Úc Lễ ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Lúc hắn đang cố nhìn rõ người đang bước vào là ai, thì khát vọng không thể đè nén được trong ánh mắt hắn lập tức bị lạnh lẽo bao trùm.
Người đứng ở cửa chẳng phải ai khác, mà chính là vị “bạn tốt” đã từng đẩy hắn vào giữa bẫy rập, muốn đẩy hắn vào chỗ chết trong lần so tài tông môn.
“Ồ, bôi thuốc chưa?” Tên cao gầy kia quan sát vết thương của Úc Lễ vài lần, lập tức lộ ra nụ cười đầy ác ý: “Đừng lãng phí thuốc. Dù sao sau khi chết cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, bôi thuốc để làm gì?”
Một tên khác có dáng vẻ thường thường lại tiếp nối câu chuyện: “Trùng hợp thật, khi nãy bọn ta vừa nhìn thấy sư tôn và sư đệ của ngươi ra ngoài. Sư đệ ngươi bị thương trong lần so tài tông môn, nên sư tôn ngươi muốn đưa hắn đi ngâm linh tuyền ở nơi này.”
“Nơi này chỉ còn lại một mình ngươi thôi.”
Nghe xong mấy lời đó, Úc Lễ lập tức đứng lên sờ vào kiếm của mình trong vô thức, nhưng chỉ chạm vào một khoảng không.
Kiếm của hắn đã vỡ nát trong bí cảnh từ lâu, vẫn chưa kịp tìm được kiếm mới thay thế. Bây giờ hắn chỉ có tay không, bên người còn không có vũ khí thích hợp.
Hai kẻ đứng ở cửa bật cười ngạo nghễ.
“Nhìn thật đáng thương. Cho dù ngươi có kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.”
“Đừng giãy giụa, nếu như chúng ta đã dám đến tận nơi này thì đã có chuẩn bị cả rồi.” Thiếu niên cao gầy bật cười dữ tợn. “Vết thương trên người ngươi chưa lành, linh lực còn chưa hồi phục thì lấy gì chống lại hai người bọn ta?”
“Đừng trách bọn ta độc ác. Muốn trách thì trách tốc độ tu hành của ngươi quá nhanh, quá mức nổi bật!”
Vừa nói xong, hai người kia đóng cửa lại, rồi ném ngay một trận pháp bằng ngọc xuống đất. Sau khi trận pháp bằng ngọc kia phát ra ánh sáng mờ ảo thì bắt đầu chuyển động cực nhanh, trận pháp bao trùm lên toàn bộ căn phòng, dù cho Úc Lễ có mọc cánh cũng khó thoát khỏi đây.
Hai kẻ kia đúng thật là đã chuẩn bị từ trước, không chỉ có linh lực được hồi phục về thời kỳ hưng thịnh nhất, mà còn cố ý lấy pháp bảo được đặt trong đáy hòm ra nữa.
Hai kẻ này đã chuẩn bị sẵn sàng, bay thẳng đến tấn công Úc Lễ.
Úc Lễ cất kỹ hai túi trữ vật trong tay vào ngực áo, lạnh mặt lui về phía sau tránh đi làn sóng tấn công đầu tiên.
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được sao?” Thiếu niên cao gầy cười lạnh, chiếc roi dài trong tay tự động thay đổi một hướng khác, vụt về phía mặt của Úc Lễ.
Úc Lễ nhanh chóng dùng linh lực tạo thành một cái khiên phòng hộ cho mình. Nhưng khi khiên phòng hộ bị roi dài vụt vào thì vỡ tan trong nháy mắt. Úc Lễ chỉ đành giơ tay ngăn cản, sau đó tay hắn lập tức tê rần, chảy ra máu đỏ tươi.
“Không biết tự lượng sức.” Thiếu niên cao gầy cười ngạo nghễ. “Cái roi này là ta cố ý mượn từ tay sư huynh dẫn đội, ẩn chứa mười phần sức mạnh từ tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Ngươi mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ thì lấy gì đấu với ta?”
“Ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Roi dài đen tuyền lại hung hăng vụt đến, không hề có một chút do dự nào, mỗi một lần vụt đều ẩn chứa sát ý khủng khiếp.
Lúc mới đầu thiếu niên cao gầy này còn chưa biết cách sử dụng roi dài này như thế nào, nhưng rất nhanh gã ta đã tìm ra được cách sử dụng, nên bắt đầu bùng nổ sát ý khắp căn phòng chỉ có vài mét vuông nho nhỏ này. Hơn nữa gã còn có một người ở bên cạnh hỗ trợ, phong tỏa tất cả đường lui trước, vậy nên bọn họ có thể nhanh chóng chiếm được thế thượng phong.
Vết thương cũ chưa lành, trên tay thì không có pháp khí, lại còn bị cảnh giới áp chế, mỗi một thứ đều khiến cho Úc Lễ rơi vào thế hạ phong, gặp phải hoàn cảnh xấu.
Thấy đã nắm chắc được thắng lợi trong tay, nên hai kẻ kia không vội đánh chết Úc Lễ để kết thúc mọi chuyện.
Chỉ giết Úc Lễ thôi thì không được, bọn họ phải nhìn thấy được sự tuyệt vọng trên mặt người này, còn có sự tuyệt vọng, phẫn hận, như vậy mới thú vị.
“Ngươi nói xem, sư tôn ngươi sao lại chỉ dẫn mỗi sư đệ ngươi đi ngâm linh tuyền để trị thương mà lại không thuận tay dẫn ngươi theo?”
“Còn có thể vì cái gì nữa chứ? Ai lại muốn mang theo một tên chướng mắt như vậy đi cùng? Nếu ta là ngươi thì đã tìm sợi dây thừng treo cổ rồi. Chán thật sự, trên thế giới này có ai nhìn ngươi thuận mắt sao?”
Thiếu niên bị cười nhạo chỉ cúi gằm mặt, bóng tối bao trùm lấy hắn, khiến cho người ta không thể nhìn thấy được mặt hắn.
Úc Lễ lẳng lặng chờ đợi, tất cả linh lực của hắn đều tập trung ở tay phải, chỉ chờ thời cơ để cho kẻ địch một đòn trí mạng.
Theo như suy tính, thì linh lực trong người kẻ kia không chống đỡ nổi nếu như gã dùng roi Kim Đan kỳ, đợi đến khi gần kết thúc thì linh lực của gã sẽ không trụ được nữa.
Mà hắn lại có thể chờ đến khi cơ thể mình đầy vết thương, hơi thở mỏng manh. Đến lúc đó kẻ địch sẽ buông lỏng cảnh giác, khi ấy cũng là lúc hắn ra tay.
Đã làm như vậy không biết bao nhiêu lần, nên trong lòng Úc Lễ đã nhớ kỹ quá trình ấy rồi.
Hắn học được tuyệt kỹ phản kích, cũng đã biết rằng không thể đặt tất cả hy vọng của mình lên người kẻ khác. Sẽ không có ai đến cứu hắn cả. Cho dù thân xác hắn có thối rữa trên mặt đất, thì cũng chỉ có thể khẩn cầu mùa đông mang tuyết đến mai táng cho mình mà thôi.
Thêm một roi nữa vụt đến, Úc Lễ nhắm mắt lại, dùng linh lực bảo vệ mạch máu của mình, chờ đợi thời cơ phản công.
…Cho dù hắn có biến thành dạng gì cũng chẳng có ai đau lòng, vậy nên hắn có thể tận dụng toàn bộ tính mạng của mình để làm tiền đặt cược.
Nhưng cảm giác đau đớn như trong dự liệu của hắn lại không xuất hiện. Úc Lễ chỉ nghe thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra thêm lần nữa, đập vào tường rồi vang lên một tiếng thật lớn. Bỗng một mùi hương thoang thoảng vờn quanh chóp mũi hắn, tiếp theo đó, cả người hắn bị một luồng hơi ấm dịu dàng ôm lấy.
“Xin lỗi, ta về muộn rồi.”
Lông mi Úc Lễ run lên, trái tim vốn đang chìm xuống dưới lại nảy lên. Hắn ngạc nhiên mở bừng mắt.
Người khi nãy bị hắn dùng thái độ ác liệt đuổi đi bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt, ôm chặt lấy hắn, còn vì hắn mà che chắn những tổn thương sắp đến.
Ninh Diệu bế hắn lên, xoay người lại đối mặt với hai tên kia.
Ninh Diệu lạnh lùng nói: “Lá gan của các ngươi không nhỏ, ai cho các ngươi can đảm mà dám động đến người của ta?”
…Người của y?
Úc Lễ đang được Ninh Diệu ôm bỗng nắm chặt tay. Hắn níu lấy ống tay áo của người trước mắt, cố gắng không bộc lộ cảm xúc thật sự trong đáy lòng mình.
Biến cố xảy ra bất thình lình này đã khiến cho hai thiếu niên kia kinh hãi. Bọn họ chưa kịp hoàn hồn mà cứ nhìn Ninh Diệu, ngoài mạnh trong yếu hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Ân oán giữa ta và hắn thì liên quan quái gì đến ngươi?!”
“Không liên quan đến ta?” Ninh Diệu lặp lại mấy từ ấy một lần, rồi nheo mắt lại, cười lạnh. “Thế nào là không liên quan đến ta? Còn không phải là các ngươi nghĩ rằng không ai chống lưng cho hắn, nên mới dám to gan xông vào đây như này sao?”
Đây đúng là sự thật. Suy cho cùng cũng là vì sự vô tâm của sư phụ Úc Lễ, cho nên mới có nhiều kẻ dám đến bắt nạt một thiên tài mang tư chất tuyệt hảo như thế.
Ninh Diệu nhàn nhạt nói: “Các ngươi không còn cơ hội đâu.”
Chú ý tới ánh mắt của Úc Lễ, Ninh Diệu bèn quay đầu nhìn lại, lập tức chìm vào ánh mắt đen nhánh ấy của hắn.
Ninh Diệu chậm rãi nở nụ cười: “Sư phụ hắn không chống lưng cho hắn, thì để ta.”
Ánh sáng trắng lóa lên cắn nuốt toàn bộ những thứ xung quanh.
Úc Lễ chẳng muốn đi xem y làm thế nào để hạ hết kẻ địch, hắn chỉ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Ninh Diệu chăm chú.
Hắn thấy ánh sáng trắng ấy phác họa lên bóng dáng của Ninh Diệu một vầng sáng nhàn nhạt, ngũ quan xinh đẹp ấy đứng dưới ánh sáng mơ hồ càng trở nên mờ ảo.
Tựa như vị thần từ trên trời giáng xuống, vừa mờ ảo vừa lóa mắt.
*
Tất cả kẻ địch đều đã hôi phi yên diệt, giống như chưa từng xuất hiện. Mọi thứ lại khôi phục sự tĩnh lặng.
Ninh Diệu đang muốn thả Úc Lễ xuống, nhưng khi chú ý đến cái tay đang nắm chặt lấy quần áo mình thì từ bỏ suy nghĩ ấy ngay, vẫn tiếp tục ôm lấy hắn.
“Đói bụng rồi đúng không? Ta ra ngoài mua đồ ăn, nếm thử chút nha.” Ninh Diệu thở dài. “Nếu như biết trước bọn họ sẽ đến gây sự với huynh thì ta đã không đi, hoặc là dẫn huynh đi cùng rồi.”
Ninh Diệu vất vả dùng một tay ôm lấy người ta, còn tay kia thì bày số đồ ăn mình mới mua ra bàn.
“Không đúng, trước tiên phải để ta xem vết thương của huynh đã. Lần này ta đi ra ngoài cũng tiện tay mua thuốc trị thương cho huynh.” Ninh Diệu đỡ Úc Lễ ngồi lên ghế. Khi y muốn vén quần áo của hắn lên xem vết thương thì Úc Lễ lại nắm chặt lấy y, rồi vẫn giữ nguyên tư thế ấy mãi.
Úc Lễ giống như tượng đá bỗng lên tiếng: “…Sao ngươi còn chưa đi?”
“Sao ta lại phải đi?” Ninh Diệu cảm thấy kỳ quái, hỏi lại ngay.
Úc Lễ càng nắm chặt lấy tay áo của Ninh Diệu hơn. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lẳng lặng ngậm miệng lại.
Vì cái gì à? Đương nhiên là vì thái độ ác liệt của hắn hoàn toàn không đáng nhận được đối xử tử tế. Không chỉ không thể khiến người ta thích mình, mà còn làm cho người ta ghét bỏ nữa.
Hắn đã nói nặng lời đến thế rồi, mà sao người này vẫn còn quay lại nữa chứ? Thậm chí cả lý do bỏ đi của y cũng không phải bởi vì đau lòng tức giận, mà chỉ vì muốn mua đồ ăn và thuốc cho hắn.
“Chẳng lẽ huynh cho rằng ta không nhìn ra mấy trò mèo của huynh chắc?” Đôi môi đỏ thắm của Ninh Diệu cong lên, tạo thành một độ xong mềm mại. “Nếu như là dùng cái khác gạt ta thì có thể ta nhìn không ra được. Nhưng lại dùng lý do ghét ta để gạt ta, vậy mà còn muốn đuổi ta đi?”
Y chống tay lên vai Úc Lễ, còn thuận tay đẩy thiếu niên lạnh lùng nham hiểm ấy ra xa một chút, để dễ dàng nhìn rõ gương mặt hắn.
Ninh Diệu nhẹ nhàng chọc tay vào gương mặt vẫn còn có chút trẻ con nhưng đã lộ rõ đường nét sắc bén mượt mà của thường ngày, sau đó chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Toàn bộ ánh mắt của huynh đều đang nói rằng huynh thích ta.”
Suy nghĩ trong đáy lòng bị vạch trần không chừa lại chút nào như thế là một chuyện mà thiếu niên mới dậy thì khó có thể nào chấp nhận được, chẳng khác nào trời sập xuống cả.
Khuôn mặt Úc Lễ lạnh tanh, muốn phản bác nhưng lại không phản bác được. Cuối cùng hắn vẫn không nói lời nào, ngồi im không nhúc nhích mặc cho Ninh Diệu hành động.
Ninh Diệu nhìn mấy vết thương trên người Úc Lễ. Tuy rằng số lượng rất lớn nhưng cũng không có cái nào ảnh hưởng đến tính mạng cả. Cũng có thể coi như là tìm được hạnh phúc trong bất hạnh nhỉ? Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì tin chắc rằng không qua bao lâu sẽ lành lại hết thôi.
Ninh Diệu bôi thuốc lên mấy vết thương trên người ninh Diệu, sau đó từ từ nhíu mày.
Úc Lễ lúc này, thật sự…gầy quá.
Tuổi dậy thì của thiếu niên là lúc cơ thể dần cao lên, nên thân hình thon dài mảnh khảnh cũng là chuyện bình thường. Nhưng đây vốn là sự gầy yếu do ăn không đủ no, bản chất khác nhau hoàn toàn.
Trong giọng nói của Ninh Diệu ngập tràn giận dữ: “Sư phụ huynh không cho huynh ăn cơm sao?”
Úc Lễ lắc đầu: “Sư môn ta ở trên một đỉnh núi hẻo lánh, trên đó có rất nhiều yêu thú. Nếu muốn ăn thịt thì phải đánh chết mấy con yêu thú đó, rồi lấy thịt từ trên người chúng nó. Bây giờ ta vẫn chưa đối phó được với chúng nó, nên mới có dáng vẻ như này, chứ không phải là sư tôn cố ý không cho ta ăn cơm.”
Mày Ninh Diệu nhăn đến mức kẹp chết được cả ruồi, y đã sắp không áp chế được xúc động muốn chửi người rồi.
Đánh rắm! Có ai nuôi đồ đệ như vậy không? Thân thủ của Úc Lễ khi đứng giữa đám người cùng lứa đã được xem là xuất sắc, vậy mà vẫn còn khó đối phó được với đám yêu thú đó để ăn. Thế mà vì sao sư đệ không làm được gì kia của Úc Lễ lại trông có vẻ như chẳng có chút nào lo lắng về chuyện đồ ăn thức uống cả?
Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn Úc Lễ đã phải trưởng thành trong hoàn cảnh như thế sao?
Ninh Diệu để Úc Lễ đứng thẳng trên mặt đất rồi thì mới đứng lên.
“Nơi này không nên ở lâu, ta phải đi rồi.”
Chợt nhìn thấy sắc mặt Úc Lễ ở bên cạnh thay đổi ngay lập tức, Ninh Diệu bèn vươn tay ra với hắn.
“Vậy huynh tự nói, huynh có tình nguyện bỏ đi cùng ta không?” Ninh Diệu hỏi.
Sinh vật trong bóng đêm vĩnh viễn hướng về ánh sáng, như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lóa mắt, chứ không hề biết đau đớn mà ngọn lửa gây ra lớn đến mức nào.
Khi đứng trước người này, tất cả những cảnh giác đề phòng trong lòng hắn lại dễ dàng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như thế.
Cho dù phía trước là núi đao biển lửa hay vực sâu vạn trượng, thì hắn cũng phải thử đi vào đó một lần.
Úc Lễ nắm lấy tay người trước mặt, gằn từng chữ: “Ta đi theo huynh.”
———Hết chương 74————-