• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ Dụ Văn vẫn luôn ở phòng mình đợi Vu Cửu lên tới, cửa phòng thoáng mở một kẽ hở hơi hơi, muốn nghe tiếng bước chân từ cầu thang bên ngoài. Chờ mãi đến 11 giờ, cũng chưa nghe được bất cứ âm thanh gì.

Cô ấy đi đến bên ngoài, vịn lan can nhìn xuống dưới, hóa ra bên dưới hoàn toàn chẳng có một ai.

“Người đâu rồi?”

Kỳ Dụ Văn về phòng tìm di động của mình gọi cho Vu Cửu, vang mãi hết mấy tiếng mới được tiếp lên, vài tiếng còi xe còn truyền tới từ bên kia.

“Cô ở bên ngoài?”

“Đưa Tiểu Thập về trường đây, về nhà liền giờ, cúp trước đã.”

Tút tút tút ——

Kỳ Dụ Văn buông di động xuống, ngơ ngác mà nhìn giao diện di động, nói lẩm nhẩm: “Đi ra ngoài rồi cũng không nói một tiếng, làm mình chờ nửa ngày.”

12 giờ Vu Cửu mới về đến nhà, vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn ngồi ở trên sofa xem tạp chí, phòng khách sáng trưng, cũng nhìn không ra được hiện tại đã là đêm khuya một chút nào.

Vu Cửu thoáng đánh ngáp một cái, chỉ muốn về trên lầu đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, thuận miệng đã hỏi một câu: “Sao cô còn chưa ngủ?”

“Vì sao trễ như vậy mới về đây.”

Kỳ Dụ Văn buông tạp chí xuống, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, giống kiểu như là đang chất vấn bà xã về trễ của mình: “Lúc tôi gọi điện thoại cho cô là 11 giờ, nói về nhà liền giờ, lúc này 12 giờ rồi.”

Vu Cửu quay đầu lại nhìn cô ấy, đờ ra chốc lát mới đi về phía cô ấy: “Cô trông coi tôi làm chi chứ, có việc tìm tôi à?”

Kỳ Dụ Văn không nói lời nào, thả đôi chân vắt chéo của mình xuống, đi ngang qua bên hông Vu Cửu một cách cao quý sang chảnh, ngồi ở bên quầy bar rồi rót nửa ly rượu vang đỏ cho mình.

Vu Cửu đúng nghĩa là 'mơ hồ chả hiểu tình hình ra sao', không nói gì lại muốn làm màu, nhưng hiện tại thật sự cô quá mệt rồi, nên chẳng tranh cãi cùng Kỳ Dụ Văn.

“Tôi ngủ đây, ngủ ngon.”

Vu Cửu sải bước chân về trên lầu, Kỳ Dụ Văn bưng cái ly, vẫn luôn nhìn theo cô, mãi đến khi cô đóng cửa phòng lại mới thu tầm mắt về.

“Cô ấy không nhận ra được, là mình có lòng đợi cô ấy trở về sao?”

Thái độ như này à?

Kỳ Dụ Văn uống hết rượu vang đỏ, liền đi đến phòng Vu Cửu.

Lúc Vu Cửu đi vào quên khóa cửa, vừa đúng lúc đang cởi quần áo thì Kỳ Dụ Văn đẩy cửa ra mà vào đến rồi.

Cửa bằng gỗ dần dần di chuyển ra khỏi tầm mắt Kỳ Dụ Văn, cái chiếm chỗ là chiếc lưng không che đậy, trần trụi của Vu Cửu, xương bướm sau lưng vô cùng dễ thấy, sống lưng thẳng tắp, eo lưng nhỏ gầy tinh tế……

Vu Cửu nghe thấy âm thanh thì cau mày quay đầu lại nhìn nhìn cô ấy, nói với vẻ không vui: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau nhanh cút đi, biến thái!”

Con ngươi phóng lớn của Kỳ Dụ Văn chợt co, cái tay siết tay nắm cửa trở nên trắng bệt trong nháy mắt…… Bị Vu Cửu quát một tiếng như vậy, chợt cuống cuồng lập tức rút ra khỏi phòng, cửa phòng phát ra một tiếng “rầm”.

Lần này xem như là đã xác nhận sự chột dạ của cô ấy rồi.

“Vào cũng không gõ cửa, thứ gì đâu á!”

Vu Cửu không rảnh phản ứng với Kỳ Dụ Văn ngoài cửa, đơn giản là cởi quần áo còn lại, rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Kỳ Dụ Văn vẫn luôn dựa ở ngoài cửa chờ, ngửa đầu nhìn đèn trần nhà, đồng thời đang điều hòa nhịp tim mất khống chế của mình. Nhưng cảnh tượng không ngừng phát lại trong não, giở tới lộn lui, vần vò trái tim cô ấy, đã giày xéo rất nhiều lần, đến mức nhịp tim vẫn mãi chưa có khôi phục bình thường.

Cô ấy đứng hết thật lâu, lâu đến mức khi Vu Cửu tắm rửa xong tới khóa cửa, làm cô ấy nghe được âm thanh một tiếng chốt khóa kia.

Kỳ Dụ Văn hoàn hồn lại, xoay người qua đến gõ cửa phòng Vu Cửu.

Cốc cốc cốc ——

Mông Vu Cửu còn chưa ngồi tới trên giường, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đành phải không tình nguyện mà đi mở cửa.

“Kỳ Dụ Văn, một giờ rồi đấy!”

Cô phiền nhất là người khác quấy rầy cô ngủ!

“Tôi còn chuyện chưa nói với cô.”

“Vừa nãy ở dưới lầu kêu cô nói thì cô màu mè không nói, giờ hết cơ hội rồi! Đúng là 'con ong nằm ườn, beebee ỳ ỳ (trơ trơ)' (*)! Ngày mai nói!”

(*) Tạm thời chưa tra ra cái câu này có ý nghĩa gì, để tạm tấm hình minh họa:

Sầm!

Vu Cửu buồn ngủ đến mức tựa như cái xác không hồn, giẫm bước chân nhẹ lâng lâng mà ngã nhào trên giường, đến đèn cũng đã quên tắt.

Kỳ Dụ Văn bị nhốt ở ngoài cửa, bèn tiếp tục về phòng mình tìm chìa khóa ra, mở cửa vào phòng Vu Cửu: “Vu Cửu, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Vu Cửu 'không còn gì luyến tiếc nữa' mà mở mắt ra, cục cựa cơ thể, vùi mình vào trong ổ chăn, lại thản nhiên nhắm mắt lại.

Kỳ Dụ Văn xốc chăn của Vu Cửu ra, lại vỗ vỗ cô: “Trở dậy nói chuyện.”

Vu Cửu vươn một cái tay ra từ trong ổ chăn, còn đã làm một động tác bắn tym: “Tôi tặng cô 999 bông hồng ~”

“Chiêu này của cô vô dụng.”

Kỳ Dụ Văn khẽ hừ một tiếng, hất chăn ra ngồi ở mép giường: “Về sau khi tôi ở nhà, không cho phép về trễ, có tôi thì cô phải có mặt”

“Được, cái tiếp theo.”

Kỳ Dụ Văn nhìn cô, nói: “Hết rồi.”

“Chỉ vậy à?”

Vu Cửu mở mắt ra rồi đạp Kỳ Dụ Văn một cái: “Chút việc nhỏ này, về sau đừng có nửa đêm đến quấy rầy tôi.”

Kỳ Dụ Văn sờ sờ cái eo bị đạp của mình, cúi đầu nhìn Vu Cửu nhắm mắt lại lần nữa. Tay Vu Cửu đặt ở cạnh đầu, tay áo bị cuốn tới chỗ khuỷu tay, sau đó……

“Cánh tay này của cô là gì đây?”

Kỳ Dụ Văn nắm cánh tay Vu Cửu lên với vẻ khó tin, dùng ngón tay chà chà, xác định rằng không phải là hình xăm giấy dán gì: “Chẳng phải lần trước bảo cô xóa hình xăm rồi sao? Ở đây sao còn có một cái đầu heo?”

Vu Cửu mở mắt ra, thu vào trong mắt dáng vẻ phẫn nộ của người này. Cuối cùng Kỳ Dụ Văn vẫn phát hiện hình xăm trên cánh tay mình rồi.

“Bé heo Peppa, chưa thấy qua à?”

“Không phải lần trước mang cô đi xóa bỏ rồi sao?”

Vu Cửu rút tay mình về lại, kéo một bên chăn qua đắp lên cho mình, nói nhảm: “Chưa xóa xong, đau quá rồi.”

“Có thể đau cỡ nào? Ngày mai tôi mang cô đi xóa sạch, khó coi quá đi.”

Thế mà còn đã để lại nửa con heo trên cánh tay, tính tròn lên thì chính là 'bảo kẻ trọc gội đầu' (làm chuyện vô ích), còn không bằng xóa đi, một con hoàn chỉnh cũng tốt hơn một cái đầu heo.

“Tôi không xóa!”

Kỳ Dụ Văn cười lạnh lùng, lại tóm tay Vu Cửu qua đây nhìn kỹ càng: “Thế mà giờ tôi mới phát hiện.”

Vu Cửu cũng cười lạnh lùng, còn xen lẫn khinh thường, đôi mắt hơi hơi nheo lại, sự châm biếm kéo tới mức tối đa: “Suy cho cùng thì người nào đó thường xuyên mang mắt kính màu vàng (chuyện 18+) nhìn tôi, đâu có thể nhìn thấy hình xăm ở cánh tay.”

Mặt Kỳ Dụ Văn chợt đỏ lên, cũng bất giác thoáng buông lỏng tay Vu Cửu ra, ỉu xìu mà già mồm nói: “Tôi đâu có……”

“Có hay không tự cô rõ ràng trong lòng, lúc ấy tôi nên chụp ra lại bộ dáng chết tiệt của cô, để tự cô nhìn xem, ánh mắt của cô bỉ ổi cỡ nào.”

Vu Cửu đã chấm dứt câu chuyện của cô ấy, lúc này đây cô bị quấy rầy giấc ngủ nên hết sức phẫn nộ, tức đến mức nói không lựa lời. Sau khi châm biếm xong thì lại thoáng nhắm hai mắt, an nhiên một đống trên mặt: “Được rồi, tôi phải đi ngủ đây, ngủ ngon Makka Pakka.” (*)

(*) Một nhân vật trong Chương trình dành cho trẻ em In the Night Garden của đài BBC, Anh:

Kỳ Dụ Văn: “……”

Bị Vu Cửu vạch trần trực tiếp một mặt không thể cho ai biết, lúng túng cùng nhục nhã suýt nữa muốn áp đảo sự mạnh mẽ cùng bá đạo của Kỳ Dụ Văn, lời phản bác cũng không biết nên nói ra miệng như thế nào, đến cả chuyện xăm trổ vừa rồi thảo luận, cũng quên đến sạch sành sanh.

Cô ấy lặng im mà ngồi hết nửa phút, rồi rời khỏi phòng ngủ Vu Cửu giống một kẻ đào ngũ.

Đèn chẳng tắt.

Vu Cửu thoáng kêu rên một tiếng, tắt đèn phòng đi, rồi chửi thầm Kỳ Dụ Văn đến mấy câu mới chìm sâu vào ngủ.

Lúc này Kỳ Dụ Văn xấu hổ vô cùng, trở về phòng ngủ của mình thay quần áo vào, rời khỏi nơi này trong đêm, mấy ngày này cô ấy cũng không muốn gặp mặt Vu Cửu nữa.

Chuyện này, vào ngày thứ ba, bị người bạn xấu Qua Kim Vũ không đứng đắn của Kỳ Dụ Văn biết được, cô ấy cười đến độ láo lếu vô cùng: “Cậu thế mà lâm trận bỏ chạy, cậu còn là Kỳ Dụ Văn sao ha ha ha ha ha!”

Tay Kỳ Dụ Văn chơi với một cây bút, cây bút này đã làm bạn với cô ấy nhiều năm, là cây bút cô ấy thường dùng nhất.

Nắp bút và thân bút tách ra ở trên tay cô ấy, đóng lại, phát ra từng tiếng từng tiếng vang lanh lảnh có tiết tấu.

Giờ phút này, cô ấy vô cùng hối hận rằng mình đã đem chuyện này nói cho Qua Kim Vũ, vì sao cô ấy lại cảm thấy Qua Kim Vũ là cái người thích hợp dốc bầu tâm sự……

Một bàn tay Qua Kim Vũ cầm một tấm khăn giấy lau nước mắt, một cái tay khác vỗ vào trên bàn: “Lúc ấy là ai nói với tớ rằng không có hứng thú đối với thân thể của Vu Cửu? Dụ Văn, ê mặt chưa?”

Kỳ Dụ Văn: “……”

Qua Kim Vũ lại cười hết mãi một hồi lâu, khăn giấy lau nước mắt cũng bị cô ấy chùi thành một cục hết mất mấy tấm: “Cậu nói coi cậu có cái gì dễ xấu hổ đây, không phải cậu là người xuất tiền sao? Cậu cũng dám bao nuôi người ta luôn, mà người ta chỉ nói cậu có một câu thì cậu đã chịu không nổi?”

Nếu đổi thành người khác, đương nhiên Kỳ Dụ Văn sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng mà đối tượng là Vu Cửu. Lời Vu Cửu nói ra đấy, liền khiến cho cô ấy cảm thấy vừa ngượng ngùng lại ô nhục, giống như thể mình là người không chịu đựng được sự cám dỗ của cô vậy.

Rõ ràng ý đồ lúc ban đầu là muốn khiến Vu Cửu mê mệt với mình, hiện tại thì hay quá, đảo lộn rồi.

“Chẳng phải lần trước cậu còn làm hết cả đêm với Vu Cửu ở mép giường sao? Sao bây giờ da mặt mỏng như vậy rồi?”

Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn người, khó tin mà thoáng hỏi lại một câu: “Làm hết cả đêm?”

“Đúng vậy, cậu đồ cầm thú này.”

Lúc này Kỳ Dụ Văn mới ý thức được Qua Kim Vũ đã hiểu lầm gì đó, cô ấy và Vu Cửu ngay cả môi cũng chưa từng hôn: “Cậu nghe ai nói đấy? Tớ với Vu Cửu hồi nào……”

Qua Kim Vũ cũng thoáng sửng sốt một chút: “Vu Cửu nói á, hôm đó tớ hỏi cô ấy vì sao phát sốt, cô ấy nói làm hết một đêm ở mép giường.”

“……”

'Làm hết một đêm' thần cmn kì, sai lệch thông tin này cũng quá lớn rồi.

Qua Kim Vũ gom hốt toàn bộ khăn giấy trên bàn vào thùng rác, hiện tại cười cũng đã cười xong, nên nói chuyện nghiêm chỉnh rồi.

“Dụ Văn, cậu xác định là cậu không thích cô ấy?”

Kỳ Dụ Văn chợt nhíu mày, nói phản bác theo bản năng: “Không thích, người tớ thích là ai, cậu hiểu rõ.”

Qua Kim Vũ hơi ngẫm nghĩ, cô ấy từng xem cũng từng sờ eo của Vu Cửu. Tuy là rất trắng, rất trơn láng rất lả lướt, nhưng…… không có cảm giác.

“Tớ cũng có người yêu thích, nên tớ chẳng có cảm giác đối với thân thể của Vu Cửu, với người khác cũng không có.”

Nắp bút và thân bút tách rời trên tay Kỳ Dụ Văn, thân bút bị cô ấy vê vuốt thật chặt ở trên tay, ánh mắt nhìn Qua Kim Vũ đã kèm vào sự hung ác tàn nhẫn: “Cậu từng thấy qua thân thể của cô ấy?”

Qua Kim Vũ: “……”

Kỳ Dụ Văn, cái người phụ nữ ỡm ờ này, còn nói không thích Vu Cửu, không chỉ có dục vọng, còn có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy.

“Lần trước eo cô ấy bị thương là tớ khám cho, cậu quên mất rồi?”

Kỳ Dụ Văn thoáng thở phào ở trong lòng, khép nắp bút vào thân bút một lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây bút trên tay mình, lười nhác mà nói: “Thế thì không giống, bác sĩ thấy thân thể bệnh nhân giống như xem thịt heo, có thể có cảm giác gì.”

Nói rồi, cô ấy dừng một chút, lại đã bổ sung một câu: “Tôi không thích Vu Cửu.”

“Cậu nói xem, liệu có khả năng là cậu thật sự coi như Vu Cửu thành Lâm Thiên Song rồi, cho nên mới sẽ có cảm giác đối với thân thể của cô ấy.”

“Nói bậy!”

Kỳ Dụ Văn bắt lấy cây bút vào lòng bàn tay, “soạt” một tiếng, ngồi dậy từ trên ghế: “Tớ chưa từng có loại ý nghĩ nhơ bẩn này với Thiên Song, logic này của cậu hoàn toàn không hợp lý.”

Qua Kim Vũ ngẩng đầu, nhìn Kỳ Dụ Văn với vẻ đầy hứng thú: “Tự cậu cảm thấy quái chứ? Bằng không thì tớ đổi cái cách hỏi, cậu cảm thấy thích một người phải là cái dáng vẻ gì, chẳng lẽ cậu hướng tới tình yêu kiểu Plato (*) cùng sinh hoạt cá nhân phóng đãng tùy ý?”

(*) Hay còn gọi là Platonic – tình yêu thuần túy: là tình yêu trong sáng; thuần khiết; chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt. (theo hanzii.net)

Cái câu hỏi này, Kỳ Dụ Văn không trả lời được. Cô ấy chỉ từng thích một người Lâm Thiên Song, sự yêu thích này không thể phát triển thêm một bước, ngay cả nghĩ nhiều hơn cũng là điều không được phép. Ở trong ý thức của cô ấy, yêu thích này là sự khiếm khuyết, tựa như là làm không đến nơi đến chốn, có đầu mà không đuôi.

Mà dục vọng, cô ấy chỉ từng nảy sinh đối với mỗi một mình Vu Cửu, nhưng cô ấy cũng không cho rằng mình thích Vu Cửu.

Qua Kim Vũ nhớ tới lời thoại trong một bộ phim truyền hình: “Cậu chính là thèm muốn thân thể người ta, cậu thấp hèn! Dụ Văn, cậu là người thấp hèn thế này sao?” (*)

(*) Chế lời thoại từ phim Chu Nguyên Chương (2006). (theo baidu)

Kỳ Dụ Văn: “……”

“Có lẽ là cậu không muốn thừa nhận, cậu là cái người kiêu ngạo, có thể cậu cảm thấy…… thừa nhận rồi thì sẽ có vẻ tình cảm của bản thân quá mất giá, quá giả dối, quá mỏng manh.”

Qua Kim Vũ cười cười, đứng dậy mặc áo gió của mình vô, chuẩn bị muốn rời đi rồi.

“Lâm Thiên Song chỉ là chấp niệm thời thanh xuân của cậu, có thể cậu cũng chưa từng thật sự thích cô ta. Cậu nghĩ lại cho kỹ, tuyệt đối đừng khiến bản thân chậm trễ, làm lỡ dở người khác..”

Qua Kim Vũ hiếm khi đứng đắn, lời nói lại làm Kỳ Dụ Văn sa vào mơ hồ càng sâu. Cô ấy kéo ngăn tủ của mình ra quăng bút vào trong, lại quên đóng nắp bút lại, ngòi bút đã quẹt một vết ở trên tấm ảnh chụp, theo sau đó lại cùng nắp bút lăn đến trên một kiểu ảnh chụp khác.

Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn ra phút chốc, lấy ảnh chụp bị dính phải mực từ bút kia ra ngoài nhìn chút. Đây là ảnh chụp hồi Lâm Thiên Song hồi cấp ba, Lâm Thiên Song trong ảnh chụp ngồi trên xích đu, cười đến dịu dàng. Chỗ có khuyết điểm duy nhất, chính là đôi mắt của người trong hình bị mực nước nhuộm đen rồi.

Kỳ Dụ Văn định dùng ngón tay chà sạch, càng chà lại càng đen, cả khuôn mặt đều đen cả……

Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, lặng lẽ buông ảnh chụp xuống, nhìn về phía tấm ảnh chụp bị đè bên dưới cây bút kia.

Đó là ảnh chụp khi trước phái người chụp lén Vu Cửu, Vu Cửu tron ảnh chụp cười nhìn vào ống kính, hiển nhiên là đã thấy được có người đang chụp lén mình.

Nhớ lúc ấy, cô ấy cảm thấy Vu Cửu trong bức ảnh chụp này cười đến thật đẹp mắt, tựa như một con sói đội lốt cừu, có thể sẽ cắn ngược người ta một cái bất cứ lúc nào, nguy hiểm lại mê người.

Vì thế bức ảnh này đã bị cô ấy lựa riêng ra, đặt ở trong ngăn kéo, nhưng vẫn luôn chưa từng lấy ra xem.

Kỳ Dụ Văn đem thân bút nắp bút lăn qua trên ảnh chụp khép chung lại, nắm trong lòng bàn tay. Sau đó nhặt ảnh chụp phía dưới lên tới, dùng khớp ngón tay gõ gõ vào gương mặt tươi cười của Vu Cửu ảnh chụp: “Tôi thích cô? Vậy Lâm Thiên Song tính là gì?”

Cái câu hỏi này vẫn mãi quấn quanh ở trong lòng cô ấy, không tiêu tan đi.

——

Sinh nhật của Kỳ Dụ Tinh đúng hẹn mà tới. Giống với khi trước, người nhà họ Kỳ nếu không phải tặng cô bé một món hàng xa xỉ đắt đỏ vô dụng, thì chính là cho cô bé tiền, hoặc là căn hộ và xe.

Dù sao, chỉ là không có một cái chúc mừng sinh nhật là bình thường rồi.

Kỳ Dụ Tinh đã quen với sinh nhật tẻ ngắt vô vị như vậy, ngày này giống như mọi khi, cô bé lên lớp, hết giờ học, sau đó chính là tan học.

Khi cô bé dạo bước ở khuôn viên trường học, trước mắt thoáng xuất hiện một cô gái đã lâu không có ló mặt ở Trung học Bắc Quý.

“Lăng Thập? Sao cô quay lại rồi? Không phải đang huấn luyện sao?”

Có thể thấy được bằng mắt thường rằng Kỳ Dụ Tinh trở nên vui vẻ. Từ sau khi Lăng Thập rời đi, cuộc sống trong trường của cô bé lại trở nên nhàm chán. Tuy lúc rảnh rỗi sẽ đi Bắc Khai tìm Lăng Thập cùng Vu Cửu, nhưng hai người kia đều rất bận rộn. Kỳ Dụ Tinh luôn luôn nhạy cảm, không muốn quấy rầy thêm, cho nên mỗi lần đều là gặp họ một cái liền đi.

Lăng Thập giương lên một nụ cười tủm tỉm xán lạn như ánh mặt trời: “Sinh nhật vui vẻ.”

Ánh mắt Kỳ Dụ Tinh chợt sáng lên, có tí vừa mừng lại vừa lo bởi được yêu quý: “Nói với tôi á?”

“Ừ, chị ấy cũng có một câu chúc mừng sinh nhật muốn nói cho cô nghe, có muốn cùng đi nghe hay không?”

Kỳ Dụ Tinh vội gật đầu không ngừng: “Muốn nghe.”

Lăng Thập bên này lãnh phần Kỳ Dụ Tinh, Vu Cửu bên kia đi thẳng công ty nhà họ Kỳ tóm Kỳ Dụ Văn.

Lúc trước Kỳ Dụ Văn đã từng đánh tiếng với bảo vệ, nên Vu Cửu không có gặp phải bất kỳ ngăn cản gì, liền đến được văn phòng Kỳ Dụ Văn.

Sau khi cô xác nhận với thư ký chỗ ngoài cửa rằng bên trong không có ai khác, lúc đang định đẩy cửa ra, thì nhìn thấy bên cạnh có một mớ dây thừng.

Cô dừng một chút, đi qua đến nhặt lên, lẳng lặng thắt ra cái vòng ở một đầu, sau đó vung dây hất một phen rồi đẩy cửa văn phòng Kỳ Dụ Văn ra.

“Người đàn ông vung thòng lọng bắt ngựa……” (*)

(*) Hình minh họa:

Một cọng dây thừng vung qua tới, chụp vào cổ Kỳ Dụ Văn vô cùng chuẩn xác. Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, giơ tay nắm chặt lấy dây thừng quẳng qua bên cạnh một cái theo bản năng, liền nghe thấy một câu kế tiếp nghiêm túc lạc điệu lại hoảng hốt của Vu Cửu: “Người dũng mãnh mạnh m ~ ới ới ới á ——” (*)

(*) Lời bài hát Sáo mã can (套马杆).

Về tựa bài hát, xin trích từ lời chú thích của bạn Chanh, tran và sub cho video bài hát dưới đây: [**Sáo mã can: là một công cụ của dân chăn nuôi du mục. Dụng cụ này được làm từ một cây dài và chắc đầu cây nhỏ và dai và dẻo (thường là cây Bạch Dương), ở đầu cây người ta buộc một sợi dây thường bằng da tựa như cái thòng lọng, công cụ này được sử dụng để đuổi bắt gia súc (ngựa, dê, cừu) và dùng để đuổi lang sói. Khi đuổi bắt ngựa, người du mục sẽ dùng sáo mã can để thòng vào đầu hoặc chân ngựa làm cho ngựa ngã, không thể tiếp tục chạy, có thể gọi công cụ này là thòng lọng ngựa hay gậy bắt ngựa. Người bắt ngựa bằng công cụ này gọi là Sáo mã hán tử.]

Video bài hát vietsub:

Cái bụng của Vu Cửu nhào qua đến, xô trúng vào bàn làm việc, cất ra một tiếng hét, tiện thể đã đánh đổ ly nước trên bàn.

“……”

Kỳ Dụ Văn bị hù thoáng giật nảy, vội buông dây thừng ra, đi vòng qua cái bàn lại tới nâng Vu Cửu dậy: “Sao lại là ngươi? Thế nào đấy? Đụng có đau không?”

“Không sao không sao.”

Ra đòn trước là bị thiệt, Vu Cửu cũng không tiện nói Kỳ Dụ Văn cái gì, vừa nghiêng đầu liền thấy cả người Kỳ Dụ Văn là một bộ trang phục nghiêm chỉnh màu trắng ngà, trên cổ lại còn đang quấn một cọng dây thừng chất liệu gai, bỗng chợt thấy buồn cười. Cô hơi kéo dây thừng, Kỳ Dụ Văn bị giật xuống đến mức đầu cũng hơi chúi về phía trước.

“Đừng quậy……”

Kỳ Dụ Văn lạnh mặt lấy dây thừng ở cổ ra, đặt ở một bên, sau đó ngồi trở lại vào ghế, dựng cái ly bị đổ lên: “Dây thừng cô lấy đâu ra?”

“Tôi nhặt ở chỗ cửa. “

Kỳ Dụ Văn thoáng nghĩ, đoán chừng dây thừng là vừa rồi người bên đám công nhân quên cầm đi rồi, hiện tại bị Vu Cửu lấy làm 'sáo hán tử' (người đàn ông dùng sáo mã can).

Nhưng bản thân cũng không phải đàn ông gì.

Vu Cửu đi đến bên cạnh cô ấy, nhìn giấy tờ trước mặt cô ấy, là một bản thư đấu thầu. Cái khiến cô kinh ngạc là, đây là một cái dự án thật sự tồn tại trong thế giới gốc của cô. Hơn nữa bởi vì khó nhằn quá mức, còn đã lên tin tức báo chí, Vu Cửu vừa lúc xem thấy được.

Vu Cửu hơi ngẩn người, cái cô Đại Biên này cũng quá tiết kiệm rồi, cái này thế mà cũng muốn copy (sao chép)?

Cô lại nghiêm túc xem thư đấu thầu thêm, sau khi xác nhận là dự án kia, tiện tay đã đóng tài liệu lại: “Hôm nay sinh nhật Dụ Tinh, tan tầm rồi tan tầm rồi cô chủ lớn à! Không phải cô bảo tôi giúp em ấy ăn mừng sinh nhật sao? Người chị ruột như cô không tới sao được?”

Kỳ Dụ Văn lau hết cái bàn một lần rồi lại một lượt, thờ ơ mà nói: “Mấy người các cô ăn mừng cho em ấy là được rồi, tôi bận lắm.”

“Cái dự án trong tay cô này……”

Vu Cửu viết xuống một con số trên giấy, nói lải nha lải nhải: “Muốn đấu thầu thành công thì cứ cao hơn cái con số này, nếu sai mất thì tôi làm trâu làm ngựa cho cô cả đời.”

Cái con số giống như là Vu Cửu tùy tiện báo ra tới này vốn không nên cho là thật, nhưng cái con số này lại hết sức gần sát với con số mà Kỳ Dụ Văn dự liệu trong lòng, chỉ là còn đang do dự.

Kỳ Dụ Văn không nhịn được bật cười một cái: “Nếu sai rồi, thì cô làm trâu làm ngựa cho tôi đấy.”

Vu Cửu thoáng đảo mắt khinh thường một cái, chỉ dựa theo việc thiết lập nhân vật trong cái tiểu thuyết của Đại Biên kia cũng muốn sao chép con người cô, thì phỏng chừng trị số này cũng lười phải sửa: “Ha ha, tôi lại không phải người chơi không nổi, đi thôi cô chủ lớn.”

“Được.”

Kỳ Dụ Văn đã đi theo phía sau Vu Cửu về nhà, người trong công ty đều thật kinh ngạc, thế mà cô có khả năng có thể mang người đi.

Với lại, sao Vu Cửu còn cầm theo một bó dây thừng? Đây là tình yêu S&M cấm kỵ gì, hai người này bình thường chơi bạo như vậy sao?

Người trong công ty sôi nổi nói: Trời muốn mưa rơi, sếp Kỳ muốn gả cho người ta rồi.

“Kỳ Dụ Văn, từng nghe một câu nói này chưa?”

Sau khi ngồi vào đến xe, Vu Cửu đã nói một câu như vậy với Kỳ Dụ Văn.

“Câu gì?”

Khuỷu tay của Vu Cửu chống vào cửa sổ xe, nói với vẻ sầu muộn: “Phía sau mỗi một người chị thành công, nhất định có một người em gái sống dưới cái bóng của chị mình.”

“Nếu tôi không có nhớ nhầm, thì câu gốc là 'Phía sau mỗi một người đàn ông thành công nhất định có một người phụ nữ' nhỉ? Câu nói vừa rồi là cái cô chế đi.”

Vu Cửu cũng gan lên, vẻ 'cây ngay không sợ chết đứng': “Là tôi chế á, nhưng ý đại khái gần giống vậy. Cô không phát hiện Dụ Tinh nhà cô trở nên phản nghịch, nguyên nhân nằm ở gia đình sao?”

Đâu phải Kỳ Dụ Văn không biết, cô ấy biết nhà họ Kỳ đã đối xử tệ với Kỳ Dụ Tinh, nhưng chờ khi cô ấy nhận ra được, thì Kỳ Dụ Tinh đã khiến cô ấy bó tay hết cách.

“Cô đối xử tốt với em ấy thì không phải xong rồi sao?”

“Cái con bé cần là tôi sao? Cái nó cần là tình thân, cô đừng giả ngu với tôi!”

Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Vu Cửu. Gió ngoài cửa sổ thổi vào trên người Vu Cửu, cô ấy sợ cái người thân thể mỏng manh này bị cảm mất, liền vươn tay kéo Vu Cửu lại đây, tiện thể đóng lại cửa sổ xe.

“Theo ý nghĩa nào đó mà nói thì cô là chị dâu của em ấy, cô có thể bù vào tình thân mà con bé thiếu hụt.”

“Cút qua một bên! Bớt chiếm lợi tôi!”

Vu Cửu quẳng cái tay còn túm lấy cánh tay mình của Kỳ Dụ Văn ra, dùng khóe mắt thoáng liếc nhìn người kia một cái, bắt đầu thật cẩn thận mà thử: “Với lại nữa, không thể nào cả đời này tôi đều ở đây, có lẽ là năm nay, hoặc đâu sang năm, tóm lại sau khi trả hết tiền thì chung quy là tôi phải rời đi.”

“Cô muốn đi đâu chứ?”

Sự u tối chìm xuống trong mắt Ký Dụ Văn, ngón tay cấu vào lòng bàn tay mình, hằn ra vài vết móng tay. Cô ấy còn chưa có phát hiện mình phẫn nộ với Vu Cửu trong câu nói này, trong lòng còn chưa có hạt giống tối tăm nảy mầm, cứ như thể muốn chui lên từ dưới đất.

“Đi chỗ nào cũng được, dù sao thì sẽ không ở nơi này.”

Nơi này là trung tâm sự kiện của cốt truyện. Chờ khi cô trả hết tiền rồi, nhất định phải rời xa nơi này, tránh được liền tránh, dù cho tránh không thoát, hơi vùng vẫy một chút cũng được.

“Lạc đề rồi lạc đề rồi!”

Vu Cửu nhắc mấp mé vừa đủ, thoáng vỗ mu bàn tay của Kỳ Dụ Văn một chút: “Tóm lại cô phải đối xử tốt với Dụ Tinh một chút, em ấy là một đứa trẻ tốt, không thể để em ấy trở thành vật hi sinh của gia tộc các cô.”

Kỳ Dụ Văn dời tầm mắt đi, lạnh lùng mà “ồ” một tiếng: “Tôi rất bận, không rảnh trông nom cảm xúc của em ấy. Em ấy trưởng thành rồi, phải học được tự điều tiết tâm trạng. Muốn đối xử tốt với em ấy à, cô tự mình làm.”

Vu Cửu: “……”

Không còn lời nào để nói, Kỳ Dụ Văn, cái người chết này không lay chuyển được.

Về đến tới trong nhà suốt một mạch, Kỳ Dụ Tinh cùng Lăng Thập còn chưa có trở về.

Sinh nhật này phần lớn là Lăng Thập đang chuẩn bị, Vu Cửu phụ trách đi theo phía sau cô bé thanh toán trả tiền. Ngoại trừ bánh kem, Lăng Thập còn đã mua rất nhiều trái cây đồ ăn vặt.

Vu Cửu có một chút bất mãn đối với Kỳ Dụ Văn, dùng bả vai thoáng ẩy cô ấy, nói: “Nếu không phải nể cô là chị, thì tôi cũng muốn lười dẫn cô đến chơi.”

Kỳ Dụ Văn không đáp lời, hãy còn đi đến trước quầy bar rồi rót nửa ly rượu cho mình: “Uống rượu chứ?”

Vu Cửu ngồi bên cạnh Kỳ Dụ Văn, nhìn môi đỏ của cô ấy dán vào thành ly, rượu vang đỏ trong ly chậm rãi chảy vào trong miệng cô ấy, theo sau đó nhấp môi lên, buông cái ly xuống.

Mày Vu Cửu chợt nhướng, lúc này cô mới phát hiện Kỳ Dụ Văn là một người đẹp vẹn phần. Khi trước có thành kiến với cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy được bản mặt thối của người này, một chút cũng chẳng cảm thấy cô ấy xinh đẹp một chút nào.

“Hình như mỗi ngày cô đều phải uống rượu.”

“Ừ, thói quen rồi.”

Kỳ Dụ Văn đưa cái ly tới bên miệng Vu Cửu, đôi mắt đã được trang điểm đẹp đẽ dưới ánh đèn ấm áp của phòng khách có vẻ dịu dàng vô cùng: “Uống một ngụm? Ngọt.”

“Tôi không thể uống rượu.”

Kỳ Dụ Văn lại hơi đưa về trước, cái ly sắp chạm tới môi Vu Cửu: “Một ngụm, không sao đâu.”

Vu Cửu nhìn cô ấy, cứ ngơ ngơ như vậy mà bị Kỳ Dụ Văn với ngoại hình vốn có tính lừa đảo, lừa cho uống vào rồi. Từ khi tới được thế giới này, thì cô chưa từng bao giờ uống rượu, cũng sắp đã quên sự thơm ngon của rượu.

Ly rượu trong tay Kỳ Dụ Văn này đây có tiếng, so với bất kỳ một loại rượu nào Vu Cửu từng uống thì uống cũng muốn ngon hơn, bèn chẳng nhịn nổi mà lại đòi mấy ly nữa với Kỳ Dụ Văn.

Kỳ Dụ Văn thích uống rượu, thích một mình uống rượu, nhưng cô ấy cũng không bài xích Vu Cửu ở bên cạnh cùng uống với mình một chút nào.

Cái thân thể này của Vu Cửu có sức uống cực kém, lại không biết tiết chế mà uống hết tận mấy ly cùng Kỳ Dụ Văn. Chiếc ly rỗng rớt ra từ đầu ngón tay lăn trên bàn, Kỳ Dụ Văn lập tức vươn tay đến vịn lấy cái ly, dựng nó ở bên cạnh.

Kỳ Dụ Văn lắc lắc chai rượu vang đỏ kia, cộng cả hai người vào thì uống hết cùng lắm là nửa chai, nhìn Vu Cửu mà cười nói: “Sức uống kém như vậy?”

Một mình cô ấy đã uống hết nửa chai rượu còn thừa. Đợi khi cô ấy đặt cái ly xuống, thoáng khép mắt lại, không biết khi nào đầu đã xoay về hướng Vu Cửu.

Trong phòng im ắng, tiếng hít thở của Vu Cửu cũng có vẻ rõ ràng vô cùng. Kỳ Dụ Văn ngóng nhìn cô, khuôn mặt ửng đỏ có vẻ hết sức đẹp.

Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, tay trái vịn ở trên quầy bar, thân thể kề sát vào Vu Cửu từng chút từng chút, mùi rượu nhàn nhạt ngửi được đã kích động dục vọng e ấp trong lòng mình.

Cô ấy nhắm mắt lại, tóc ở sau tai trượt rơi xuống, đã che khuất cánh môi hai người chạm vào.

– ——–

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK