• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Dụ Văn liền đi đến trung học Bắc Quý rất nhanh, khi đấy, Vu Cửu mắc áo khoác lông vũ đồng phục ở trên ghế dựa, đôi tay khoanh lấy nhau ngồi ở chỗ đó.

“Hiếm hoi lạ lùng.”

Bên ngoài Vu Cửu chỉ mặc áo sơ mi thắt cà-vạt, nghe thấy âm thanh thì nghiêng đầu, đầu hơi ngẩng lên lộ ra chiếc cổ thon dài. Dưới ánh đèn, cả người tựa như đang tỏa sáng, mà cô thì đang dùng ánh mắt tựa như cười lại như không cười mà nhìn Kỳ Dụ Văn: “Tới vừa đúng lúc.”

Nhìn thấy cái dáng vẻ này của cô, Kỳ Dụ Văn khẽ liếm môi dưới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vu Cửu, lại nảy sinh một ý nghĩ kiểu, tiến lên kéo cà-vạt của áo sơ mi cô ra, gỡ bỏ nút áo của cô, lại kéo đến trước người mình, khẽ ngửi mùi hương nơi cổ của cô.

Hiệu trưởng đi qua nghênh đón, nói: “Sếp Kỳ à, chuyện này……”

“Không cần nói nữa.”

Kỳ Dụ Văn thu lại tâm trạng, hãy còn đã tìm cái ghế dựa ngồi xuống, thoáng liếc nhìn Vu Cửu có vẻ hung tàn đầy mặt y cũ, tiếp tục nói: “Bạo lực học đường vốn là đã không chiếm được lý lẽ, nên bảo mấy nữ sinh kia xin lỗi với bạn học Lăng Thập.”

Hiệu trưởng chợt sửng sốt, thoáng cái chưa phản ứng lại kịp……

“Thế nào? Muốn tôi thuật lại một lần nữa? Kỳ Dụ Tinh và Lăng Thập đâu?”

Vu Cửu đã chen vào một câu: “Dụ Tinh dẫn Tiểu Thập đi uống trà sữa rồi, chuyện này để tôi giải quyết là được.”

Vu Cửu chưa cho vẻ mặt tốt, em gái mình bị bắt nạt lại chẳng ai quan tâm ở ngôi trường Kỳ Dụ Văn là cổ đông, bảo cô làm sao không tức giận?

“Cô giải quyết? Thế cô còn bảo tôi lại đây 'chùi mông' cho cô?”

Kỳ Dụ Văn 'lạt mềm buộc chặt', đứng dậy: “Nếu đã như thế, vậy tôi đi đây.”

Thấy người này thật sự muốn đi, Vu Cửu chộp cây dù cạnh người lên, rồi cản đường Kỳ Dụ Văn: “Cô còn không biết xấu hổ mà buông tay mặc kệ?”

Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu, tầm mắt lại bị chiếc cổ của cô thu hút sự chú ý, cũng không biết dưới chiếc cổ bị cà-vạt cùng cổ áo sơ mi bó buộc ẩn giấu này, là dáng vẻ gì.

“Thế nào?”

Vu Cửu buông dù xuống, đến gần Kỳ Dụ Văn, siết lấy cổ áo của cô ấy: “Cô đã biết Tiểu Thập bị bắt nạt từ rất lâu, vì sao cô không nói với tôi? Rõ ràng cô đã thấy được bạo lực học đường như vậy, không những chẳng có đưa ra trừng phạt đối với bọn học sinh hư, cũng không có đi kìm hãm loại chuyện này phát sinh lần nữa, bây giờ cô lại hỏi tôi thế nào ư?”

Kỳ Dụ Văn nói, vẻ nhàn nhạt: “Trường này tôi chỉ là rót vốn, vì sao cô lại cảm thấy tôi – người quản lý một cái doanh nghiệp to lớn, sẽ có thời gian quan tâm chút chuyện lông gà vỏ tỏi này?”

Vu Cửu bị tức đến cười luôn rồi, buông cổ áo của cô ấy ra, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Được, điều cô nói có lý, cứ vậy đi, tôi không nói nhiều nữa, kẻo có hiềm nghi lợi dụng danh nghĩa đạo đức mà bức ép.”

Kỳ Dụ Văn nhíu mày, nhìn theo Vu Cửu tóm áo khoác lên, rời khỏi văn phòng, cửa bị đóng sầm một cách hung hăng, phát ra tiếng vang thật lớn.

Khi Vu Cửu ra ngoài, vừa lúc Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đã trở về.

“Chị ơi, Kỳ Dụ Văn tới rồi sao?”

Vu Cửu cười lạnh lùng một cái, vừa dắt lấy tay Lăng Thập vừa nói: “Cô ta còn không bằng đừng tới, chọc chị càng tức giận hơn. Tiểu Thập, sở dĩ hôm nay chị với Dụ Tinh gióng trống khua chiêng như vậy, chính là vì để bạn học của em biết em có hai người chị không dễ chọc. Tuy cái trường học này bốc mùi, nhưng đây là cơ hội em theo đuổi việc học, chị không thể cắt đứt.”

Khóe môi Lăng Thập run run, cuối cùng thì không nhịn được đã ôm lấy Vu Cửu thật chặt, nghẹn ngào ở trong lòng cô, nói: “Chị ơi……”

Trước kia cô bé cảm thấy chị mình dịu dàng, dẫu cho có nói về cảnh ngộ của mình cũng không giải quyết được vấn đề. Nhưng mà chuyện hôm nay đã cho cô bé biết, đấy cũng không phải như thế.

Vu Cửu trìu mến mà sờ sờ đầu Lăng Thập: “Có chị đây, đừng sợ.”

Kỳ Dụ Tinh tủm tỉm cười, trong lòng lại là sự bi thương xẹt qua, càng thêm hâm mộ Lăng Thập có một người chị đứng về phía mình vô điều kiện.

Mà bên kia, Kỳ Dụ Văn đi ra từ văn phòng hiệu trưởng vẫn luôn lặng lẽ trông về phía các cô, đương nhiên cũng đã thấy được cảm xúc ẩn chứa trên mặt Kỳ Dụ Tinh.

Lại là một tiết học kết thúc, là thời gian ra chơi. Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh dẫn theo Lăng Thập trở lại lớp 1 năm nhất, mọi người nhìn thấy họ thì miệng toàn bộ khép lại.

Cà vạt nơi cổ của Vu Cửu không biết bị cô kéo lỏng khi nào, thun cột tóc vốn ở đuôi tóc cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Chị, em……”

“Không sao, có chị đây.”

Vu Cửu tuần tra hết một vòng ở lớp học, sau đó đã hỏi một câu: “Chỗ ngồi hàng trước có trống chứ?”

Vóc dáng Lăng Thập không cao, những người bạn học cùng lớp này dậy thì nói chung là tốt.

Một nữ sinh đeo mắt kính nói: “Vị trí của em nhường cho bạn học Lăng Thập, dạo này em cao lên rồi, ngồi ở bàn đầu không tiện.”

Vu Cửu cười một cái với cô bé kia, một nụ cười ôn hòa ấm áp này lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Sự tương phản này thật là đủ lớn.

“Tiểu Thập, đến dọn đồ đạc của em qua đi.”

Vu Cửu dặn dò xong liền nhìn lướt qua trên mặt những bạn cùng lớp. Vừa rồi cô đã biết được hết tất cả những kẻ từng bắt nạt Lăng Thập, giết gà dọa khỉ còn chưa đủ, cô cũng chẳng muốn buông tha một đứa nào.

Năng lực nhận biết mặt của Kỳ Dụ Tinh mạnh, liền giúp Vu Cửu tóm ra được ba con cá lọt lưới rất nhanh.

“Chị, là mấy đứa đó, chị cứ dạy bảo tận tình, gia đình ba đứa đó đều không đủ xách giày cho nhà họ Kỳ bọn em, có chuyện thì em gánh vác!”

Ba kẻ kia hít một hơi hãi hùng, vừa khóc vừa kêu xin lỗi. Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh đều không phải người dễ dãi, không chút động lòng đối với lời kêu khóc của mấy đứa đó.

Vu Cửu khoanh đôi tay, cười mà nói: “Tao lại không đánh bọn bây, khóc cái gì? Bây giờ ba đứa bây đi trạm phát thanh, hát bài 《 Chinh phục 》 (*) cho Tiểu Thập nhà tao, nhớ kỹ phải nhắc tên của Tiểu Thập nhà tao ra nha……”

(*) Lượn baidu thì thấy lý giải ý nghĩa (bắt nguồn từ trò chơi trực tuyến) như lời bài hát, là thừa nhận thất bại/tất cả đều phải phục tùng.

Chinh phục – Na Anh:

Nói mà biểu cảm trên mặt bắt đầu vụt tắt: “Đừng cho rằng con bé là đứa dễ ăn hiếp, lần sau có loại chuyện này nữa, chớ trách tao không khách khí.”

Sau đó không lâu, từ trên đài phát thanh truyền đến màn trình diễn với tiếng của mấy nữ sinh khóc lóc sướt mướt mà hát 《 Chinh phục 》 cho Lăng Thập lớp 1 năm nhất, ai nghe thấy đều cất tiếng cười ầm lên hết, đồng thời tò mò cái người Lăng Thập kia là thần tiên nơi nào.

Trường học không lớn, sự việc rất nhanh liền đã truyền ra, những kẻ thức thời đều biết được Lăng Thập lớp 1 năm nhất là người không thể trêu vào.

Sau khi xử lý xong một loạt sự việc, Vu Cửu liền tính rời đi rồi, chỉ là không nghĩ tới Kỳ Dụ Văn đứng ở cổng trường chờ mình.

Lúc này Vu Cửu mặc đồng phục học sinh đến chỉnh chỉnh tề tề, Kỳ Dụ Văn dõi nhìn cô từ đằng xa đi tới đây, cái bóng dáng kia dường như chồng lên với người nào đó.

Quá giống rồi, thật sự quá giống rồi.

Vu Cửu đến gần cô ấy, giống như một kẻ lưu manh trên phố trêu ghẹo cô bé nhỏ: “Yo! Kỳ Dụ Văn, cô đây là đang đứng đường sao?”

Tan tành, bóng dáng trùng lắp kia tách ra trong nháy mắt.

Suy nghĩ say đắm của Kỳ Dụ Văn thu về, nói một cách khô khan vô vị: “Hôm nay cô vẫn lại khiến tôi lau mắt mà nhìn rồi.”

Hiện tại tâm tình của Vu Cửu dễ chịu được không ít, cũng biết vừa rồi thuận lợi như vậy không thể thiếu sự chu toàn của Kỳ Dụ Văn ở trong đó.

“Hôm nay cảm ơn cô sơ qua một chút, nể mặt cô lần này chùi mông sạch sẽ giúp tôi, tạm thời không tính toán với cô về vụ thờ ơ với bạo lực học đường khi trước nữa”

Khóe môi Kỳ Dụ Văn giương lên, việc bày tỏ thiện chí của Vu Cửu khiến tâm trạng của cô ấy rất tốt, chủ động mở cửa xe ra: “Tôi đưa cô về trường.”

Vu Cửu thúc chiếc ô một cái, lại nâng ô lên, đóng kín cửa xe, nghiêng đầu thoáng cười khách sáo: “Không cần, quan hệ của chúng ta đến đây là dừng, không muốn thúc đẩy mối quan hệ thừa thãi với cô.”

Tâm trạng tốt vừa rồi của Kỳ Dụ Văn lại bị một thau nước lạnh giội qua. Cô là cái người kiêu ngạo, cũng trở mặt không quen biết ngay tại chỗ.

“Kỳ Dụ Văn tôi cũng là kẻ cô gọi thì đến ngay, xua thì đi liền?”

Vu Cửu không muốn nói thêm với cô ấy, liền vòng qua cô ấy mà đi.

Kỳ Dụ Văn hít vào sâu một hơi, sau khi thoáng nhắm mắt rồi duỗi tay bắt lấy cánh tay của Vu Cửu: “Tôi đưa cô đi, đường phía trước kết băng rồi, cô không sợ trượt té sao?”

“Tôi không sợ, ây da! Cô bớt làm phiền tôi đi!”

Kỳ Dụ Văn buông tay Vu Cửu ra: “Thân thiện với tôi chút thì khó như vậy sao?”

Vu Cửu xoa xoa cổ tay của mình, trên mặt có tí sự không kiên nhẫn: “Khó hay không trong lòng cô không nhảy số sao?”

Kỳ Dụ Văn đột nhiên đã cười một tiếng một cách khó hiểu: “Không sao, một ngày nào đó cách nhìn của cô đối với tôi sẽ thay đổi.”

Nói rồi còn đi về phía trước hết một bước, kề vào bên tai Vu Cửu, như vô tình hay cố ý mà rũ mắt thoáng nhìn chiếc cổ trắng nõn của Vu Cửu ở cự ly gần. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, thật sự có một mùi hương thoang thoảng truyền tới chóp mũi.

Cổ họng Kỳ Dụ Văn thoáng động đậy, nói thấp giọng: “Nhất định.”

Vu Cửu không nhịn được bật cười, đẩy Kỳ Dụ Văn ra một cách không khách khí, sau khi xoa xoa huyệt Thái Dương thì thoáng trợn trắng mắt một cái: “Con ong mới đã đậu trên đại thụ, cô đây là tree new bee (*) đấy à!”

(*) Tree new bee ở đây không phải là 'ong-mới-cây' theo cách dịch từng từ một… Mà là ý ám chỉ 吹牛逼, ba từ có cách đọc là chuī-niú-bī, nghe na ná như Tree new bee.

吹牛逼 là nói khoác/phét lác. (theo baidu)

Kỳ Dụ Văn không tức không bực, cô ấy có tướng mạo ưu việt thân thế hiển hách, cũng không bao giờ cho rằng mình là cái người không có sức hấp dẫn. Chỉ cần cô ấy trở nên nghiêm túc, bất kể là dùng tiền bạc hay là cái khác, cô ấy tin tưởng rằng không có ai có thể vượt qua nguyên vẹn.

“Vu Cửu……”

“stop!” (Dừng)

Vu Cửu đã cắt ngang lời Kỳ Dụ Văn: “Đừng nói chuyện, tôi dị ứng với kẻ ngốc.”

Kỳ Dụ Văn cắn vào răng, lúc còn muốn nói thì môi lập tức bị Vu Cửu bóp lại.

“Suỵt —— Nếu tôi là cái người lượm rác, thì tôi nhất định thèm muốn cô.”

Vu Cửu đã buông tay dưới cái nhìn giận dữ của Kỳ Dụ Văn, liền trông thấy trang điểm nơi môi của cô ấy đã bị mình cọ lem. Nhưng tướng mạo của cô ấy thật sự vượt trội quá mức, trái ngược, như vậy làm người ta cảm thấy đáng thương lại yếu ớt.

Thế nhưng góc nhìn của Vu Cửu khác biệt, cô cảm thấy hết sức hài hước tức cười, ngay sau đó liền dùng mu bàn tay che lấy miệng thoáng bật cười.

Kỳ Dụ Văn không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy Vu Cửu cười đến trông rất đẹp, cũng đã quên cả tức giận vừa rồi. Đợi Vu Cửu xoay người đi rồi, tài xế bên kia chiếc xe tự nhận là ân cần mà đưa qua đến một gói khăn ướt tẩy trang.

“Cô cả.”

Kỳ Dụ Văn cúi đầu thoáng nhìn, ngây người mãi một hồi lâu mới nhận ra được cái gì, vội cúi người đến soi gương chiếu hậu của xe……

“!!!”

– ——–

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK