• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Lâm đã cúng tế xong, Lâm Thiên Song ngay lập tức bị Lăng Nguyệt đưa đi đến sân bay, đến cả gặp mặt Kỳ Dụ Văn một lần cuối cùng cũng chẳng cho phép cô ta, ba mươi mấy tiếng đồng hồ tất bật ngắn ngủi ở trong nước đã cứ trôi qua như vậy.

Vào ban đêm, Kỳ Dụ Văn nhàn rỗi xuống thì cứ luôn cảm thấy bên người thiếu mất gì đó, có chút tiu nghỉu hụt hẫng, mỗi một mình ngồi ở sân sau nơi ở riêng hết thời gian thật lâu.

"Cô cả à, đã khuya rồi."

Kỳ Dụ Văn lấy di động ra thoáng nhìn lịch ngày, đã là ngày 6 rồi. Chữ "nghỉ" trên lịch ngày đã không còn kéo dài đến hôm nay, lúc này mới nhớ tới khoảng thiếu vắng trong lòng mình kia là cái gì.

"Sao Vu Cửu còn chưa trở về? Kỳ nghỉ cũng qua hết rồi."

"Cái này thì không biết rồi ạ."

Mấy ngày nay Kỳ Dụ Văn rất bận, chẳng liên hệ với Vu Cửu, không ngờ rằng cái cô Vu Cửu cứng đầu này cũng không liên hệ với cô ấy, ngay cả loại chuyện lớn như trở về trễ này cũng không báo trước với cô ấy.

Cô ấy đã gọi điện thoại qua kia, chuông vang đến mấy bận cũng chẳng ai tiếp.

Quản gia thấy thế, sợ cô ấy tức giận bèn lập tức nói: "Đoán chừng là cô Vu ngủ rồi, chắc không phải cố ý không bắt máy."

Tay Kỳ Dụ Văn tì ở bên môi mình, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, dường như đang tự lẩm bẩm: "Thế vì sao cô ấy không gọi điện thoại cho tôi?"

"Chắc là......"

Từ góc độ của quản gia, có thể nhìn thấy sườn mặt của Kỳ Dụ Văn, thấy giữa mày cô ấy xoắn chặt, môi thường hay mím lại, thì liền biết hiện tại trong lòng cô ấy đang khó chịu đây.

"Chắc là không muốn quấy rầy ngài đi."

Kỳ Dụ Văn khẽ hừ một tiếng, nếu Vu Cửu chịu liên hệ cô ấy, thì đó là e không quấy rầy được cô ấy.

"Thôi vậy, nếu cô ấy dậy rồi mà không điện thoại lại cho tôi, thì coi tôi xử lý cô ấy thế nào."

Quản gia cười cười, không coi là thật lắm, theo ông ấy thấy thì câu nói này chỉ là bốc phét.

Nói xong câu nói kia, Kỳ Dụ Văn liền đứng dậy rồi rời khỏi sân sau.

Quản gia đứng tại chỗ hết một hồi lâu, nhìn đến ly rượu vang đỏ chưa được động qua kia, lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Dụ Văn bên kia đã đi vào trong phòng khách sáng bừng, trong lòng có được một phỏng đoán táo bạo.



Vu Cửu cũng không phải ngủ rồi, với lại ở thành phố Du ăn cay quá nhiều, kết quả đã vinh dự vào bệnh viện truyền nước biển.

Lương Dư Kha đứng ở bên cạnh cô, nhìn chai dịch truyền treo ở phía trên, nói: "Tốt lên liền thôi, có cần đặt lại vé máy bay không?"

Cái tay rảnh rỗi của Vu Cửu vò vò tóc mình, định làm mình tỉnh táo một chút: "Không cần, thành phố Du đúng là quá khó gặm rồi, sao mà cái gì cũng là đồ cay."

Lương Dư Kha cười cười: "Văn hóa ẩm thực chính là như vậy đấy...... chút nữa thì tôi phải về thành phố B rồi."

Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Vu Cửu, ngẩng đầu lên vuốt phẳng tóc tai lộn xộn của Vu Cửu: "Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ăn cay nữa."

Nội tâm Vu Cửu không chút dao động, thậm chí có hơi muốn cười: "Chỉ với kỹ năng này của cô, chụy đây cũng chơi nát rồi, cô vẫn là nghỉ khỏe đi."

Lương Dư Kha thoáng phụt cười, khẽ vỗ đầu Vu Cửu rồi đứng lên: "Thật vậy chăng? Tôi không tin, trừ phi cô thử ghẹo tôi xem."

"Muốn chiếm lợi tôi à? Nằm mơ đi."

Lần trước sau khi thử Kỳ Dụ Văn rồi, Vu Cửu đúng là hối hận đến bây giờ. Có những người là không thể dùng chiêu này bừa bãi để thử được, bằng không thì sẽ thử ra vấn đề.

Lương Dư Kha khom lưng, hỏi: "Thật sự không thử sao? Nói không chừng thì tôi rất dễ ghẹo á."

Vu Cửu tựa vào lưng ghế một cách lười biếng, nhếch chân lên vắt chéo, ngửa đầu dùng giọng nghiêm túc lạc điệu mà hát nhấn mạnh: "Nói gì mà, em yêu giống tiên nữ tít trên trời~" (trích bài hát Em hỏi anh, kẻ ngốc nghếch trong tình yêu của Trần Tiểu Vân, phát hành 11/12/1988)

Lương Dư Kha hơi ngẩn người, này là bài hát gì? Rất quen, mà lại rất lạ......

Mãi đến khi bị tiếng chuông di động làm giật mình bừng tỉnh, nhìn thấy số điện thoại trợ lý mình thì mới nhớ tới việc chính.

"Vu Cửu, tôi phải bắt kịp chuyến bay rồi. Nếu không phải sợ Kỳ Dụ Văn biết, thì tôi nhất định sẽ ở lại cùng với cô."

Lời này, Vu Cửu nghe sao mà quái thế nào ấy, lời nói giống như thể cô ở chỗ này yêu đương vụng trộm với Lương Dư Kha vậy.

Thấy Vu Cửu không phản ứng với mình, Lương Dư Kha liền đi mất, đương nhiên lúc đi vẫn mang theo nụ cười. Trong ấn tượng của Vu Cửu, dường như Lương Dư Kha vĩnh viễn là đều đang cười, cười giả tạo, cười dịu dàng, cười tính kế......

"Đây toàn là người gì đâu á?"

Vu Cửu cảm thấy, theo loại ý nghĩa nào đó mà nói thì Kỳ Dụ Văn cùng Lương Dư Kha rất xứng đôi, đều rất quái lạ, đều là người bỉ ổi có địa vị, lòng dạ sắt đá.

Dạo này văn học tình địch (truyện viết về từ đối thủ thành đối tượng tình cảm) không phải là rất hot sao? Nếu Kỳ Dụ Văn có thể yêu nhau với Lương Dư Kha, thì 《 Tình yêu cưỡng ép của nữ chủ tịch 》 của Đại Biên cũng coi như là tác phẩm phi thường rồi.

Sau khi truyền dịch xong, Vu Cửu đã đi về nhà ngay.

Bệnh dạ dày vừa rồi ập tới đột ngột, di động để ở trong nhà không có mang, vừa cầm lấy di động thì thấy trên đó có một cuộc điện thoại đến từ Kỳ Dụ Văn.

Vu Cửu ngẫm nghĩ, vẫn gọi lại qua, qua hết một hồi mới được tiếp lên, giọng nói uể oải hết hơi của Kỳ Dụ Văn truyền đến: "Alo?"

Khóe môi Vu Cửu chợt nhếch, người này thế mà đang ngủ, người chết!

"Vừa rồi cô gọi điện thoại làm chi?"

Kỳ Dụ Văn lặng im chốc lát, sau đó là một trận âm thanh sột soạt, giọng điệu cùng tiếng nói rốt cuộc trở về bình thường: "Sao cô còn chưa ngủ? Sao bây giờ mới gọi điện thoại cho tôi? Sao cô còn chưa trở về? Tính khi nào quay lại?"

Vu Cửu: "......"

Tra xét à? Sao làm đến mức giống như thể mình có hiềm nghi ngoại tình rồi vậy.

"Sao không nói chuyện?"

Vu Cửu đã chọn một câu hỏi, trả lời: "Chuyến bay của tôi vào hai giờ trưa nay."

"Biết rồi."

"Ừ."

......

Một thoáng im lìm, Kỳ Dụ Văn ở thành phố B không kiềm được khóe môi giương lên, thầm nghĩ Vu Cửu thế mà chưa cúp điện thoại, sẽ không phải là có nói lời gì muốn nói với mình chứ nhỉ.

Kỳ Dụ Văn kéo chăn đến trên bụng dưới, lặng lẽ trông chờ lời của Vu Cửu.

Một giây, hai giây, ba giây......

Tút tút tút ——

Kỳ Dụ Văn chợt ngẩn ra một chút, khó tin nổi mà buông di động xuống xem giao diện, thì ra đúng là bị cúp điện thoại rồi.

"Hay cho cô, Vu Cửu, lại không nói tiếng nào mà cúp điện thoại của tôi!"

Kỳ Dụ Văn thở phì phò mà lại bấm gọi lại, mà mãi vẫn chẳng được bắt máy.

"Không tiếp điện thoại? Hay, hay lắm, ra ngoài chưa mấy ngày mà cánh liền cứng thành bê tông cốt thép rồi."

Vu Cửu ở thành phố Du thoáng bật cái hắt xì, nhìn vào chiếc di động hỏng banh chành, vốn là tâm trạng cực kém vì đau dạ dày, hiện tại cuối cùng để cô tìm được chỗ trút giận rồi, miệng xối xả điên cuồng giống như súng máy vậy:

"Này là cái di động cmn nát gì, mới dùng bao lâu liền đã đơ! Đừng bảo là cái di động chị Hồ kia cho là hàng giả đi. Cmn, Kỳ Dụ Văn còn gọi điện thoại gì á, di động nóng thật! Cút 'phắc' qua một bên đi."

Chiếc di động thê thảm liền đã bị Vu Cửu vứt ở trên sofa như vậy.

Buổi sáng khi Vu Cửu rời giường thì phát hiện cái di động này của mình đã hoàn toàn báo lỗi. Trong lòng Vu Cửu không chút lăn tăn, thậm chí có hơi mắc cười, sau khi rút sim điện thoại ra thì liền rời đi khỏi nơi này.

Trên đường đến sân bay, cô đã tiện thể mua một chiếc di động mẫu mới nhất. Ngay khi vừa khởi động máy, thì điện thoại của Lâm Thiên Nguyên liền đã gọi lại đây.

"Đổi di động rồi?"

Vu Cửu dừng một chút, cái mình đổi là di động, mà không phải số điện thoại nhỉ?

"Sao cô biết?"

Lâm Thiên Nguyên ở bên kia cười cười: "Quả nhiên, trong di động của cô bị cài một cái phần mềm theo dõi rồi. Khoảng thời gian trước tôi đã cài đặt trong di động cô phần mềm chống theo dõi, một khi thứ trong di động của cô bắt đầu hoạt động, thì di động sẽ nóng lên, tiếp đó báo lỗi."

"......"

Chiến trường thần tiên đánh nhau, vì sao lại ở bên trong chiếc điện thoại nho nhỏ của mình?

Lâm Thiên Nguyên hỏi: "Di động của cô có từng qua tay người khác bao giờ không? Cái này rất quan trọng, có thể là cô bị người ta để mắt tới rồi."

Vu Cửu ngẫm nghĩ kỹ càng, một màn ở sân bay hôm 29 thoáng chợt lóe qua trong đầu. Khi ấy cô dẫn Lăng Thập đi toa-lét thì di động đã bị trộm, sau đó được một người đàn ông lấy lại rồi trả cho cô.

"Đúng là có......"

Sau khi Vu Cửu kể lại chuyện hôm đó xong, Lâm Thiên Nguyên liền đã đi kiểm tra lịch sử CCTV của sân bay ngày hôm đó.

"Tôi đã bị người ta theo dõi?"

Cô đứng tại chỗ cười cười, người sẽ để mắt tới mình, vào thời điểm này để mắt tới mình không còn ai khác mà chính là người nọ. Nghĩ như vậy, Vu Cửu liền đã gửi một cái tin nhắn cho Lâm Thiên Nguyên.

Gửi tin nhắn xong, bên tai nghe được một còi vang, hóa ra là chiếc xe cô gọi đã tới, Vu Cửu liền mở cửa xe ra, đi vào.

Thành phố B.

Khi đến sân bay thành phố B, Vu Cửu đang định lấy di động gọi xe, di động vừa mới mở khóa thì nghe thấy có người gọi mình.

"Cô Vu."

Vu Cửu ngẩng đầu lên, là vệ sĩ của Kỳ Dụ Văn, giây tiếp theo thì va-li trong tay đã bị bọn họ đón lấy.

"Sếp Kỳ ở bên ngoài chờ ngài."

"Ồ?"

Vu Cửu rất kinh ngạc, Kỳ Dụ Văn thế mà sẽ đến đón cô, vừa hay mình không cần gọi xe, còn có thể ngồi được xe xịn.

Ôm tâm lý tò mò, cô ra ngoài sân bay tìm được xe của Kỳ Dụ Văn, mở cửa xe ngồi vào đến một cách tự nhiên nhanh chóng. Nhìn vào dáng vẻ cấm dục, bản mặt lạnh nhạt của Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu lạnh lùng cười một tiếng, bắt đầu giờ phút biểu diễn của cô.

Vu Cửu kéo đai an toàn với vẻ uốn éo kiểu cách, uốn giọng mà nói: "Chị ~ chị tới sân bay đón em vầy, người trong lòng chị sẽ không giận chứ?"

Kỳ Dụ Văn: "......"

Cô ấy quay đầu qua, dùng ánh mắt nhìn đứa thần kinh mà ngó Vu Cửu.

Vu Cửu còn chưa thôi, thắt đai an toàn vào rồi tiếp tục ưỡn ưỡn ẹo ẹo mà nói: "Chị ơi chị ơi, em ngồi xe chị thì người trong lòng chị chắc sẽ không...... giận nhỉ?"

Kỳ Dụ Văn thu tầm mắt về, khởi động xe. Hiện tại Lâm Thiên Song lại bị Vu Cửu nhắc tới lần nữa, vậy mà trong lòng không hề dậy sóng, chắc là quen rồi.

"Cô lại phát điên gì đấy."

Vu Cửu "hơ" một tiếng làm màu, lời còn chưa bắt đầu nói thì đã bị Kỳ Dụ Văn bịt kín miệng rồi: "Cô thử lên cơn nữa xem."

Vu Cửu dứt khoát há mồm cắn lên, Kỳ Dụ Văn đau đến mức lập tức rút tay về, liền nghe Vu Cửu lại ở nơi đấy giả bộ kêu:

"Chị ơi chị, em cắn tay chị rồi, người trong lòng chị sẽ không giận chứ ~ không như em, em chỉ biết đau lòng cho chị ~"

Đôi mắt Kỳ Dụ Văn hơi hơi nheo lại, trên ngón tay bị cắn còn sót lại một chút nước miếng của Vu Cửu, bị cô ấy chùi sạch hết ở trên quần của mình.

Vu Cửu diễn kịch xong rồi, rốt cuộc trở về dáng vẻ bình thường của mình, hạ thấp lưng ghế, nói: "Người trong lòng cô đi rồi?"

Kỳ Dụ Văn thoáng "ừ" một tiếng nhàn nhạt, thầm nghĩ Vu Cửu đúng là xoay chuyển linh hoạt.

"Sao cô biết?"

"Cô lại chẳng giấu diếm. Sao cô ta không ở lại thêm một lúc, đúng là hấp tấp tới vội vàng đi, 'ánh trăng sáng' thật đúng là sáng, phải chạy đuổi theo, bằng không thì vừa lơ đãng liền lặn đi mất."

Vu Cửu còn muốn len lén đi nhìn Lâm Thiên Song một cái, coi thử người này là giống với mình cỡ nào, giống đến mức có thể khiến Kỳ Dụ Văn chọn mình làm kẻ thay thế.

"Em ấy cũng chỉ là trở về một chuyến, tổng cộng tôi chỉ gặp được em ấy hai lần, hơn nữa có mặt hết tất cả mọi người, tôi không hiểu cô đang xéo xắt xỏ xiên mấy cái gì."

Xéo xắt xỏ xiên? Vu Cửu nghĩ, vừa rồi là cô xéo xắt xỏ xiên sao? Không phải đang nhại lại hài hước à?

Thân thể Vu Cửu hơi nghiêng, lưng ghế ngồi bị cô hạ đến rất thấp, nhìn qua trông giống một ả lưu manh giang hồ cà lơ phất phơ.

"Tôi không có xéo xắt xỏ xiên, tôi còn tưởng rằng người trong lòng cô quay về rồi thì cô sẽ đa sầu đa cảm mất một phen, thế mà lại đến đón tôi. Nói đi, cô có chuyện gì."

Kỳ Dụ Văn tự động làm lơ hơn nửa phần trước câu nói của Vu Cửu, nói: "Cái vụ đấu thầu lần trước kia, con số giống với cái cô nói, cô đã giúp bên tôi tiết kiệm được ít nhất là mấy trăm vạn (khoảng 3,3 tỷ VND trở lên). Nói đi, cô muốn được thưởng cái gì."

"Mấy trăm vạn?"

Vu Cửu giật mình một cái, ngồi dậy: "Đấy không phải chính là có thể trả nợ cô rồi sao! Thả tôi đi!"

Kỳ Dụ Văn thoáng ngó kỹ cô một cái, lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Lần trước không phải nói là giúp tôi sao? Cũng chưa nói có thù lao, tất nhiên toàn bộ ích lợi quy về tôi."

"......"

Con buôn lừa lọc!

Vu Cửu nằm về ghế lần nữa, buồn bực đến tự kỷ. Sao lúc ấy cô không nhớ phải bám vào con đường kia hướng đến làm giàu chứ?

Đầu ngón tay của Kỳ Dụ Văn gõ nhịp vào vô-lăng, trong lòng khó chịu đến cực điểm, hỏi: "Cô muốn đi đến như vậy? Ở chỗ tôi có ăn có uống có nơi ở, còn có tiền tiêu không hết, cô có cái gì không hài lòng."

Vu Cửu nghiêng đầu qua một bên: "Này còn cần hỏi sao? Tôi không hài lòng với cô á, nếu đổi thành ai khác cho tôi điều kiện như vậy, tôi mặt dày chết cũng không đi."

Kỳ Dụ Văn mím chặt vào môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước một cách u ám, nếu như cảm xúc mất khống chế một tí nữa, thì đoán chừng cô ấy liền muốn dẫm xuống chân ga đến đâm vào chiếc xe lề mà lề mề phía trước.

Vu Cửu nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của Kỳ Dụ Văn là sau khi về đến nhà, cô nhìn thấy cô ấy dùng sức đẩy cửa ra, phát ra tiếng vang hơi to, sau đó cũng không thèm nhìn tới mình một cái thì lại xoay người ra ngoài, khởi động xe nghênh ngang mà lái đi.

Vu Cửu chả hiểu mô tê gì, Kỳ Dụ Văn đây là bị làm sao rồi? Phát điên cái gì?

Với lại, khen thưởng vừa rồi hứa hẹn đâu? Vậy thôi hết rồi? Không thể nào!

Người chả hiểu gì sất giống vậy còn có quản gia, nhưng ông ấy loáng thoáng có thể đoán được một chút.

Ông ấy cười cười, nói với Vu Cửu: "Cô cả còn chưa ăn cơm, có thể làm phiền ngài đưa cơm đến cho cô cả ăn chứ?"

Vu Cửu kinh ngạc mà nhìn quản gia: "Tôi đưa á? Nhưng mà tôi cảm giác rằng cô ta đang bực với tôi, nếu tôi đi thì chú xác định là tôi sẽ không bị xé xác chứ?"

"Sẽ không đâu, cô cả không phải loại người như vậy."

Quản gia nói xong lời thì đi đến phòng bếp lấy ra một cái hộp đựng thức ăn đẹp đẽ, cung cung kính kính mà khiến người ta không cách nào từ chối: "Có thể làm phiền ngài đi một chuyến chứ?"

"Được...... được thôi."

Mông Vu Cửu còn chưa ngồi lên sofa trong nhà thì lại phải ra ngoài rồi.

Xe Kỳ Dụ Văn lái đến thật nhanh, Vu Cửu ra cửa muộn vỏn vẹn vài phút thôi mà ngay cả đít xe cũng chẳng hề nhìn thấy. Mãi khi đến công ty, mới nghe bên quầy tiếp khách nói Kỳ Dụ Văn đã tới công ty hồi mười phút trước.

"Chạy xe nhanh như vậy thật sự hay ho sao?"

Vu Cửu nhớ Kỳ Dụ Văn ở trong cốt truyện gốc từng xảy ra tai nạn xe cộ, lái xe điên rồ như vậy không có chuyện mới quái lạ đấy.

Trong lòng thoáng lẩm bẩm một trận, Vu Cửu liền đã cầm lấy hộp bữa ăn chiều của Kỳ Dụ Văn lên lầu tìm cô ấy.

Vừa đến cửa văn phòng của Kỳ Dụ Văn, thì đã bị một thư ký xinh đẹp vận trang phục công sở cản lại: "Cô Vu, sếp Kỳ nói không muốn gặp mặt ngài."

"Ồ......"

Gay gắt vậy à?

Vu Cửu dứt khoát đặt hộp cơm xuống, lại bày ra bộ dạng bông trắng nhỏ dịu dàng được lòng người lần nữa, đầu ngón tay đôi bên chọc chọc vào nhau: "Không muốn gặp em thì thôi vậy, em để cơm chiều cho chị ấy ở nơi này, nhớ dặn dò chị ấy ăn hết, bằng không bị đói rồi thì không tốt đâu."

Vu Cửu nhìn thư ký với vẻ tha thiết mong chờ: "Chị ơi, tuyệt đối đừng vứt bỏ cái này nhé, nhất định phải bảo sếp Kỳ ăn hết, được không?"

Thư ký hơi há mồm, một biểu cảm rung động điên cuồng đối với gương mặt này của Vu Cửu, đây là bé đáng yêu vô song gì?

"Ừ, được được, tôi không vứt, nhất định khuyên sếp Kỳ ăn hết."

Vu Cửu hơi gật đầu: "Cảm ơn, vậy em đi đây nhé, bái bai ~"

Thư ký ngẩng đầu lên ngẩn ngơ vẫy vẫy: "Bái bai......"

Vu Cửu cười cười liền xoay người rời đi, nụ cười trên mặt vụt tắt trong nháy mắt, thầm nghĩ Kỳ Dụ Văn quả nhiên là đang tức giận với mình, nhưng mà cô đã làm gì đâu chứ?

Vừa mới đi vào thang máy, thì cổ tay của Vu Cửu bị một cái tay ấm áp bắt lấy, cả người xoay hết nửa vòng, sau đó đã bị đẩy dồn tới dán sát vào trên tường một cái.

"......"

Vu Cửu nhìn cái tay bên cạnh đầu mình, mùi vị sến súa bất thình lình xấu hổ đến mức da đầu ngứa ran. Đây là hành động ngu ngốc gì? Sao quê như vậy!

"Sao...... đây là làm sao rồi?"

"Là tự cô muốn đưa cơm cho tôi, hay là người khác?"

Vu Cửu định nói là quản gia chỉ thị, nhưng phía sau Kỳ Dụ Văn có đến mấy nhân viên đang lén lút hóng chuyện, bèn cúi đầu xuống, nói: "Nói ra là chính tôi muốn đưa, tôi suy nghĩ liệu có phải hôm nay tôi chọc giận cô rồi hay không, cho nên......"

Cửa thang máy đã tự động khép lại, Vu Cửu quẳng đi mặt nạ của mình, dùng sức đẩy Kỳ Dụ Văn ra.

Kỳ Dụ Văn thoáng lảo đảo mấy bước, liền nhìn thấy Vu Cửu đi ra khỏi cạnh tường một cách mất tự nhiên, xoa xoa cánh tay lại giậm chân tại chỗ, giống như cả người đều không thoải mái.

Cái màn hồi vài giây trước lóe qua trong đầu Kỳ Dụ Văn.

Vừa rồi khi cô ấy đi vào thang máy xoay Vu Cửu về phía mình, đã bất cẩn vấp phải mũi chân của Vu Cửu, lúc này bởi vì đứng không vững nên đôi tay mới chống ở trên tường.

Cho nên...... là cô ấy đã dồn ép Vu Cửu vào tường sao?

Kỳ Dụ Văn cũng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, xoay người ấn nút thang máy, lại trở về cái tầng vừa rồi kia lần nữa.

"Vào với tôi."

Vu Cửu có hơi miễn cưỡng, nhưng có mấy thư ký lại nhìn vào cô, làm cô không thể không đi theo phía sau Kỳ Dụ Văn.

Cửa văn phòng đóng lại, đã ngăn cách tầm mắt của những người hóng hớt bên ngoài.

Vu Cửu thoáng thở phào, thành thật mà nói: "Cái bữa cơm này không phải là tôi muốn đưa, là quản gia của cô. Ông ấy thấy cô có hơi không vui, bèn bảo tôi đưa cơm cho cô, cũng không biết nhắm làm gì."

Vu Cửu cho rằng, đoán chừng là chú quản gia kia muốn gán ghép mình với Kỳ Dụ Văn.

Quản gia của mấy sếp tổng trong tiểu thuyết không phải người trợ giúp tấn công, mà chính là vai phản diện. Quản gia của Kỳ Dụ Văn rõ ràng không phải kiểu người sau.

Kỳ Dụ Văn có thể đoán được, khi Vu Cửu đẩy cô ấy ra ở trong thang máy là liền đoán được rồi.

"Vì sao không nói dối?"

Nếu Vu Cửu nói là do tự mình muốn đưa, thì tin chắc rằng quản gia cũng sẽ không vạch trần, một cái cơ hội lấy lòng mình tốt như vậy cũng không mong muốn sao?

"Tôi không muốn cô hiểu lầm á."

Lỡ như bị Kỳ Dụ Văn tưởng rằng mình thích cô ta thì làm sao đây?

"Tôi sẽ không hiểu lầm."

Sao Kỳ Dụ Văn lại không biết Vu Cửu không thích cô ấy, chán ghét của Vu Cửu đối với cô ấy, đến cả che đậy cũng không thèm làm.

"Ăn cơm cho tốt, đừng phụ lòng quản gia của cô đấy nha ~ cô chủ lớn."

Nếu cơm đã đưa tới, lời nói thật cũng nói xong, Vu Cửu liền tính đi rồi.

"Đợi đã."

Vu Cửu quay đầu lại nhìn cô ấy.

Kỳ Dụ Văn mở hộp cơm ra, bên trong rõ ràng là phần ăn hai người: "Ở lại cùng nhau ăn."

Ục ——

Eo Vu Cửu hóp xuống, chẳng ngờ được bụng kêu đúng lúc như vậy: "Được, tôi muốn ăn."

Kỳ Dụ Văn lôi cái ngăn kéo dưới bàn ra, bên trong chỉ để một bộ dụng cụ ăn. Cô ấy ngẩng đầu đối diện với Vu Cửu, người kia xua xua tay, nói: "Tôi dùng nĩa cũng được."

Ké cơm thì phải có tự giác của ké cơm.

Kỳ Dụ Văn chẳng nói gì, vừa mở hộp đựng dụng cụ ăn ra, thì nĩa đã bị một bàn tay lấy đi.

Mùa hè sắp sửa đến ngay rồi, trang phục Vu Cửu có tay áo rộng thùng thình, bên trong cũng không có lớp lót, cong cánh tay thì liền sẽ lộ ra đầu bé heo Peppa của cô.

Kỳ Dụ Văn nhìn thoáng qua thì liền dời tầm mắt đi, đúng là đã phung phí cái tay đẹp mắt như vậy, mỗi lần thấy đều muốn chặt phứt tay Vu Cửu.

"Chừng nào thì cô đi xóa bỏ hình xăm, mùa hè mặc đồ ngắn tay để lộ ra ngoài mà bản thân cô không cảm thấy thật xấu sao?"

Vu Cửu xiên một cục thịt kho tàu, chỉ có một đầu heo giống như máy sấy tóc ở đấy quả thật là khó coi, Vu Cửu không phủ nhận, nhưng cô chính là không muốn thuận theo ý của Kỳ Dụ Văn, huống chi tẩy xóa hình xăm đau lắm.

"Không xóa, nhắc chuyện này nữa thì tôi liền đi xăm một cái Thiên Nhãn, không phải cái loại dán giống lần trước kia nha, là xăm thật."

Nói xong thì cô liền đưa thịt kho tàu vào trong miệng, vừa nhai xuống thì Vu Cửu bất chợt muốn nhợn, bèn dùng chân khều thùng rác qua đây phun bỏ.

"Ọe ——"

Kỳ Dụ Văn vội buông đũa, khẽ vỗ lưng cô: "Cô không sao chứ?"

Vu Cửu buông nĩa xuống, cục thịt kho tàu vừa rồi kia coi như xua tan hết tất cả cơn thèm ăn của cô rồi: "Không sao, tôi không ăn nữa."

Kỳ Dụ Văn che lại miệng mình, một cái "ọe" như vậy của Vu Cửu cũng đã xua tan quá nửa sự ngon miệng của cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn kiên trì gắp lên một cục thịt kho tàu, nhai nhai, cũng không có cảm thấy muốn nôn. Cô ấy thoáng thở phào, xem ra chịu ảnh hưởng của Vu Cửu cũng không lớn, nói: "Không khó ăn."

"Đoán chừng là tôi ở thành phố Du ăn hỏng dạ dày rồi, hiện tại còn chưa có điều dưỡng đủ chăng."

Vu Cửu xoa xoa cái bụng khó chịu: "Cô tự ăn đi, tôi đi trước đây."

Kỳ Dụ Văn giữ lấy tay cô, xúc cảm nhẵn mịn dưới tay khiến cô ấy không nỡ buông lỏng tay: "Đợi đã, dạ dày không tốt cũng phải ăn chút."

"Cô chủ lớn ơi, tôi ăn không vô."

Kỳ Dụ Văn dùng sức túm cô ngồi về lại sofa, một cái tay khác gắp lên một miếng cải xanh đưa đến bên môi Vu Cửu, trong tiếng nói xen lẫn giọng ra lệnh: "Đồ thanh đạm, ăn."

Vu Cửu hơi nhíu mày, do dự chốc lát rồi vẫn há mồm nuốt vào, quả thật không có cái loại cảm giác muốn nhợn kia.

Vừa mới nuốt xuống, một muỗng canh liền đưa đến bên miệng mình, Vu Cửu lại ngoan ngoãn ăn vào hết.

Sau mấy lần, Vu Cửu đã phản ứng lại kịp, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt kỳ quái của Kỳ Dụ Văn, phảng phất như đã xem được một biểu cảm bản vẽ thống kê hình quạt tròn phiên bản thực.

Ba phần mỉm cười, ba phần khinh thường, còn có bốn phần kiểu 'trên cao nhìn xuống'......

Chắc không phải là Kỳ Dụ Văn cảm thấy bản thân đang cho chó ăn nhỉ?

Nhìn vào dáng vẻ này của cô ấy, Vu Cửu đột nhiên rất tò mò rằng có phải Kỳ Dụ Văn cũng là cái dạng này với người trong lòng hay không. Nhiều chuyện là bản tính trời sinh của phụ nữ, dù cho đối tượng là hai người Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Thiên Song kia, thì Vu Cửu cũng làm bà tám.

"Nói thật đi Kỳ Dụ Văn, lúc cô gặp mặt người trong lòng......"

Vu Cửu chống cằm mình, ngẫm nghĩ với vẻ đầy hứng thú: "Có phải là 'sét đánh trào dung nham', hận không thể dùng ánh mắt mà đè trên cô ấy hay không!"

"Rốt cuộc cô là học lời lưu manh ở đâu vậy?"

Rõ ràng là được sinh ra với một khuôn mặt trong trắng ngây thơ, lại luôn nói ra lời 18+ như vậy từ trong miệng.

Lúc này cơm cũng ăn xong rồi, Kỳ Dụ Văn liền nhắn tin bảo trợ lý bên ngoài vào đây thu dọn.

"Sếp tổng các cô không phải đều là như vậy sao?"

Đầu ngón tay Vu Cửu khẽ chạm vào cằm mình, cô làm biên tập ở nhà xuất bản, vẫn khá là rành rẽ: "Dồn vào tường, đè lên giường, khều lấy cằm cô gái, thoáng cười tà ác mà quyến rũ, nói......"

Vu Cửu nghiêng người dựng lại cảnh tượng, kề sát vào Kỳ Dụ Văn, nhìn vào gương mặt sửng sốt sau đó trở nên đỏ một chút xíu của cô ấy, không nhịn nổi mà bật ra một tiếng cười khẽ: "Con bé này, cô đang cám dỗ tôi sao? Tốt lắm, đêm nay tôi liền khiến cô không xuống giường được."

Vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng đóng cửa đột ngột.

Hai người đều chợt sửng sốt, thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đang nghĩ liệu vừa rồi có người tiến vào hay không?

Vu Cửu thu tay về, chả để ý lắm, khoanh đôi tay tiếp tục lời vừa nãy: "Sau đó một đêm bảy lần, kêu đến khàn cổ họng, làm đến ngất xỉu."

Kỳ Dụ Văn: "......"

Bánh xe đã nghiền đi qua trên mặt cô ấy. (Biểu cảm)

Vu Cửu hỏi: "Cảm thấy xấu hổ sao?"

Kỳ Dụ Văn thoáng liếc cô một cái: "Bản thân cô cảm thấy thế nào?"

"Đấy đều là chuyện cô có thể làm."

"......"

Đó rõ ràng là chuyện cô có thể làm.




Tác giả có lời muốn nói:


Sếp Kỳ: Đầu vịt, cô thật ngậy (*), tôi rất thích.


(*) Ngậy/nhờn (油): từ lóng để chỉ ai đó thật sành sỏi (những thứ đen tối). (theo baidu)

- --------


Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)


Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK