• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Ninh Diệu nhận ra rằng mình làm anh hùng cứu mỹ nhân vào đêm ấy cũng không phải hoàn toàn vô ích. Bởi lẽ từ lần đó Úc Lễ bắt đầu nói ngắn gọn kế hoạch tiếp theo cho hắn nghe.

"Vậy nên là ở trong thành vẫn còn hai kẻ cần phải xử lý, không sớm diệt trừ sẽ là tai họa ngầm về sau." Úc Lễ nói.

"Ừ." Ninh Diệu nghiêm chỉnh ngồi nghe, hai tay đặt lên bàn, ngón tay đan vào nhau dùng mu bàn tay chống cằm, làm dáng y như một vị giám đốc cool ngầu đang nghe cấp dưới báo cáo công việc.

"Được, ta thấy được đó." Vẻ mặt Ninh Diệu tối lại, "Có mối đe dọa ngầm thì phải mau chóng xử lý nó."

Ninh Diệu nói xong, nhấp ngụm trà, dùng chén trà để giấu đi khóe môi đang nhếch lên. Nhân vật chính thiên hạ đệ nhất trong sách làm đàn em của mình, nói xem đây là cảm giác gì nào? Cho dù biết là giả, cơ mà cứ làm ra vẻ một chút cũng thấy sung sướng thật đó! Tiếc thay, tên đàn em phản nghịch này có lẽ sẽ không chịu thừa nhận người đại ca là hắn đây.

Xong bữa cơm, Úc Lễ không vội đi xử lý kẻ thù cũ ngay tức thì mà định đi mua cho Ninh Diệu một cái nón đội đầu có mành che mặt, cốt để che giấu một phần tướng mạo của Ninh Diệu. Sự thực thì Ninh Diệu đã quá quen chuyện người ta luôn nhìn mình chòng chọc, song hắn vẫn rất thích thú với việc đội thêm cái nón này.

"Ta hiểu, trước kia ta xem trong điện... sách truyện, nhân vật chính bị hiểu lầm là kẻ quái dị nhưng vừa bỏ mũ xuống lập tức khiến mọi người xung quanh trầm trồ kinh ngạc, vả vào mặt nhân vật phản diện bôm bốp bôm bốp ấy." Ninh Diệu đội nón mành che lên, đắc ý nói, "Nay ta cũng được trải nghiệm rồi."

Thực ra thì trước kia Ninh Diệu đã từng xem qua rất nhiều phim truyền hình hay tiểu thuyết đều lấy hắn làm hình mẫu gốc. Những chi tiết ấy quá đỗi rõ ràng khiến hắn muốn giả vờ không nhận ra cũng không được, lúc nào xem cũng xấu hổ đến mức đất cuộn dưới chân đủ để xây thành tòa thành luôn*. Cho nên Ninh Diệu hay tìm đọc những bộ truyện không có tuyến tình cảm, chỉ chú trọng vào nội dung nâng cao thực lực, trả đũa vai ác. Ở trong mấy truyện thể loại này đất diễn của hắn gần như là ít nhất. Bất ngờ lộ mặt vả mặt nhân vật phản diện gì đó, thi thoảng hắn cũng muốn được thử một lần, có điều ở thế giới cũ, cho dù hắn có hóa thành nắm tro vẫn có thể bị người khác nhận ra, thành thử hắn không được trải nghiệm cảm giác đó lần nào cả.

*Khi xấu hổ, ngại ngùng người ta thường có xu hướng cuộn ngón chân lại. Hành động này giống như đang bới đất. Nói đất xây thành tòa thành chỉ là lối nói phóng đại.

Ninh Diệu nói xong, thoáng thấy Úc Lễ nhếch miệng khẽ cười. Lần này có vẻ không phải là điệu cười lạnh nhạt hay quái dị quỷ quyệt mà là y bị chọc cười thật. Hiếm khi Úc Lễ có tâm trạng tốt, Ninh Diệu bèn nhân cơ hội chỉ tay về một quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa: "Ta muốn ăn đồ ăn vặt ở sạp hàng kia, có được không?"

Úc Lễ khẽ liếc Ninh Diệu, y không nói đồng ý cũng chẳng bảo là không cho. Thế nên Ninh Diệu thử mon men tới chỗ quầy hàng kia, không hề bị cấm cản gì. Đây chính là thái độ ngầm đồng ý. Ninh Diệu vui sướng chạy về phía quầy hàng, vừa chạy tới nơi đã hỏi mua món nọ món kia với ông chủ. Ninh Diệu còn chưa nói xong, từ đường phố phía trước truyền tới một trận ồn ào.

"Tất cả tránh ra! Va phải đại nhân nhà bọn ta, sẽ lấy mạng các ngươi!"

"Những nữ tu sĩ nhân tộc nào có dung mạo xinh đẹp mau mau đi theo đại nhân nhà bọn ta, bao nuôi các ngươi ăn ngon mặc đẹp!"

Giọng nói vừa vang lên, hầu như tất cả nữ tu sĩ có vẻ ngoài xinh đẹp ở trên phố đều đồng loạt biến sắc, vội vã cất bước rời đi. Mà sắc mặt những tu sĩ còn lại cũng không tốt cho lắm, mấy kẻ thầm chửi rủa cũng tản ra hoặc dạt sang bên cạnh, chẳng mấy chốc giữa đường phố đã không còn một bóng người, chừa hẳn ra một khoảng rộng thênh thang. Ninh Diệu trông thấy được đám đầu sỏ gây nên tình cảnh này. Đó là một đám người rất đông, thú cưỡi của bọn họ là yêu thú uy phong Ninh Diệu chưa thấy bao giờ, mái tóc dài màu xanh khác với nhân tộc đại biểu cho thân phận yêu tộc của bọn họ. Ở chính giữa đoàn người là một yêu tu cưỡi trên thú cưỡi cao lớn nhất, màu tóc cũng là màu sẫm nhất. Vẻ mặt gã ngạo mạn, ánh mắt nhìn những tu sĩ nhân tộc đều là khinh bỉ và nhạo báng. Đám người này diễu võ dương oai trên phố, Ninh Diệu và ông chủ quầy hàng cùng đứng nép sát vào góc tường, rất biết điều mà im lặng không tạo ra chút tiếng động nào. Dù sao với khuôn mặt của Ninh Diệu, bị loại người vừa nhìn đã nhận ra là nhân vật phản diện như này bắt mất đã là chuyện thường ở huyện.

Đám yêu tu nọ đi qua trước mặt Ninh Diệu, tên yêu tu đứng đầu kia lại như cảm nhận được điều gì, gã đột nhiên quay đầu nhìn về phương hướng Ninh Diệu đang đứng. Ninh Diệu tức thì thấy căng thẳng, lo rằng cái nón mành thưa đang đội trên đầu không che được khuôn mặt của mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhìn thấy một góc áo màu đen quen thuộc xuất hiện ngay sát bên. Không biết từ khi nào Úc Lễ đã tới đứng cạnh hắn. Có nhân vật chính làm chỗ dựa, Ninh Diệu thoáng chốc như được uống một liều thuốc an thần, thậm chí còn cả gan ngẩng đầu nhìn kỹ gã yêu tu kia. Dưới ánh nắng chói lọi của vầng dương, có thể trông thấy rõ trên gương mặt yêu tu nọ có lớp vẩy nhỏ nho tựa như loài cá, hoặc là loài động vật có vảy nào đó khác. Có lẽ do không cách nào nhìn ra được gì ở phía sau lớp mành che, gã yêu tu kia rời tầm mắt, dẫn đám người đủng đỉnh đi tiếp. Ninh Diệu thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi ông chủ quầy hàng cũng đang nhẹ nhõm thở phào:

"Bọn họ là ai vậy? Trông mọi người ở đây có vẻ rất quen với chuyện này."

Ông chủ vừa chiên đồ ăn cho Ninh Diệu vừa giải thích: "Mấy người đó ấy à... Ngài cũng biết đấy, nhân tộc và yêu tộc không hoàn toàn qua lại với nhau, yêu tu có thể quang minh chính đại thường xuyên lui tới địa phận của nhân tộc thì đều có địa vị tương đối cao."



Ninh Diệu chẳng biết một cái gì nhưng vẫn giả vờ như mình rất hiểu, gật gù nói: "Thật vậy, không sai. Nhưng ta thấy những yêu tu khác ở đây cũng đâu có phách lối ngang ngược giống bọn họ đâu nhỉ?"

"Thì đúng vậy." Ông chủ nhắc đến đám người đó hãy còn thấy hơi sợ hãi, "Dẫu sao bọn họ cũng được coi là những kẻ có thân thế nhất trong số yêu tộc ở đây. Bọn họ ấy à... là con cháu của rồng trong truyền thuyết đó."

Ninh Diệu nghe thấy một từ "rồng", sững người, sau đó hết sức kinh ngạc. Trên đời này thế mà có rồng thật hả?

Ninh Diệu vừa thốt ra nghi vấn của mình, ông chủ quầy hàng ăn vặt cười cười, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Vào thời thượng cổ trong truyền thuyết thì có, nhưng chân long đã không còn từ mấy vạn năm trước rồi, hiện giờ còn tồn tại chỉ là yêu tộc có một chút huyết mạch của rồng mà thôi, ấy vậy mà cũng dám tự xưng là rồng."

Ninh Diệu sốc toàn tập, nghĩ đến mình vừa mới nhìn thấy họ hàng xa của rồng cảm thấy thật kỳ bí. Mà không phải, hạng mấy tên kia cũng chỉ là họ hàng xa của rồng thôi, còn hắn chính là truyền nhân của rồng, này mới không phải giả nè. Cơ mà lại học được cái mới rồi, hóa ra tóc yêu tộc màu xanh tức là có dòng máu của rồng, đây là một kiến thức có ích.

Có lẽ vẻ kinh ngạc trên mặt Ninh Diệu quá dễ thấy nên hắn nghe được Úc Lễ ở bên cạnh nhạt giọng nói: "Yêu tộc chân chính kế thừa năng lực của rồng sẽ không tùy tiện xuất hiện vậy đâu. Người bình thường khó mà được trông thấy họ một lần, đám yêu tộc vừa nãy tự nhận là rồng, còn chẳng bằng rắn."

Ninh Diệu cực kì tin phục Úc Lễ, gật đầu cái rụp.

"Vị tiên quân này nói rất đúng." Ông chủ lại nói tiếp: "Rồng có bản tính dâm, yêu tộc kế thừa huyết mạch rồng hầu như đều vô cùng háo sắc, nên là ngài thấy đó, vừa nãy lúc bọn họ tới thì mấy vị tiên tử xinh đẹp đều đi mất dạng."

Ra là vậy. Ninh Diệu hiểu ra, cũng không thấy kinh sợ gì chuyện trông thấy họ hàng của rồng nữa, hắn mong chờ ông chủ chế biến xong món ăn.

Úc Lễ ôm kiếm ở bên cạnh nhìn thẳng phía trước không chớp mắt, khóe mắt lại thầm liếc sang, y thấy Ninh Diệu nhận chỗ đồ ăn đã chiên xong, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một viên linh thạch do hắn tạo ra. Ông chủ ngày thường nào có gặp được vị khách hào sảng chi tiền mạnh tay như thế, giật mình xua tay từ chối, Ninh Diệu thì lại cứ kiên trì. Ông chủ hoảng hốt nhất quyết muốn tặng toàn bộ quầy hàng cho Ninh Diệu làm quà. Cuối cùng viên linh thạch kia vẫn đưa cho ông chủ. Úc Lễ liếc mắt trông thấy vậy, một cảm giác không vui tự dưng nhen nhóm trong lòng. Hai tay ông chủ run run nhận linh thạch, cẩn thận kì cọ, sau đó coi như bảo bối gói vào trong ngực áo. Úc Lễ xoay mặt sang hướng khác, cảm giác không vui trong lòng càng lúc càng rõ hơn. Mua đồ trả tiền vốn là lẽ dĩ nhiên. Thiếu gia nhỏ cũng không hỏi xin tiền y, tự bỏ tiền riêng ra mua, y dựa vào đâu mà khó chịu chứ? Đáp án dường như sáng tỏ, bởi vì Ninh Diệu là tù binh của y cho nên đồ trên người Ninh Diệu đều thuộc về y hết. Lấy đồ của y cho người ngoài như thế y đương nhiên thấy bất mãn.

Úc Lễ chợt nhăn mày. Suốt trăm ngàn năm qua đi đã sớm mài giũa tâm tính y, vật ngoài thân không có thứ gì không thể dứt bỏ, dẫu cho có sang quý đi chăng nữa cũng chỉ là nhất thời. Đáng lý trong suy nghĩ của y, việc Ninh Diệu dùng linh thạch mua đồ ăn hẳn phải là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến. Thế mà hiện giờ y lại thật sự vì việc này mà rầu rĩ. Sống lại một kiếp, sao y lại trở nên hẹp hòi đến vậy.

Cánh tay Úc Lễ bị chọt chọt, y quay đầu lại, chỉ thấy tù binh nhỏ của mình đang cầm đồ ăn, chia một phần trong đó cho y: "Ăn ngon lắm, mau lấy ăn thử một xiên đi."

Úc Lễ không hề thích ăn mấy thứ này, nhưng dưới cái nhìn thiết tha của Ninh Diệu, y vẫn đón lấy xiên đồ ăn ấy.

Ninh Diệu nhận ra là hôm nay Úc Lễ rất dễ nói chuyện! Vì thế hắn từ từ nhích gần, tranh thủ thời gian ăn uống vui vẻ thử thương lượng ít chuyện với Úc Lễ. Ninh Diệu thử thăm dò: "Này... Ngươi có nhận ra không, một viên linh thạch ta tạo ra có thể đổi được rất nhiều thứ."

Úc Lễ: "Thế à, ngươi cũng biết." Biết mà còn hào phóng cho người khác linh thạch.

Ninh Diệu: "?"

Ninh Diệu cảm thấy giọng điệu của Úc Lễ hơi kì kì, thế nhưng hắn không nghĩ nhiều mà tiếp tục thực hiện kế sách của mình.

"Linh thạch của ta quý là vì chất lượng của nó tốt, nhiều linh khí. Chuyện là, lấy đâu ra chuyện dễ dàng tạo ra linh thạch nhiều linh khí như thế được đúng không? Ta chỉ là một tên tu sĩ vô dụng, linh khí trong người vốn đã ít." Ninh Diệu động não nghĩ ra đủ thứ thêm thắt vào, cố hết sức giúp lời nói dối này nghe sao giống thật nhất.



Ninh Diệu âm thầm véo bắp đùi mình dưới lớp áo choàng, thành công làm khóe mắt đỏ hoe: "Mỗi lần tạo một viên linh thạch, ta sẽ đau đớn tột cùng giống như đang đánh trận vậy. Linh khí trong kinh mạch cứ khô cạn rồi lại đong dầy... cảm giác thật sự rất khó chịu."

Sắc mặt Úc Lễ lập tức tối lại, vươn tay ra nắm lấy mạch đập ở cổ tay Ninh Diệu. Thấy Úc Lễ dẫn linh khí muốn chẩn bệnh cho mình, Ninh Diệu vội vàng lấp liếm: "Từ, từ bên ngoài sẽ không nhìn ra đâu! Ngoài mặt tất cả đều rất bình thường, chỉ có ta là cảm thấy khó chịu mà thôi."

Úc Lễ xác thật không phát hiện ra cơ thể Ninh Diệu có vấn đề gì, bèn thả người ra.

Ninh Diệu xoa xoa cổ tay, nói ra mục đích cuối cùng của cuộc trò chuyện này: "Làm việc không thể chỉ nhìn cái lợi trước mắt, vì sự phát triển lâu dài, ta thấy, ta thấy là lượng linh thạch mỗi ngày nên giảm bớt một nửa, nếu không vài năm nữa trôi qua, có khi ngươi sẽ mất đi kho tiền di động là ta đó, đây là một khoản thua lỗ rất lớn luôn!"

Nói xong, Ninh Diệu nín thở chờ xem thái độ của Úc Lễ. Sau khi những yêu tộc kia đi khỏi, đường phố lại khôi phục vẻ ồn ào náo nhiệt, mùi thức ăn tỏa khắp. Nhưng trái ngược lại, Úc Lễ vẫn không hề nhúc nhích, tựa như y đã hoàn toàn ngăn cách với thế gian. Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu nghe Úc Lễ từ tốn nói.

"Không cần nữa."

Ninh Diệu: "?!" Không cần cái gì? Không cần tiếp tục giữ nguyên "năng suất" cũ, hay là...

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ninh Diệu, hắn luống cuống níu lấy ống tay áo Úc Lễ, giơ càng nhiều đồ ăn ra trước mặt Úc Lễ: "Ngươi ăn thêm nữa đi, ăn no rồi lại nói ha, lời vừa rồi không tính!"

"Ta không cần ăn." Úc Lễ từ chối đồ ăn của Ninh Diệu, "Về sau ngươi không cần phải đưa linh thạch cho ta nữa."

Ninh Diệu: "!!!" Thế mà vớ được chuyện tốt vậy sao! Vừa nãy hắn còn lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chứ, hu hu.


Ninh Diệu quá sung sướng, chút lý trí còn sót lại chỉ đủ để khống chế mái tóc của mình tránh cho cảm xúc kích động biến nó thành màu đỏ, hắn vui vẻ nói mà không nghĩ trước: "Được, từ nay trở đi ngươi chính là bạn tốt của ta!"


Vừa dứt lời, trông thấy ánh mắt Úc Lễ trở nên kì quái, lý trí của Ninh Diệu quay trở về. Hắn có thân phận gì mà dám xưng huynh gọi đệ với đại ma vương cơ chứ. Một ngón tay của đại ma vương có thể xiên hắn chết ngắc đấy. Cái người vừa mới ăn gan hùm mật gấu mở miệng nói ngông kia chắc chắn không phải là hắn đâu!


"Ta nói đùa thôi ngươi đừng giận." Ninh Diệu sợ hãi lí nha lí nhí, "Ta là tay sai đắc lực đó, cái gì ta cũng làm được, đừng giết ta."


Vẻ mặt Úc Lễ thay đổi không ngừng, cuối cùng chỉ nói: "Ăn cho xong còn đi, không nên ở lại nơi này nữa."


Ninh Diệu đáp một tiếng, tiếp tục vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon.


Úc Lễ ngẩn người nhìn một cặp nhi đồng đang nắm tay nhao dạo chơi ở góc phố. Bình thường mà nói, y làm bất cứ chuyện gì chắc chắn đều có mục đich. Một kẻ không còn tác dụng cung cấp linh thạch cho mình, thậm chí sau này có thể sẽ là người dẫn đầu kẻ khác tới lật đổ mình, vậy tại vì sao y còn muốn giữ kẻ này ở bên cạnh chứ?


... Bằng hữu ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK