Một mình Ma Tôn đứng khoanh tay trước cửa nhà. Tuy hắn mang mặt nạ nên người ta không thể nhìn rõ mặt, nhưng cả người hắn đều toát ra một vẻ gì đó rất khó nói, mang đến cho người ta cảm giác vừa cô đơn lại vừa thỏa mãn.
Ninh Diệu vẫn còn nhớ chuyện đêm qua Ma Tôn xông thẳng vào phòng. Nên ngay lúc này, khi đối mặt với Ma Tôn, y vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau khi kết thúc mọi chuyện y cũng có nghĩ lại, chuyện này có phải lỗi của Ma Tôn đâu. Chắc hẳn là sau khi Ma Tôn nghe thấy giọng nói của Úc Lễ lập tức cảm thấy trong phòng y có người xấu, dưới tình thế cấp bách như vậy nên mới xông vào.
Y đuổi Ma Tôn đi ra ngoài, nên người ta chưa nói gì đã phải đi ra mất rồi, đúng là tốt tính thật á.
“Đến rồi? Ta đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho em.” Ma Tôn là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, đi về phía Ninh Diệu.
Trên bàn đá dưới tàng cây lớn trong đình viện đã được bày sẵn thức ăn, ytrông có vẻ rất phong phú.
Dựa theo kế hoạch, thì Ninh Diệu phải tiếp xúc với Ma Tôn nhiều một chút. Sau khi lấy được sự tin tưởng của Ma Tôn thì phải để hắn cho y biết con đường để phá hủy tháp phong ấn. Thế nên lúc này y không từ chối lời mời ăn cơm chung, mà đi theo Ma Tôn đến bên bàn.
Đứng trước bàn rồi, Ninh Diệu mới thấy được mấy món đang bày trên đó.
Y ở lại Ma giới đã được mấy ngày, cũng xem như là đã trải nghiệm thức ăn đặc trưng ở đây. Nhưng bây giờ những món đang bày trên bàn này lại có đến bảy phần là món y thích.
Sở thích của Ma Tôn cũng giống với y sao?
“Nhiều năm như vậy rồi, cũng không biếu khẩu vị của em có thay đổi không. Ta nói bọn họ dâng lên một ít thức ăn khá phổ biến, em thử xem có hợp khẩu vị của em không?” Ma Tôn giải thích.
Biết được tiền căn hậu quả, Ninh Diệu cũng buông bỏ nghi ngờ, ngồi cùng bàn với Ma Tôn.
“Ta đều thích cả, cảm ơn ngài.” Ninh Diệu cố gắng tán gẫu với Ma Tôn. “Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ mời ngài ăn một bữa.”
Ma Tôn cười: “Lúc nào cũng được.”
Ninh Diệu cũng không tiếp lời nữa, y cầm chén định đi lấy cháo cho mình. Nhưng y còn chưa kịp đụng vào cái muỗng thì cái chén trong tay đã bị Ma Tôn lấy đi mất.
“Cháo này nóng lắm, để ta lấy cho em.” Sau khi Ma Tôn lấy nửa chén cháo xong, mới để chén về lại trước mặt Ninh Diệu. “Lỡ đâu khiến em bị bỏng, ta không nỡ.”
Ninh Diệu: “…”
Người này nói chuyện sao mà buồn nôn quá chừng.
Từ từ, lúc đó Ma Tôn có thể nghe được giọng nói của Úc Lễ. Vậy có khi nào hắn cũng nghe được giọng của y lúc ấy hay không?
Suy nghĩ này vừa hiện ra đã khiến cho cả người Ninh Diệu đều không được ổn lắm, ngay cả cái tay cầm muỗng cũng run lên khiến một chút cháo nóng bị đổ lên người.
Ninh Diệu vốn rất sợ đau nên lập tức nhíu mày lại. Ma Tôn hoảng loạn, đưa tay về phía Ninh Diệu ngay: “Bỏng ở đâu? Để ta xem.”
Trước khi Ma Tôn kịp chạm vào y, Ninh Diệu đã nhanh tay lẹ mắt mà thu tay về mất.
“Không cần đâu. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta tự xử lý được.”
Y lấy khăn tay ra lau cháo trên tay, rồi lấy thuốc trị thương trong nhẫn trữ vật ra bôi lên tay mình.
Vết phỏng này cũng không quá nặng nên rất nhanh đã khôi phục cảm giác mát lạnh.
Ninh Diệu ngẩng đầu lên, lại thấy tay Ma Tôn vẫn ở trước mặt mình như trước.
“Cảm ơn ngài. Ta không sao, tiếp tục ăn thôi.” Ninh Diệu lễ phép nói.
Tay Ma Tôn từ từ hạ xuống. Hắn vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, rồi bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
“Chúng ta đã từng thân thiết như thế, nhưng bây giờ ngay cả chạm nhẹ vào tay em, em cũng không muốn sao?”
“Ta không nhớ.” Ninh Diệu nói. Bỗng y nhận ra được Ma Tôn đang nói gì đó, kinh ngạc nói: “Chúng ta chỉ là bạn tốt thôi sao?”
Rõ ràng khi vừa mới gặp nhau, Ma Tôn đã nói rằng quan hệ của bọn họ là thân mật nhất cơ mà!
Ma Tôn hơi nghiêng đầu nhìn y, cười nói: “Gạt em thôi.”
Ninh Diệu: “Ngài…”
“Ta vốn là muốn cùng em cải thiện quan hệ của chúng ta, nên mới gạt em. Nhưng xem ra hiện tại em vẫn bài xích ta như lúc đó. Cải thiện quan hệ chẳng qua chũng chỉ là lời nói vô căn cứ, cuối cùng vẫn sẽ quay về lúc em căng thẳng với ta.”
Ninh Diệu chú ý đến sự mâu thuẫn trong lời nói của Ma Tôn, nói ra không chút do dự: “Nói ta là bạn tốt nhưng lại căng thẳng với ngài. Vậy ngài đã làm gì? Chẳng lẽ bản thân ngài cũng không nhớ sao?”
“Ta đã làm sai chuyện gì?” Ma Tôn cứ như đã nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm. “Chẳng qua ta chỉ là biểu lộ tâm ý với em, em đã xa lánh ta. Thậm chí còn bỏ trốn, vậy ta đã làm sai chuyện gì?”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, bước từng bước từng bước về phía Ninh Diệu.
Ninh Diệu cũng đứng dậy theo hắn. Ma Tôn cứ tiến về phía y một bước y lại lùi về phía sau một bước.
Ma Tôn vẫn cười như trước: “Ta chưa từng ép buộc em. Chẳng lẽ muốn chuyển từ bạn tốt sang người yêu cũng là tội ác tày trời sao?”
Ninh Diệu cảm thấy mình đã nghe được một bí mật cự lớn luôn rồi.
Câu chuyện này thế mà lại là chuyện xưa về Ma Tôn lâu ngày sinh tình, yêm thầm bạn của mình. Nhưng khi muốn tiến thêm bước nữa lại gặp phải kết cục bi thảm…nghe vậy khiến cho người ta cảm thấy thật xót xa.
“Không phải tội ác tày trời.” Giọng nói của Ninh Diệu trở nên dịu nhẹ hơn, muốn khuyên nhủ Ma Tôn đáng thương này. “Có bao giờ ngài nghĩ rằng thật ra chỉ là do chúng ta không hợp nhau thôi không?”
Ma Tôn trông có vẻ như không hề tin mấy lời này một chút nào.
“Có chỗ nào không hợp? Chúng ta cùng nhau lớn lên, thân mật khắng khít như vậy, cùng nhau chu du tam giới, từ những kẻ yếu mà cùng nhau trở nên mạnh hơn, không hề có lúc nào không ở bên cạnh nhau. Ta thấy em đang cố ý nói cho có lệ với ta. Nếu không thì em nói xem, phải làm thế nào em mới chấp nhận chuyển từ bạn bè sang làm đạo lữ?”
Ninh Diệu: “….”
Ninh Diệu cảm thấy á khẩu không trả lời được câu nào. Y làm gì có kinh nghiệm xử lý mấy loại quan hệ tình cảm vừa cẩu huyết vừa phức tạp như vậy chứ.
Ninh Diệu cũng biết rõ thật ra mình không phải ánh trắng sáng đó của Ma Tôn. Thế nên cho dù y có nói ra chuyện làm thế nào để chấp nhận chuyển từ bạn bè sang đạo lữ thì cũng không phải chuyện mà Ma Tôn muốn nghe.
Điều y có thể làm bây giờ chính là từ chối, để Ma Tôn đừng bị lún sâu vào sự lừa dối này nữa.
“Chuyện như vậy không thể miễn cưỡng…” Ninh Diệu chưa nói xong đã bị Ma Tôn cắt ngang.
“Em đừng từ chối ta nhanh như vậy. Cứ trở về suy nghĩ hai ngày đã, hai ngày nữa hãy cho ta biết đáp án.” Giọng điệu của Ma Tôn còn có thêm sự khẩn cầu. “Được không?”
Câu này nghe quá đáng thương, bỗng Ninh Diệu như đang nghĩ đến điều gì đó, bèn đổi giọng điệu ngay: “Ta cho ngài biết đáp án, vậy ngài có thể dùng thứ gì đó trao đổi không?”
“Đương nhiên. Chỉ cần là thứ em muốn, cứ nói với ta, ta sẽ đem nó đến cho em.”
“Được.” Ninh Diệu chậm rãi hít một hơi. “Ngài cứ đi trước đi. Hai ngày sau đến gặp ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngài biết đáp án.”
Ma Tôn không nói thêm lời nào nữa, xoay người bỏ đi.
Nhìn thấy Ma Tôn đã thật sự biến mất, Ninh Diệu mới dám gỡ biểu cảm xa cách trên mặt mình xuống, rồi đi nhanh vào nhà.
Úc Lễ vẫn luôn ngồi yên trong phòng chờ y về. Y nói hết những chuyện vừa xảy ra cho Úc Lễ, muốn xin ý kiến của hắn.
Ninh Diệu nói với vẻ ngậm ngùi: “Thật sự ra Ma Tôn rất đáng thương, nhưng chúng ta cứ xem như không có chuyện gì đi. Chúng ta vẫn nên kết thúc nhanh một chút, sau khi phá hủy tháp phong ấn thì nói cho hắn biết sự thật rồi mới đi, để hắn tiếp tục tìm kiếm người hắn thích thật sự.”
Khi Úc Lễ nghe Ninh Diệu bảo Ma Tôn đáng thương thì chỉ cười cười, nụ cười ấy còn có ý chế giễu. Nhưng hắn đã thu lại rất nhanh, rồi hỏi Ninh Diệu: “Vậy câu mà hắn hỏi em, em muốn trả lời thế nào?”
Lúc đó Ma Tôn hỏi Ninh Diệu rằng phải làm thế nào thì y mới chịu chuyển từ quan hệ bạn bè thành đạo lữ với hắn?
“Cứ bịa đại một lý do thôi.” Ninh Diệu suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói.
Nhưng Úc Lễ lại phản ứng rất nhanh: “Không phải em rất đồng cảm với hắn sao? Ngay cả một ý kiến nghiêm túc cũng không cho thì không ổn lắm đâu. Nếu như chúng ta bỏ đi, và hắn cũng tìm được người hắn yêu thật sự thì vẫn không có suy nghĩ nào để giải quyết vấn đề này cả.”
Thật ra Úc Lễ nói rất có lý. Ninh Diệu nhìn xuống đất, nhíu mày trầm tư.
Úc Lễ bày ra vẻ lương thiện để dụ dỗ y: “Nếu nhất thời không thể nghĩ ra cách giải quyết thì em có thể lấy quan hệ giữa ta và em áp vào quan hệ giữa em và người đó. Có cảm xúc chân thật thì sẽ dễ tưởng tượng hơn.”
Úc Lễ không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm Ninh Diệu. Hắn sợ mình bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của y.
Nhờ sự trợ giúp của hóa thân nên cuối cùng hắn cũng có thể hỏi được vấn đề này. Hắn chỉ hy vọng Ninh Diệu không cảm thấy có điều gì kỳ lạ.
Bỗng nhiên Úc Lễ thấy Ninh Diệu cười một cái.
“Ngươi nói gì vậy, sao lại có thể áp quan hệ của chúng ta vào được? Hoàn toàn khác nhau cơ mà.” Ninh Diệu cười, lắc đầu nguầy nguậy.
“…Chỗ nào không giống?” Trong giọng nói của Úc Lễ có chút căng thẳng. “Em cảm thấy là ta sẽ không thích em? Nhưng đây cũng chỉ là giả thiết thôi.”
Từ trước đến nay Ninh Diệu rất dễ nói chuyện, nhưng bây giờ lại không nói lời nào.
Khoảng cách giữa hai cuốn sách sâu thăm thẳm, bọn họ vốn không phải là người cùng thế giới. Không chỉ có thần tích muốn tiếp cận y, mà còn có hệ thống đã lâu không thấy xuất hiện kia nữa.
Ninh Diệu vẫn còn nhớ rất rõ, ngày ấy hệ thống nói với y rằng khi nào thích hợp sẽ trả y về lại thế giới của mình.
Ngày y đi vào thế giới này không hề có một dấu hiệu hay thông báo nào. Thế nên khi hệ thống đưa y đi, rất có thể cũng sẽ không có gì cả.
Y đến thế giới này là do sức mạnh không thể hiểu được của hệ thống đó. Nhưng Úc Lễ lại là nhân vật chính, nếu như không có hệ thống làm tiền đề, thì Úc Lễ có thể rời khỏi thế giới này được sao?
Đường phía trước còn quá mờ mịt, nên y không thể để quan hệ của mình và Úc Lễ trở nên thân mật hơn được nữa. Chỉ trở thành tri kỷ hoặc là bạn tốt cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, vậy là tốt rồi.
Cũng may bọn họ đúng thật là như thế, nên mới không phải vì chuyện này mà buồn rầu.
Ninh Diệu vỗ bả vai của Úc Lễ: “Nếu như áp vào quan hệ của chúng ta thì đúng là tình yêu này phải cách xa nghìn trùng rồi, nghiêng trời lệch đất mới có thể ở bên nhau được. Hai ngày sau ta sẽ tự đi hỏi ý kiến của Ma Tôn, đến lúc đó thì trao đổi với hắn, để hắn cho chúng ta biết cách phá tháp phong ấn. Sau khi làm xong mọi chuyện thì chúng ta có thể đi rồi.”
Úc Lễ nheo mắt lại, cười đáp: “Được.”
Thiếu gia nhỏ đang lén giấu đi bí mật nhỏ bé của mình.
Đã đến lúc lấy ra liều thuốc cực mạnh để đưa thiếu gia nhỏ này ra khỏi lớp vỏ bảo vệ dày cộp đó của y rồi.
Cho dù có cách cả sông cả biển, thì hắn sẽ san bằng cả sông biển.
*
Hai ngày sau, Ninh Diệu gặp lại Ma Tôn thêm lần nữa.
Cũng không biết Ma Tôn quay về từ khi nào mà sáng sớm khi Ninh Diệu vừa mở cửa nhà ra, thì đã thấy hắn lẳng lặng đứng dưới táng cây lớn trong sân, trầm mặc nhìn mặc trời mọc.
Nhưng từ khi Ninh Diệu xuất hiện, ánh mắt của hắn đã dán thẳng vào người Ninh Diệu.
“Ta nghĩ kỹ rồi.” Ninh Diệu nói. “Nhưng dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, ta muốn để đến cuối cùng rồi mới nói. Trước hết ta muốn xem thành ý của ngài rồi ta mới có thể nói cho ngài nghe.”
Đây là lời nói có ý chơi xấu, nhưng Ma Tôn lại không hề tức giận, hỏi rất nghiêm túc: “Em muốn thứ gì?”
“Nếu đã muốn bày tỏ thành ý, thì phải là một bí mật cực lớn chứ. Để ta suy nghĩ một chút đã. Ta nghe nói…Ma Tộc có một tháp phong ấn được lưu truyền tư thời thượng cổ đúng không? Vậy có lối tắt nào để đi vào tòa tháp này không?” Ninh Diệu nói. “Nếu như ngài đồng ý nói chuyện này cho ta biết, ta lập tức tin ngài đây là thật lòng thích ta.”
Ma Tôn lại không hề có chút nghi ngờ nào: “Chuyện này có gì khó, để ta đích thân đưa em đi.”
“…” Ninh Diệu sửng sốt. “Không cần đâu, ngài cứ nói cho ta biết là được rồi.”
“Nhưng nếu chỉ nói thôi thì làm sao em phân biệt được đâu là thật đâu là giả?” Ma Tôn vô cùng kiên trì. “Ta đưa em đi. Nơi đó giống với nơi này, không có cách nào dùng thần thức để tìm kiếm. Cho dù có người ẩn thân đi theo thì hoàn toàn không dễ phát hiện. Ở đó rất nguy hiểm, rất có thể sẽ có người ẩn thân đi theo sau em để chờ cơ hội cho một đòn trí mạng. Chỉ có ta tự mình đưa em đi, thì ta mới có thể yên tâm được.”
Ninh Diệu lấy ra được vài từ ngữ mấu chốt trong đoạn nói chuyện vừa nãy.
Cho dù có người ẩn thân đi theo thì cũng rất khó phát hiện ra à?
Ninh Diệu suy nghĩ trong giây lát, rồi quyết định luôn: “Được, ngài chờ ta một lát nha. Ta đi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta lập tức xuất phát!”
———-Hết chương 58———