Vu Cửu ôm giữ lấy eo Kỳ Dụ Văn, chậm rãi đặt cô ấy lên giường, chậm rãi rút ra cái tay lót ở sau lưng cô ấy: "Cô muốn để tôi làm như thế nào?"
Ngón tay Kỳ Dụ Văn bò vào trong quần áo của Vu Cửu, đầu ngón tay dạo chơi ở bên eo, đôi mắt nhìn dán vào tĩnh mạch mặt bên cổ Vu Cửu thẳng đăm đăm, dường như chẳng nghe thấy câu hỏi của Vu Cửu.
Đã năm tháng rồi, có thể thích hợp, nhưng Vu Cửu vẫn cân nhắc cẩn thận từng li từng tí, e sợ khác biệt cá nhân dẫn đến hậu quả không tốt.
Tay Vu Cửu nắm lấy góc áo Kỳ Dụ Văn, chú ý vào phản ứng của cô ấy qua khóe mắt. Trên mặt chỉ có ngượng ngùng cũng không có cự tuyệt, bèn thản nhiên mà vói bàn tay đi vào, tiếp đó bả vai liền bị cắn vào, tiếng rên chịu đựng ngấm ngầm rỉ ra từ trong miệng.
Đèn lớn trong phòng tắt đi, chỉ có một ngọn ánh đèn ấm áp nơi đầu giường sáng lên.
Bức màn màu xanh nhạt kéo chặt, bóng dáng chồng vào nhau của hai người đang phản chiếu trên đó. Buổi tối tĩnh lặng vốn là thời gian của giấc ngủ, trong phòng ngủ thì lại toàn là âm thanh triền miên vấn vít.
Di động đặt ở bên gối đã vang lên âm thanh nhắc nhở một tiếng, ở một khắc này, Kỳ Dụ Văn phát ra một tiếng rên khẽ kiềm nén.
Vu Cửu thoáng ho một tiếng, Kỳ Dụ Văn hoàn hồn lại, lập tức kéo Vu Cửu ở dưới người lên.
Đỏ ửng rải ra trên mặt Kỳ Dụ Văn, thoáng rút một tờ khăn giấy lau lau cho cô, lúc này thoạt nhìn mới tốt hơn một chút.
Vu Cửu sợ đè đến Kỳ Dụ Văn, nên chỉ quỳ gối giữa hai chân Kỳ Dụ Văn, đôi tay chống ở hai bên sườn cô ấy, dùng ánh mắt bối rối nhìn cô ấy.
Kỳ Dụ Văn thoáng bóp gương mặt săn chắc trẻ trung của Vu Cửu một phen, khóe môi gương lên một nét tươi cười, nói: "Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ."
Vu Cửu chớp chớp mắt, hóa ra sinh nhật của cô tới rồi, liền cười mà cọ cọ chỗ cổ của cô ấy: "Cảm ơn."
Kỳ Dụ Văn sờ vào sau gáy của cô, đang hưởng thụ dư âm khi xong chuyện, thì người này đột nhiên nghiêng mình nằm xuống, duỗi tay tóm di động đầu giường qua.
"Suýt nữa thì quên mất việc này!"
Di động vừa mở khóa, giao diện liền hiển thị ở giỏ hàng. Đầu mày Vu Cửu khẽ nhướng, xóa sạch giỏ hàng, giả vờ cũng chưa phát hiện cái gì hết.
"Vu Cửu."
"Hửm?"
Kỳ Dụ Văn duỗi tay vào trong gối đầu, nắm tay trái Vu Cửu lên, đẩy chiếc nhẫn vào trong ngón áp út của cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn mím đôi môi mỏng, giọng nói có tí run run: "Quà sinh nhật, cũng là lễ vật kết hôn đến muộn."
Khi đăng ký kết hôn thì hai người đều mất trí nhớ cả, để lại khúc mắc cho Kỳ Dụ Văn đến giờ, thậm chí còn bất mãn Kỳ Tử Đồng sắp xếp muốn hai người họ kết hôn dưới tình huống như vậy.
Vu Cửu đã quên chuyện ngày đó, biểu hiện của bản thân hôm ấy cũng không tốt, dẫu thế nào thì cũng không được tính là một ký ức tốt đẹp.
Mãi đến khi đeo chiếc nhẫn này vào đến ngón áp út của Vu Cửu, thì Kỳ Dụ Văn mới cảm nhận được thực sự hai người đã đăng ký kết hôn.
Chiếc nhẫn nho nhỏ giống như là một sợi dây thừng vô hình, dùng tay Kỳ Dụ Văn mà đích thân nắm giữ người bên cạnh.
Vu Cửu hơi ngây ngẩn. Chiếc nhẫn hơi lạnh, dưới sự truyền dẫn nhiệt độ của tay mình mà từ từ trở nên ấm, lóe lên kiểu sáng chói khác dưới ánh đèn sắc ấm. Kim cương không tính là quá lớn, đeo thường ngày cũng sẽ không thu hút ánh mắt chú ý của người khác lắm.
Vu Cửu nằm nghiêng ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn, xoay xoay chiếc nhẫn này với vẻ quyến luyến không buông, xen lẫn sự tò mò nồng đậm trong niềm vui bất ngờ.
Là lần đầu tiên cô đeo nhẫn kim cương, còn là nhẫn kim cương tượng trưng cho hôn nhân.
Vu Cửu nhìn vào chiếc nhẫn không chớp mắt, không quên hỏi Kỳ Dụ Văn: "Của cô đâu?"
Ngón tay Kỳ Dụ Văn đảo quanh ở rốn Vu Cửu: "Của tôi à, cô mua cho tôi đi."
Vu Cửu hơi gật đầu, muốn đến hôn môi Kỳ Dụ Văn, lại bị cô ấy thoáng nghiêng đầu né tránh, nói vẻ khó ở: "Cô vừa mới hôn qua nơi đó."
"Đằng ấy còn ghét bỏ chính đằng ấy à?"
Vu Cửu hôn lên đến với vẻ không quan tâm, Kỳ Dụ Văn thì từ kháng cự lúc mới đầu đến dần dần đắm chìm với nụ hôn này.
——
Sinh nhật hôm nay, Vu Cửu đã xin nghỉ, chỉ dẫn theo Kỳ Dụ Văn đi mua nhẫn.
Tới được một tiệm quầy hàng nhẫn kim cương thương hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới, Vu Cửu kéo theo Kỳ Dụ Văn nhìn ngang nhìn dọc, đôi mắt hiện lên ánh sáng rực rỡ, dường như muốn khuân về hết cửa hàng này.
"Cô thích nhẫn kim cương to hay là nhỏ?"
"Đồ cô chọn thì tôi đều thích."
Vu Cửu vẫn luôn là một người rất có chủ kiến, Kỳ Dụ Văn nói như vậy thì cô cũng thuận theo nhận lấy nhiệm vụ chọn lựa.
Cô đảo qua tủ bày hàng hết một vòng, dường như không có một chiếc nào lọt vào mắt cô.
Vu Cửu đứng tại chỗ thoáng suy tư một chút, đột nhiên dắt theo Kỳ Dụ Văn đi đến hướng một cái quầy với mục đích rõ ràng.
"Vẫn là tôi thích nhất cái này, thoạt nhìn thì rất khớp với chiếc đây của tôi."
Khóe môi Kỳ Dụ Văn khẽ nhếch, chiếc nhẫn này quả thật là một đôi với cái chiếc trên tay Vu Cửu kia, là cái mà cô ấy tìm riêng một nhà thiết kế nổi danh chế tác tùy chỉnh không lâu trước đây, cả thế giới chỉ có hai chiếc như vậy.
Cô ấy đặt chiếc nhẫn đó ở trong tiệm này, chính là muốn coi thử liệu Vu Cửu có thể chọn lựa trúng cái chiếc này hay không.
Về trong tình yêu, Kỳ Dụ Văn có một mặt ấu trĩ, sẽ thường hay chủ nghĩa duy tâm một tí, đo lường thử độ sâu cạn duyên phận với Vu Cửu.
Đương nhiên, Kỳ Dụ Văn cũng đã nghĩ sẵn đường lui.
Nếu Vu Cửu không chọn đến chiếc nhẫn này, thì sẽ có nhân viên tư vấn sẽ ra sức tiến cử giới thiệu với cô. Khi Vu Cửu biết chiếc nhẫn là một cặp với chiếc trên tay, thì nhất định sẽ mua lấy.
Nhân viên tư vấn lấy chiếc nhẫn ra tới, nói với vẻ ân cần nhiệt thành: "Quý khách thật có mắt tinh tường, chiếc nhẫn này chính là nửa kia của chiếc trên tay ngài."
"Nửa kia?"
Vu Cửu cầm lấy chiếc nhẫn, quan sát tỉ mỉ, về một vài chi tiết thiết kế thì có thể nhìn ra rõ ràng là nửa kia còn lại trong cặp với chiếc nhẫn trên tay mình đây.
"Ánh mắt của tôi thật đúng là tốt, lão đại à, tay, xem thử kích cỡ có đúng hay không."
Kỳ Dụ Văn giơ tay ra, Vu Cửu đeo lên cho cô ấy, kích cỡ đúng vừa khít.
"Ôi vãi! Giống như hàng đo đạc chế tác riêng vậy, rồi cứ mua cái này."
Vu Cửu cởi chiếc nhẫn từ trong tay Kỳ Dụ Văn ra bỏ vào hộp nhẫn một cách vô tình, rồi liền đi qua tính tiền.
Kỳ Dụ Văn thất thần mà đứng tại chỗ, có tí không vui. Nhẫn cũng đeo vào đến rồi, có lý nào lại cởi xuống?
Sau khi thanh toán xong thì Vu Cửu quay lại, lấy chiếc nhẫn kia ra một lần nữa, nửa cười giỡn mà nói: "Cái tên gọi là chiếc còng hôn nhân tới đây."
Mây đen trong lòng Kỳ Dụ Văn tản ra, một chùm ánh sáng mặt trời chiếu vào trong lòng cô ấy, đã sưởi ấm góc lạnh lẽo trong lòng.
Không đợi Kỳ Dụ Văn duỗi tay ra, chiếc nhẫn kia đã liền được tròng vào trong ngón áp út tay trái.
Giữa mày Kỳ Dụ Văn khẽ nhướng, có hơi bất ngờ. Cô ấy cho rằng người chờ không kịp là mình, nào ngờ đâu Vu Cửu càng hơn.
Tiếp theo sau, tay trái được dắt lấy, nhẫn được bao bọc ở trong lòng bàn tay Vu Cửu: "Về nhà."
-
Sau khi đeo nhẫn cưới vào, Kỳ Dụ Văn đi đứng cũng ngẩng cao đầu khí thế hơn không ít so với trước kia. Rõ ràng là một người thuận tay phải, lại bị cô ấy cố chấp trắng trợn thành kiểu sống thuận tay trái.
Kỳ Tử Đồng thấy cũng mắc mệt luôn, nhưng cũng thật khó nói gì, chỉ là sẽ ngấm ngầm đi nói chuyện này với Vu Cửu.
Vu Cửu nơm nớp lo sợ: "Dì quá đề cao con rồi, con dám nói sao?"
Kỳ Tử Đồng thoáng nhìn Vu Cửu với vẻ thất vọng, tiếp tục cúi đầu gõ bàn phím.
Trước kia bà ấy còn rất khâm phục Vu Cửu, có thể thuần phục Kỳ Dụ Văn thành con mèo ngoan ngoãn.
Hiện tại thì sao? Chỉ có thể nói: Thôi bỏ đi.
Vu Cửu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bèn lắc lắc màn hình máy tính của Kỳ Tử Đồng: "Đúng rồi, sau này liệu có thể không tổ chức hôn lễ không ạ? Con với Kỳ Dụ Văn cũng chả có bạn bè thân thích gì, con lại không muốn một hôn lễ yên lành trở thành dịp xã giao làm ăn."
Tay Kỳ Tử Đồng chợt khựng lại: "Không tổ chức hôn lễ?"
Tay Vu Cửu chống cằm, một tay khác nắn nắn tượng Phật trên bàn, nói với vẻ thờ ơ: "Đúng vậy, hơn nữa làm hôn lễ mệt lắm. Thân thể con không tốt, dù cho kết hôn là một sự kiện đáng để kỷ niệm, nhưng một quá trình như vậy diễn ra thì có thể sẽ biến thành ác mộng của con."
Sau khi trải qua một trận tai nạn xe, thì Vu Cửu càng khó trở lại trạng thái cơ thể trước kia.
Có lẽ đúng theo như Vu Cửu nói, tổ chức ra một buổi hôn lễ, thì chắc mạng cũng sẽ mất hết phân nửa. Nếu chỉ là vì một cảm giác nghi thức, thì hiển nhiên mang tính giá trị không cao.
"Chuyện này con phải đi bàn với Kỳ Dụ Văn, ta thì không sao cả."
Vu Cửu nhìn Kỳ Tử Đồng với vẻ kinh ngạc, khó mà tin được bà dì bá đạo này sẽ đồng ý.
Người không thích hôn lễ thương nghiệp là Vu Cửu, người sợ thân thể Vu Cửu không chống đỡ nổi một buổi hôn lễ là Kỳ Dụ Văn.
Không tổ chức hôn lễ là quyết định chung của hai người các cô.
Chỉ là hai người sợ Kỳ Tử Đồng không đồng ý.
Ở trong mắt Kỳ Dụ Văn, Kỳ Tử Đồng là người đứng đầu gia đình nói một không hai, vì lợi ích sẽ không từ thủ đoạn, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, không cho phép người khác chống lại quyết định của bà ấy.
Kỳ Dụ Văn là con gái ruột, dường như cũng là một công cụ hình người có tác dụng rất lớn.
Buổi tiệc sinh nhật chưa bao giờ có thể giữ nguyên bản chất, mà hôn lễ của cô ấy, nói không chừng cũng thế.
"Dì thế mà đồng ý rồi? Có phải dì bị chiếm xác rồi hay không?"
"......"
Vu Cửu nhảy tót đến phía sau Kỳ Tử Đồng xoa bóp vai cho bà ấy: "Top 10 nhân vật gây xúc động của năm sau không có dì thì con sẽ không xem, tạm biệt!"
Kỳ Tử Đồng thoáng lắc đầu bất lực, hoàn toàn bó tay hết cách với Vu Cửu.
Chuyện hôn lễ được giải quyết, Vu Cửu và Kỳ Dụ Văn hoàn toàn không còn chuyện phải bận tâm lo nghĩ nữa.
-
Thời gian dự tính sinh là tháng 3 năm 2017. Sau khi Vu Cửu trải qua một kỳ nghỉ đông ở nhà rồi thì trước tiên hết cũng không có về trường đi học, mà là lại xin nghỉ hai tháng.
Nếu là trước đây thì Kỳ Tử Đồng sẽ không đồng ý, nhưng mà gần sát tới ngày sanh thì sự ỷ lại của Kỳ Dụ Văn đối với Vu Cửu tăng vọt thẳng tắp.
Hôm khai giảng ấy, Kỳ Dụ Văn ôm Vu Cửu thật chặt không cho phép cô rời giường: "Đừng đi."
"Tôi không đi thì mẹ cô muốn mắng tôi đấy!"
Dần dần thì Kỳ Tử Đồng cũng đã trở thành vai mẹ của Vu Cửu, nói đúng ra, là vai trò người giám hộ.
Kỳ Tử Đồng thấy Vu Cửu cứ mãi chưa tới ăn bữa sáng, liền tự mình đi kêu. Trên đường thì đã gặp được Kỳ Dụ Tinh vừa mới rời giường, bèn đã gọi cô bé lại: "Kỳ Dụ Tinh à, đi kêu Vu Cửu dậy ăn sáng."
"À, vâng."
Vừa nghe là phải đi gọi Vu Cửu, bước chân của Kỳ Dụ Tinh liền uyển chuyển nhẹ nhàng lên. Sau khi đến cửa phòng ngủ, cô bé hơi gõ cửa: "Chị Vu Cửu ơi, chị dậy rồi chưa?"
Vu Cửu vốn định mở miệng, thì miệng đã bị Kỳ Dụ Văn bịt đến thật chặt: "Đừng lên tiếng."
Vu Cửu cảm thấy mình và Kỳ Dụ Văn giống đang yêu đương vụng trộm, rõ ràng là vợ-vợ hợp pháp, sao lại phát triển biến hóa thành cái kiểu này?
Kỳ Dụ Văn rời giường, vùi Vu Cửu vào trong chăn, tiếp đó mở cửa phòng ra mắng đuổi Kỳ Dụ Tinh đi mất.
Kỳ Dụ Tinh xụ cái bản mặt chù ụ, lần này khai giảng nhất định phải chờ Kỳ Dụ Văn sinh con rồi lại trở về, tức chết người mà.
Sau khi nhìn thấy Kỳ Tử Đồng, cô bé nói: "Con đã bị mắng."
Kỳ Tử Đồng nghẹn lời, bèn tùy các cô đi vậy. Ngày sinh dự tính gần đến, để Vu Cửu cùng ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn, cũng có người chăm sóc.
Nhưng mà......
Kỳ Tử Đồng nhìn Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu cùng Qua Kim Vũ ngồi ở chỗ đó đấu địa chủ (trò chơi thẻ bài) với cảm xúc phức tạp trong lòng.
Tóm lại cứ cảm thấy cái tiến triển này không đúng lắm.
"Cô có bệnh hả! Cô ép tôi làm chi?"
"Tôi thế này không phải là có cái nổ định lật một lần sao? Ai biết trong tay Dụ Văn có Vua nổ (lá bài trùm/mạnh nhất) !"
Kỳ Dụ Văn bưng một ly nước ấm lên thoáng uống một ngụm, nói nhàn nhạt: "Người thua xáo bài, ghi sổ, tôi đi vào toa-lét cái."
Qua Kim Vũ đành phải xáo bài, còn không quên cứu vãn phẩm giá cho mình: "Ván tiếp theo tôi phải thắng hết về lại."
Vu Cửu dựa vào sofa, thoáng cười khinh thường: "Còn tưởng rằng tree new bee là cây-mới-ong (*) cơ đấy, thì ra là khoác lác (**) à."
(*) Tree new bee dịch từng từ một sang tiếng Trung là 树新蜂 (phiên âm: shù xīn fēng). Nhưng theo đồng âm của cụm từ cũng có thể viết thành 树新风 (phiên âm: shù xīn fēng), cụm từ này là nằm trong khẩu hiệu 讲文明,树新风. 树新风 là viết tắt của câu 树立新兴的良好风气和风尚, ý nghĩa là: xây dựng không khí và nếp sống tốt đẹp mới mẻ.
(**) 吹牛B là phiên âm âm tiếng Trung của Tree New Bee (chuī niú bī), có nghĩa là nói phét, khoác lác.
(tổng hợp)
Khi Vu Cửu đấu võ mồm với Qua Kim Vũ thì Kỳ Dụ Văn vào toa-lét đã trở lại, cau mày, nói: "Đừng đùa nữa."
Qua Kim Vũ ngẩng đầu lên: "Tớ còn chưa thắng về lại."
"Sắp sinh rồi."
Mọi người đều thoáng im lìm một chút, rồi rất mau thì tất cả đồng thanh hô một câu: "Cái gì?!"
Vu Cửu đứng dậy từ trên sofa, sốt ruột mà muốn vọt tới trước mặt Kỳ Dụ Văn, nào có ngờ đâu dưới chân là sofa, đã giẫm hụt ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhấc lên một hơi: "Vu Cửu! Cẩn thận!"
Rầm ——
Kỳ Tử Đồng cùng Qua Kim Vũ đều thoáng nhắm hai mắt lại, bà bầu Kỳ Dụ Văn là người đầu tiên đi lên trước nâng Vu Cửu dậy, suýt chút muốn khóc ra tới trong cơn luýnh quýnh: "Vu Cửu!"
Có lẽ là sợ hãi nôn nóng quá, công thêm té đập đầu xuống đất, Vu Cửu lại ngất xỉu đi rồi.
Qua Kim Vũ đi qua banh mí mắt cô nhìn nhìn, lấy ra sự điềm tĩnh khi làm bác sĩ, bình tĩnh nói: "Cô ấy không sao, giờ cậu là bắt đầu đau hay là thấy máu rồi?"
Đầy trong mắt Kỳ Dụ Văn đều là Vu Cửu, đâu còn rảnh lo đến mình, hỏi Qua Kim Vũ với vẻ sốt ruột: "Liệu cô ấy có thể lại mất trí nhớ hay không?"
"Không thể nào, đầu người đâu có dễ vỡ như vậy? Đi bệnh viện trước!"
Người đáng tin cậy nhất còn lại trong số những người có mặt ở đây - Kỳ Tử Đồng, đã gọi xe sẵn: "Mau đi bệnh viện thôi."
Ngay cả Kỳ Tử Đồng cũng không thể không khinh bỉ một câu:
—— Vu Cửu, không đáng tin cậy quá rồi.
Khó mà tưởng tượng nổi, cái con người Vu Cửu này lại sắp làm mẹ rồi đấy?