luật gì vậy, cửa sổ xe khép chặt, xe lái nhanh như bay.

Giống y hệt y đúc với tưởng tượng của Vu Cửu, cô đã bị đưa vào đến nhà, Kỳ Dụ Văn ngồi ngay ở trên sofa, tức tối đùng đùng mà nhìn cô chằm chằm.

"......"

Kỳ Dụ Văn đứng dậy, đi đến trước mặt Vu Cửu: "Muốn lén chạy sau lưng tôi à?"

"Ai nói với cô?"

Kỳ Dụ Văn vừa mới bảo người ta lục tìm cưa điện trong nhà ra để quăng đi rồi, lúc này cô ấy cũng đang chẳng sợ gì: "Từng cử chỉ mỗi hành động của cô đều ở trong tầm mắt của tôi, còn cần ai nói với tôi sao?"

"Được thôi."

Vu Cửu bình tĩnh mà vòng qua Kỳ Dụ Văn, không hề ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Thậm chí có thể nói, những cái này đều không phải chuyện lớn gì, đều ở trong dự liệu.

"Cô chỉ phản ứng thế này?"

Kỳ Dụ Văn cảm thấy không thể hiểu nổi Vu Cửu, càng cảm thấy cô vô tri, chuyện ập tới đầu mà còn giống cái người không có việc gì vậy.

Vu Cửu quay đầu nhìn cô ấy: "Vậy tôi phải phản ứng gì sao? Cô nói coi, tôi có thể diễn. Dáng điệu mà cô muốn, tôi đều có thể có hết."

Kỳ Dụ Văn nhíu mày lên, thấy Vu Cửu cợt nhả như vậy thì càng tức lên, ôm lấy Vu Cửu một phen, nhấc lên vai một cái.

"Ô đệt! Sao lại còn có chuyện này? Cô đặt tôi xuống, vai cô gầy quá mỏng manh quá xương cứng quá, á xương sườn của tôi! Xương sườn của tôi muốn bị vai cô nghiến gãy rồi, cô cái người chết này!"

Kỳ Dụ Văn giống như chẳng nghe thấy vậy, vác Vu Cửu một mạch đến phòng ngủ, trực tiếp ném cô lên giường, nói: "Xem ra cô không biết là cô sai ở đâu, khi nào nhận sai, thì khi đấy tôi cho phép cô ra ngoài."

"Ơ? Tôi sai ở đâu rồi chứ? Chỉ bởi vì tôi đã cầm tiền của mẹ cô sao!"

Vu Cửu trơ mắt nhìn Kỳ Dụ Văn rời khỏi phòng ngủ, sau đó nghe thấy tiếng khóa lại ở bên ngoài, rốt cuộc nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, là bản thân đã kích động màn tréo ngoe bị cầm tù ngoài ý muốn......

Vu Cửu chắp tay chữ thập quỳ gối phịch một tiếng trên giường: "Cmn tôi phật (*) rồi được chứ? Tôi còn chưa chạy gì hết!"

(*) Phật (佛: fó), một cách nói trại đi của từ phục (服: fú) hay được dùng trên mạng.

Cứ như vậy, Vu Cửu đã bị giam lỏng.

Sau khi Kỳ Dụ Văn rời khỏi nhà, thì đã trực tiếp đi tìm mẹ của cô ấy, Kỳ Tử Đồng.

Cô ấy đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra, liền thấy Kỳ Tử Đồng ngồi ở trên ghế nhìn mình, giống như là đã sớm có thể lường trước mình sẽ đến.

"Thế nào? Có việc tìm ta à."

"Chủ tịch Kỳ, hy vọng ngài đừng can thiệp nhiều thêm về cuộc sống cá nhân của tôi, Vu Cửu là người của tôi."

"Con thật sự yêu cô ta?"

Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn ra, câu hỏi này, cô ấy đã bị hỏi qua rất nhiều lần rồi, chính cô ấy cũng không có một cái đáp án chuẩn xác. Nói càng đúng hơn, cô ấy vẫn luôn đang trốn tránh câu hỏi này. Cô ấy không muốn phải lòng Vu Cửu, rồi lại không thể không thừa nhận, cô ấy bị Vu Cửu thu hút.

"Con yêu cô ta?"

Kỳ Tử Đồng lại hỏi một câu nữa.

Kỳ Dụ Văn nuốt một ngụm nước bọt: "Con không yêu."

"Nếu đã không yêu, thì con giữ cô ta lại làm gì? Bởi vì cô ta trông giống Lâm Thiên Song? Con lại yêu con gái một kẻ thứ ba như vậy, theo như ta thấy, con nhỏ đó còn muốn bất kham hơn so với Vu Cửu. Mặc kệ là loại đáp án của con, ta đều sẽ không cho phép Vu Cửu ở lại bên cạnh con."

"Không liên quan bất cứ ai, con chỉ là không muốn ngài xen vào việc riêng của con. Đây đối với ngài mà nói thì có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng với con mà nói, này có nghĩa là ngài đang xâm lấn cuộc sống cá nhân con, đang xâm phạm tự do của con Thưa mẹ, con hy vọng ngài rõ ràng một chút, con có thể lo tốt chuyện của mình, ngài không cần phải nhúng tay. Mà hết thảy phê bình nhà họ Kỳ nhận, tự con sẽ gánh vác."

Kỳ Tử Đồng nhìn thẳng cô ấy, như là đang nhìn một con kiến: "Muốn phản kháng ta thì hà tất lợi dụng một cô bé vô tội? Kỳ Dụ Văn, ta vẫn luôn cho rằng con là đứa rạch ròi, nhưng theo như ta tìm hiểu, Vu Cửu lại không muốn ở lại bên cạnh con một chút nào. Con làm như vậy, chẳng lẽ con cảm thấy rất đáng kiêu ngạo sao? Dù sao thì theo như ta thấy, con không chỉ ngu xuẩn mà còn thật ngớ ngẩn."

Kỳ Dụ Văn khẽ cắn môi dưới, mỗi lần nghe được lời không để tâm của Vu Cửu đối với mình, thì trong lòng đều chua chát khó nhịn. Cô ấy hơi hơi thoáng khom mình một cái, từ trước đến nay cô ấy không có biểu cảm gì ở trước mặt Kỳ Tử Đồng, cũng đã lộ rõ ra một chút khiêu khích cùng uy hiếp.

"Việc của con, tự con rõ ràng, con không hy vọng ngài lại nhúng tay vào việc của con và Vu Cửu, con cho rằng ngài sẽ không muốn mất đi một người nối nghiệp tốt nhất."

Sau khi Kỳ Dụ Văn rời đi, Kỳ Tử Đồng đứng ở trước cửa sổ sát đất lẩm bẩm: "Quả nhiên là cánh cứng rồi......"

Kỳ Dụ Văn trở lại văn phòng thì đã đập đồ rất nhiều. Sau khi đập hết một đống, cảm thấy không đúng lắm, không để Vu Cửu thấy sự tức giận của mình thì đấy sao được?

Nghĩ như vậy, cô ấy liền đã về nhà, vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Vu Cửu ngồi ở trên sofa nhỏ, vừa xem phim vừa ăn vải.

Vu Cửu kinh ngạc mà nhìn Kỳ Dụ Văn, cái người này luôn luôn đoan chính lên sàn, hiện tại thế mà tóc tai hơi loạn, đôi mắt hình như cũng có hơi đỏ.

"Kỳ Dụ Văn, cô đây là sao rồi, đã bị người ta đánh sao? Rốt cuộc là bởi vì cô gớm ói quá quê mùa quá mà bị đánh rồi phải không?"

Kỳ Dụ Văn không nói một lời, bước nhanh đi qua đến, nâng đĩa trái cây trước mặt Vu Cửu lên quẳng thật mạnh trên đất.

Vu Cửu: "......"

Đây là đang làm gì?

Tiếp theo, Kỳ Dụ Văn đã lại đập đến mấy món đồ trước mặt Vu Cửu, Vu Cửu vẫn không nhúc nhích tí nào, xem trình diễn này của Kỳ Dụ Văn với vẻ đầy hứng thú.

Trong lòng vẫn còn câu hỏi kia: Kỳ Dụ Văn đây là đang làm gì?

Đập xong đồ, rồi Kỳ Dụ Văn lại rời đi.

Vu Cửu bối rối mơ hồ, còn cảm thấy thực buồn cười, đây là đang làm gì? Màn chuyên đập đồ cho mình xem sao?

Đây là đã xảy ra chuyện gì?

"Lại đen tối rồi à?"

Vu Cửu nhấc điện thoại trong nhà lên, gọi cho người dưới lầu phụ trách giám thị mình: "Cử người tới thu dọn phòng một chút, với cả đưa một dĩa trái cây lên nữa. Tôi còn muốn ăn bánh kem, muốn vị dâu tây và vị việt quất, nhanh nhanh sắp xếp, cảm ơn."

Cúp điện thoại rồi, Vu Cửu đã nhấn nút phát trên IPad, tiếp tục xem video.

Ngày tháng như vậy thật ra vẫn không tệ. Lúc này là hè, bên ngoài nắng thật sự. Hiện tại bị giam lỏng rồi, ngay cả lớp học cũng không cần đến nữa, ở nhà có ăn có uống, cớ sao mà không làm.

Hơn nữa, cô cũng không tin Kỳ Dụ Văn sẽ nhốt cô cả đời.

Vu Cửu càng an nhàn, thì Kỳ Dụ Văn càng bực mình. Suốt ngày đợi ở văn phòng, chỉ chờ người ta gọi điện thoại lại đây nói với cô ấy rằng Vu Cửu bằng lòng nhận sai rồi. Nhưng mà một tuần đi trôi qua, một chút tin tức cũng không có, người y như đã chết vậy.

Hôm nay, rốt cuộc Kỳ Dụ Văn đã nhận được điện thoại của Vu Cửu. Cô ấy chỉnh đốn tốt lại tâm tình của mình, bắt điện thoại lên, liền nghe thấy Vu Cửu nói: "Có thể mở rộng phạm vi nhốt tôi chứ? Tôi cũng muốn đi sân sau đi một chút, phòng nhỏ quá đi, không đủ cho tôi hoạt động."

Gân xanh trên trán Kỳ Dụ Văn cái trán gân xanh cộm lên, cuối cùng hết nhịn nổi mà mắng đối với Vu Cửu: "Cô cho rằng tôi là để cô nghỉ mát ở trong nhà sao?"

Vu Cửu lặng im chốc lát: "Thật ra cũng có thể là thế, chỉ thiếu việc cô cho tôi quyền hạn ra sân nữa."

Tút tút tút ——

Kỳ Dụ Văn đã ngắt điện thoại. Tuy rằng ngoài miệng thì cô ấy không đồng ý với Vu Cửu, nhưng vẫn đã dặn dò yêu cầu của Vu Cửu xuống dưới.

Sau khi mở quyền hạn sân rồi, cuộc sống của Vu Cửu an nhàn thêm một bậc so với trước đây, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, liền tìm vệ sĩ tới, nói: "Có thể mua chút đồ cho tôi chơi tí chứ? Một cái sân lớn như vậy không chơi kích thích xíu thì cũng lãng phí cả."

Vệ sĩ thoáng nhìn nhau hai lần, nhớ tới lúc trước Kỳ Dụ Văn từng căn dặn, đòi hỏi đồ vật bình thường phải thỏa mãn Vu Cửu, bèn đã nhận lời.

"Được, cô Vu muốn chơi cái gì?"

Vu Cửu sờ sờ cằm, lấy ra một tấm giấy nhớ viết một tờ ghi yêu cầu đưa cho vệ sĩ.

Vệ sĩ vừa nhìn thì sắc mặt chợt đổi, sao mà đến cả thuốc nổ dân dụng cũng muốn? Với lại còng tay?!


Bọn họ nhìn nhìn Vu Cửu, nhìn dáng vẻ Vu Cửu nửa ngồi xổm bên ao nước nhân tạo, cười hi hi với cá trong đó,, đều cảm thấy Vu Cửu thoạt trông không thông minh lắm.


"Mua đi, thoạt nhìn cô Vu vừa ngốc lại đáng yêu, dáng vẻ không giống như có thể gặp sự cố khi sử dụng thuốc nổ, cái còng tay này...... Có lẽ là sở thích? Nghe nói cô cả với cô Vu thường xuyên chơi SM."


"Đúng đúng, tôi cũng từng nghe nói cái này, vậy tôi đi mua ngay."




Tác giả có lời muốn nói: Vu - thoạt trông không thông minh lắm - Cửu: U ơ u ơ.


- --------




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK