Chương 52:
Ngón tay hữu lực nắm lấy phần mắt cá chân tinh tế, vết chai do đao kiếm để lại trên lòng bàn tay cọ vào làn da non mịn hiếm khi bị chạm vào ở nơi đó, có thể dễ dàng khiến cho chủ nhân của mắt cá chân rùng mình.
Hai mắt Ninh Diệu nhắm chặt, cố gắng hết sức để duy trì trạng thái đứng yên không nhúc nhích gì của mình.
Nhưng dường như chỉ mắt cá chân thôi không đủ làm cho người nọ thoả mãn, hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, mới di chuyển ánh mắt từ phần mắt cá chân lên trên.
Đường cong bắp chân vừa mềm mại vừa mượt mà, chứ không phải là kiểu gầy yếu khô quắt, bụng bắp chân hơi phồng lên, chỉ cần lấy tay ấn nhẹ một cái thôi, là đã có thể tạo ra một vệt lõm mềm mại, lại còn trắng đến chói mắt.
Bắp chân để lộ ra ngoài không khí nên trở nên lành lạnh, còn bàn tay kia thì lại nóng rực. Khi lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển lên trên, còn mang theo một lớp chai mỏng, bàn tay ấy cứ như mang theo dòng điện mà vuốt ve lên trên, làm cho Ninh Diệu cảm thấy vừa đau vừa ngứa.
Ninh Diệu cắn môi dưới, trong lòng đã đưa ra quyết định tiếp theo.
Nếu kẻ này dám tiếp tục sờ lên nữa, y sẽ dùng chân đạp vào mặt hắn ngay lập tức luôn.
Nhưng cánh tay ấy lại không di chuyển thêm nữa, nó ngừng tại chỗ bắp chân bên dưới đầu gối của Ninh Diệu một chút, rồi nắm thật chặt.
Đây là một vị trí rất vi diệu, nơi này chính là giới hạn chịu đựng của Ninh Diệu, nhưng lại không để lại bóng ma tâm lý cho y, cũng không khiến y ghê tởm đến mức buồn nôn.
Nhưng mà tên Ma Tôn này…thật sự là đang muốn làm gì vậy?
Y bị phát hiện là giả rồi sao?
Ninh Diệu vẫn không chịu nhúc nhích, trong lòng còn thầm cầu nguyện cho tên Ma Tôn này bỏ đi nhanh nhanh một chút, sau đó y lại cảm thấy có gì đó sai sai nữa rồi.
Ma Tôn tất nhiên sẽ là kiểu người vừa tàn nhẫn vừa độc ác, nếu không thì làm sao leo lên được vị trí Ma Tôn chứ, chuyện như dùng một tay bẻ gãy luôn cả chân y là chuyện hoàn toàn có thể.
Thế nhưng ngay lúc này đây, bàn tay đang nắm lấy chân y lại dùng lực rất nhẹ, tựa như hắn không dám dùng dù chỉ là một nửa sức lực của mình, cứ như là sợ y bị siết đau vậy.
Tựa như đang đứng trước một bảo vật vô giá, không dám để nó bị thương mảy may.
…Đây chắc chắn không phải thái độ đối với ma chế phẩm bình thường đâu, ngay cả người bình thường cũng hiếm khi nào có mấy hành vi này, chứ đừng nói đến người như Ma Tôn.
Ninh Diệu cảm thấy rất kỳ quái, nhìn qua khoé mắt, y lại thấy cái bóng đen đen kia đang cúi người xuống thật thấp.
Lại muốn làm gì nữa vậy trời?
Chỉ một giây nữa thôi, Ninh Diệu sẽ biết được đáp án của vấn đề này.
Một vật gì đó vừa mềm vừa lạnh chạm vào nơi nhô lên của mắt cá chân, sau đó tách ra một chút, tiếp theo bỗng có một thứ gì đó vừa ẩm ướt lại vừa nóng rực lướt nhẹ qua mắt cá chân y.
Đầu óc Ninh Diệu hoàn toàn trống rỗng, phải mất vài giây y mới kịp nhận ra được chuyện gì đang diễn ra.
Người này đang hôn y…không, nói một cách chính xác hơn chính là đang liếm mắt cá chân của y đó!
Lông tơ toàn thân bỗng dựng đứng cả lên, Ninh Diệu cũng bất chấp cả chuyện mình có thể bị bại lộ, hung hăng dùng chân đạp thẳng vào mặt Ma Tôn, nhưng chỉ giẫm được vào một khoảng không.
Nhìn kỹ lại thì bóng dáng của Ma Tôn đã chẳng còn ở đó nữa, chỉ còn lại một đám khói đen kịt.
Ninh Diệu nhảy từ trên đài xuống, lấy lá cây và cỏ trên mặt đất để lau người mình, sau đó chạy thẳng về phía căn phòng.
Sau khi Úc Lễ nghe thấy tiếng động đã ra khỏi phòng, Ninh Diệu cứ chạy về phía trước, rồi nhào thẳng vào ngực Úc Lễ.
“Làm sao vậy, sao lại không mang giày vào?” Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ hỏi.
“Ta gặp phải một tên biến thái!” Ninh Diệu tức giận dụi dụi vào người Úc Lễ. “Hắn liếm chân ta!”
Ninh Diệu ngước mắt lên, đôi môi không vui vẻ dẩu lên: “Có thể để lần sau tìm tiếp được không? Ta muốn về rửa chân, ai mà biết miệng của tên đó có độc hay không chứ.”
Mày Úc Lễ hơi giật giật, nhưng trên mặt vẫn là vẻ quan tâm lo lắng: “Được, không tìm nữa, bây giờ lập tức quay về.”
Hắn ôm lấy Ninh Diệu bằng một tay, còn tay kia thì rút kiếm ra, đưa Ninh Diệu cùng bay lên.
Dọc đường, sau khi Ninh Diệu đã thoát khỏi trạng thái khiếp sợ khi nãy một chút, mới kể rõ hết mọi chuyện cho Úc Lễ nghe lại lần nữa, lại còn rất nghiêm túc phân tích.
“Người đó chắc chắn là Ma Tôn, mặt nạ trên mặt hắn giống hệt như chiếc mặt nạ trên bức họa kia luôn á!” Ninh Diệu nhíu mày trầm tư. “Vậy cũng quá trùng hợp phải không, sao lại gặp phải hắn đúng lúc như vậy chứ, chắc chắn là nơi đó có giấu huyền cơ gì rồi, ta không biết là hắn bỏ đi khi nào, cũng chẳng biết có phát hiện ta động đậy không nữa.”
Ninh Diệu phân tích rất nghiêm túc, nhưng dường như sự chú ý của Úc Lễ không hề đặt vào vấn đề này.
“Em…” Úc Lễ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành nói: “Ta từng nghe nói, có người sau khi gặp phải chuyện này sẽ rầu rĩ không vui suốt mấy chục năm, thậm chí còn chết trong hậm hực. Nếu em thật sự có suy nghĩ như vậy, thì phải nói cho ta nghe, không được tự giữ trong lòng.”
Hắn đã quá xúc động, nhưng cũng có thể nói là người này có thể mê hoặc hắn một cách quá dễ dàng. Nếu như không phải một chút lý trí còn sót lại ngăn cản hắn, thì Ninh Diệu đã bị hắn lôi xuống, đè trên mặt cỏ, sau đó lại dùng đám cỏ dại cao cao kia vùi lấp cả hai người từ lâu rồi.
Nhưng sau khi xúc động xong, hắn lại hối hận nhiều hơn.
Hắn không hề muốn Ninh Diệu cứ vì chuyện này mà buồn bã không vui, hắn chỉ hy vọng Ninh Diệu sẽ luôn luôn vui vẻ như vậy.
“Cũng không đến mức đó đâu…” Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói đến mức cảm thấy hoang mang luôn rồi.
Nếu như đổi thành một nơi khác, thì y sẽ cảm thấy ghê tởm đến mức ngủ không yên, nhưng đối với nơi như mắt cá chân thì thật ra bản thân y cũng chẳng để ý lắm, làm gì đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.
“Rửa một chút không phải là được rồi sao, chuyện như vậy ta cũng có nhớ được đến ngày mai đâu?” Ninh Diệu không để ý lắm. “Mấy chuyện quá đáng hơn ta cũng thấy nhiều rồi, so với mấy kẻ xấu hàng thật giá thật thì chuyện này còn kém xa lắm luôn á…nhưng mà kỳ ghê, sao ta lại cảm thấy Ma Tôn này đã thủ hạ lưu tình rồi, thái độ của hắn lạ lắm.”
Khi Ninh Diệu nói đến mấy câu cuối, liền lâm vào trầm tư.
Đúng vậy, sao Ma Tôn lại có thể túm lấy một chế phẩm mà hôn như vậy chứ? Cho dù là thấy mặt y, nên mới yêu dáng vẻ của y ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì với tính cách độc đoán đó của Ma Tôn, chẳng lẽ không thẳng tay vác y về Ma Cung luôn hay sao?
Tốc độ bay của Úc Lễ quá nhanh, Ninh Diệu còn chưa kịp nghĩ ra kết quả thì chỉ trong chốc lát, họ đã bay đến bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Bọn họ đáp xuống trên dòng suối, Ninh Diệu cũng chẳng thèm suy nghĩ gì nữa, cứ vui vẻ ngồi trên bờ suối, thả hai chân xuống, để dòng nước suối mát lạnh cọ rửa hai bắp chân.
Ánh nắng chiếu vào giữa dòng suối, tạo thành vô số những vệt sáng nho nhỏ màu vàng kim, ánh sáng phản chiếu đến phần đùi trắng đến mức khiến người ta hoảng loạn kia lại càng khiến cho làn da trên đùi y càng thêm tinh tế, dễ dàng thu hút ánh mắt của những người khác ở nơi này.
Ninh Diệu cứ lẳng lặng rửa chân trong chốc lát, sau đó lại nhíu nhíu mày.
“Sao vậy, nước quá lạnh à?” Úc Lễ hỏi.
“Cũng không phải…” Ninh Diệu lắc đầu, rồi lại hơi chần chờ, sau đó mới nâng chân ra khỏi dòng nước.
Trên đùi rất sạch sẽ, không hề có một chút dấu vết nào. Nhưng Ninh Diệu vẫn còn có cảm giác như bàn tay vừa lớn vừa nóng rực kia vẫn còn đang bao phủ ở trên chân y.
Ninh Diệu nói cảm nhận của mình ra cho Úc Lễ nghe: “Chắc là ảo giác trong lòng ta thôi, ta cứ cho rằng dấu vết hắn để lại vẫn còn. Có thể là phải qua mấy canh giờ nữa, ảo giác trong lòng ta mới có thể biến mất.”
Úc Lễ chẳng hề đáp lại, mấy đốm sáng nho nhỏ trên mặt hồ cứ chìm nổi trong đôi mắt đen nhánh của hắn, hắn nhìn vào đường cong bắp chân mượt mà kia, đôi mắt hơi nheo lại, rồi mới lên tiếng.
“Vậy chẳng phải em sẽ cảm thấy ghê tởm thêm vài canh giờ nữa sao?” Úc Lễ nhẹ nhàng nói: “Ta có một cách rất tốt, có thể khiến cho cảm giác đó biến mất ngay lập tức.”
Ninh Diệu nghe vậy, lập tức nhìn qua, lại dùng tay lắc lắc cánh tay của Úc Lễ: “Là gì vậy? Ngươi nói cho ta biết đi mà.”
“Ta che cái dấu vết đó cho em, như vậy thì em sẽ không cảm nhận được dấu vết của hắn nữa.” Úc Lễ nhìn vào mắt Ninh Diệu, sự điên cuồng bị hắn che giấu vào sâu trong đáy mắt, còn trên mặt thì vẫn là một nét bình yên như cũ: “Em chỉ cảm nhận được ta thôi.”
Ninh Diệu sửng sốt, y còn chưa kịp trả lời, thì Úc Lễ vốn vẫn còn ngồi bên cạnh y đã nhảy vào giữa dòng suối, ngay sau đó, Ninh Diệu bỗng cảm thấy mắt cá chân mình lại bị nắm thật chặt.
Bọn họ tiếp xúc với nhau giữa dòng nước lạnh, nhưng Ninh Diệu vẫn cảm nhận được sự nóng rực trong lòng bàn tay của Úc Lễ như cũ: “Hắn cũng làm như vậy, mà chạm vào nơi này của em sao?” Úc Lễ nhẹ giọng nói.
“Ừm…” Ninh Diệu xấu hổ muốn rụt chân về, nhưng lại bị hắn giữ thật chặt.
Tay Úc Lễ lần theo mắt cá chân của y, chậm rãi vuốt lên trên.
Cách một dòng nước mát lạnh, cảm giác ngứa ngứa cùng với nhiệt độ kia càng được nhân lên gấp bội, rõ ràng là quá trình xảy ra giống nhau, nhưng người làm ra hành động ấy đã thay đổi, cho nên mọi thứ cũng đã hoàn toàn thay đổi theo.
Ý thức được điều này, lỗ tai Ninh Diệu bỗng trở nên đỏ rực.
“Ngươi…Sao ngươi lợi hại vậy, có thể nghĩ ra được chiêu này luôn!” Ninh Diệu cong lưng, vói tay vào trong dòng suối nhỏ, rồi té nước vào người Úc Lễ. “Được rồi, buông ta ra đi, đâu cần hắn làm gì thì ngươi cũng phải làm theo cái đó chứ. Cái tên biến thái kia còn liếm nữa, ngươi cũng muốn liếm theo hắn sao? Đừng quậy nữa mà, lên đây đi.”
Ý của Ninh Diệu là muốn Úc Lễ kết thúc mấy hành động kỳ quái này đi, nhưng Úc Lễ cứ giống như là được y nhắc nhở, lại gật đầu một cái.
Chân Ninh Diệu bị nâng ra khỏi dòng suối, ở chỗ nhô lên trên mắt cá chân còn dính bọt nước, cứ như vậy mà bị Úc Lễ đưa lên môi.
Một giọt nước bị đôi môi mỏng kia chạm vào, ngay sau đó, đôi chân vốn lạnh lẽo vì vừa ngâm vào suối lại cảm nhận được một nguồn nhiệt độ khác.
Vị sát thần luôn đứng trên đài cao, vĩnh viễn không chạm vào tình yêu ấy, bây giờ lại cúi đầu, thành kính hôn vị thần của hắn.
Từ góc độ của Ninh Diệu, y có thể dễ dàng thấy rõ Úc Lễ dán môi lên chân y như thế nào, khi nào hắn hé môi, rồi làm như thế nào để biến số bọt nước lạnh lẽo trên mắt cá chân y thành một loại ấm áp khác, lại còn ẩm ướt như vậy.
Hình ảnh này ảnh hưởng quá lớn đến tâm trí của Ninh Diệu, còn kích thích hơn so với khi y xem mấy bức tranh minh họa kia, y đột ngột rút chân mình về, sau đó gập hai chân lại, rồi vùi mặt vào đầu gối, kế đến là dùng cánh tay bao cả người mình lại luôn.
Cuối cùng chỉ để lại vành tai không thể che đậy, đỏ đến mức muốn nhỏ máu lại bên ngoài.
Úc Lễ lặng lẽ cong khóe môi, rồi bước lên bờ.
Hắn ngồi bên cạnh Ninh Diệu, dùng linh lực để hong khô nước trên người mình, làm ra vẻ như chỉ tùy tiện hỏi: “Còn cảm giác tay người kia chạm vào không? Nếu còn thì ta sẽ giúp em thêm lần nữa, cũng không phải là không được….”
Mấy lời nói còn sót lại đã bị chặn ngang, Ninh Diệu dùng tay che miệng hắn lại, vậy nên Úc Lễ cũng thuận lợi nhìn thấy được gương mặt đỏ bừng của Ninh Diệu.
Tuy rằng y đã ngượng đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng hắn có thể chắc chắn, trên gương mặt Ninh Diệu không hề có một chút tức giận nào.
“Ngươi…Làm gì có ai giúp đỡ như ngươi chứ!” Ninh Diệu đẩy Úc Lễ một cái. “Đều tại ngươi làm bậy, ta giận rồi, ta không thèm lên nữa đâu!”
“Giận thật rồi sao?” Úc Lễ nhìn vào đôi mắt của Ninh Diệu, sau đó quay lưng lại ngồi xổm xuống. “Vậy em không cần lên, cứ làm như này là được rồi.”
Ninh Diệu hừ hừ hai tiếng, sau đó leo lên tấm lưng rộng lớn của Úc Lễ.
Thôi quên đi, từ trước đến nay Úc Lễ chỉ có một thân một mình, chắc chắn không thể hiểu được chuyện nên giữ khoảng cách giữa người này với người kia như thế nào, y tha thứ cho hắn vậy.
Chỉ là mắt cá chân vẫn còn lưu lại cảm giác như ban đầu, tựa như là bị một bàn tay to lớn, nắm thật chặt.
———Hết chương 52———