• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Úc Lễ sâu kín, quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Ninh Diệu và yêu thú ở nơi xa.Đây chính là năng lực của người này? Sức hấp dẫn không gì bì kịp thậm chí có thể thuần phục hung thú ngay lần đầu tiên tiếp xúc. Đây đích xác là thể chất đặc biệt tương phản hoàn toàn với y, cũng là năng lực xưa nay y chưa từng có.

Úc Lễ thấy Ninh Diệu đứng dậy chào tạm biệt với yêu thú, nhưng mà yêu thú nhất quyết cắn lấy áo bào của Ninh Diệu không cho đi. Úc Lễ cong môi nở nụ cười đầy thích thú. Nếu yêu thú vừa ý một người thì dù không làm hại người đó nhưng vẫn sẽ nhốt đối phương ở trong địa bàn coi như vật sở hữu của mình. Tuy so với tưởng tượng ban đầu của y có hơi khác nhưng xem chừng y vẫn sẽ cáo biệt vị thiếu gia này ở đây thôi. Xuất phát từ lòng chiếm hữu yêu thú sẽ không để Ninh Diệu đi mất, y cũng sẽ góp một tay, ngăn cách vùng đất này với những nơi khác, biến nó thành nơi hoàn toàn cách biệt với thế gian. Vây khốn "đại nạn" của y lại nơi này, ngày sau sẽ không gặp lại nữa, vừa hay.

*

Ninh Diệu hoàn toàn không hay biết rằng mình chỉ nhặt được một con vịt con lại tạo ra nhiều sóng ngầm cuồn cuộn cỡ này. Hắn kéo lại áo của mình để vịt con nhả ra: "Ngoan nào, ta phải đi rồi nếu không sợ là sẽ có người nổi giận đó, lúc ấy nhóc sẽ thành thịt vịt nướng mất."

Đương nhiên yêu thú sẽ không buông ra, nó cứ khăng khăng cắn chặt áo khoác ngoài của Ninh Diệu.

"Haizz." Ninh Diệu thở dài, "Tốt thôi, nếu nhóc cứng đầu vậy ta chỉ có thể làm thế này."

Từ nhỏ tới lớn, Ninh Diệu cũng chẳng nhớ mình đã gặp tình huống như thế này biết bao nhiêu lần nữa. Có rất nhiều bạn nhỏ hay động vật nhỏ bám dính lấy hắn không buông, chỉ muốn ở chung với hắn. Mấy bạn nhỏ thì có thể giao cho phụ huynh, còn mấy động vật nhỏ lại phải tìm cách khác. Ninh Diệu ôm vịt con trên tay đi một vòng quanh hồ nước để tìm thứ mình muốn. Chỉ là khi chuẩn bị đi vào trong khu vực nào đó, vịt con được Ninh Diệu ôm trên tay luôn ngoan ngoãn đột nhiên vùng vẫy dữ dội. Nó nhảy xuống dưới cắn lấy áo bào của Ninh Diệu hòng kéo người ra bên ngoài.

Ninh Diệu không hiểu lắm, hỏi: "Nhóc sao vậy, sao lại không cho ta đi qua đó thế?"

Phía trước cỏ thơm um tùm, có một cái cây cao lớn trông giống như cây liễu mọc ở ven hồ, toàn bộ khung cảnh mỹ lệ tựa như một bức tranh sơn dầu. Yêu thú không biết nói tiếng người, không thể nào giải thích cho hắn nghe được chỉ có thể dốc hết sức kéo Ninh Diệu đi. Mà ở bên kia, ánh mắt Úc Lễ cũng rời theo hành động của Ninh Diệu nhìn đến cây đại thụ kia, khẽ nhíu mày. Nếu như y không nhận nhầm... kia hoàn toàn không phải là mấy loại cây tầm thường thấy nhan nhản bên ngoài mà là cây Trảm Anh Liễu cực kì hiếm thấy. Từ "Anh" trong tên của nó không phải chỉ trẻ con (anh hài) mà là chỉ tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Trảm Anh Liễu bình thường sẽ không chủ động công kích người, có điều nếu như có ai chạy vào địa bàn của nó, Trảm Anh Liễu sẽ trói người lại rồi siết đến chết. Yêu thú sốt ruột muốn kéo Ninh Diệu đi ngay, tín hiệu lồ lộ ra như vậy, với đầu óc của Ninh Diệu hẳn sẽ không tiến vào khu vực nguy hiểm kia.

Ninh Diệu lại không biết một người một thú đang nghĩ gì trong đầu, hắn chỉ muốn dựa vào cách lúc trước để dỗ dành vịt con bám người này. Trước kia, nếu hắn gặp phải chó mèo gì đấy khăng khăng đòi theo mình thì hắn sẽ nhờ cậy những cỏ cây ở gần đó giúp đỡ một phen. Ninh Diệu bước vào địa bàn của cây Trảm Anh Liễu kia, hắn nhỏ nhẹ hỏi thử cái cây trong ánh mắt hoảng sợ của vịt con: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp ta chơi với bé con này một lúc được không?"

Cây không biết nói chuyện, gió thổi cành liễu khẽ bay bay, mọi thứ dường như hết sức êm đềm, bình yên. Nhưng một giây sau đó, mấy cành liễu lớn chợt vung lên, nhanh như chớp vọt về phía Ninh Diệu!

Ở đây người có thể kịp thời phản ứng lại chỉ có mình Úc Lễ. Y nhướng mày một cái, kiếm khí lập tức muốn xông ra ngoài chặt đứt cành liễu kia. Ngay trước lúc kiếm khí ngưng thành hình Úc Lễ lại nhận ra điều gì, kiếm khí bèn tản đi. Mấy cành liễu của Trảm Anh Liễu vốn dĩ không nhằm vào Ninh Diệu. Cành cây vòng qua người Ninh Diệu quấn lấy con vịt vàng phía sau hắn, bấy giờ nó mới từ từ vươn một cành liễu xinh xắn ra, giơ đến trước mặt Ninh Diệu. Trong mắt của Ninh Diệu cành cây kia lắc lư vài cái, sau cùng ở trên ngọn nở ra một bông hoa trắng tinh.

Vịt vàng: "?"

Đây là tình huống gì vậy?

Dù là ai trong giới tu chân mà nhìn thấy cảnh này sẽ đều ngoác mồm kinh ngạc. Ninh Diệu thì trái lại, hắn đã quá quen với chuyện như thế này, sau khi vươn tay chạm vào cành liễu, hắn lắc đầu cười, từ chối nhận bông hoa kia.



"Cảm ơn ngươi nhưng hoa là... cơ quan sinh sản của cây, ta không thể nhận được." Lời nói này khiến người ta thấy hơi xấu hổ, vành tai trắng trẻo của Ninh Diệu cũng đỏ ửng cả lên. Hắn bình ổn lại cảm xúc, lần nữa chối từ đề nghị tặng hoa của cây liễu. Bông hoa bị từ chối, cả đài hoa đều héo rũ. Nhưng rất nhanh sau đó nó lại lên tinh thần, bông hoa cố gắng nén mình lại chốc lát biến thành một quả chín đỏ tươi, trên đó còn tỏa ra linh khí nồng đậm. Đồng thời cành liễu đang trói vịt con vàng hoe khẽ giơ lên lắc lư tỏ ý là nếu Ninh Diệu không nhận quà thì nó sẽ không giúp hắn trông chừng sủng vật nữa. Ninh Diệu đành bó tay, chỉ có thể nhận lấy thứ quả đỏ tươi nọ, tạm biệt cây liễu và vịt con quay về xe ngựa.

Xe ngựa vẫn dừng ở chỗ cũ, Ninh Diệu mở cửa xe ra mới giật mình hốt hoảng nhận ra đại ma đầu hắn sợ hãi còn đang ở trong đó. Úc Lễ không chỉ ngồi trong xe mà ánh mắt y nhìn hắn cũng khác hẳn khi trước, có thêm một loại dò xét không rõ là gì.

Ninh Diệu nghĩ không ra có chuyện gì: "Làm sao vậy, sao lại nhìn ta như thế?"

Úc Lễ không đáp. Y hơi hơi đoán ra được lý do tại sao Thiên Đạo lại coi người này là "đại họa" có thể lấy mạng y. Sức hấp dẫn và sức mê hoặc kinh người đến mức không chỉ thuần phục được hung thú trong nháy mắt mà còn thuần phục được linh thực tàn bạo xưa nay không chịu giao lưu với con người. Thậm chí...

"Đưa tay cho ta." Úc Lễ lạnh lùng nói.

Ninh Diệu nào dám chống đối, ngoan ngoãn đưa tay tới trước mặt Úc Lễ. Ngón tay y đặt lên vị trí mạch đập của Ninh Diệu, linh lực từ đầu ngón tay lưu chuyển thăm dò vào trong cơ thể Ninh Diệu, chẳng mấy chốc y đã thu được thứ mình muốn biết. Thậm chí là Ninh Diệu còn không có mộc linh căn. Không phải dựa vào linh lực hay linh căn mà chỉ đơn giản là đối diện nhau đã có thể thu được linh thực khủng bố mà vô số tu sĩ tránh không kịp về dưới trướng mình. Có được năng lực như vậy, Thiên Đạo coi là cứu tinh, cho rằng có thể đả đảo được tên ma đầu là y cũng không có gì quá kì lạ. Úc Lễ buông tay Ninh Diệu ra, sau khi khởi động xe ngựa bèn ôm kiếm nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ xuất phát từ sự kiêu ngạo của kẻ thiên tài hoặc là từ lâu đã coi nhẹ chuyện sống chết, Úc Lễ thấy mình hoàn toàn không có bất kì cảm xúc nào đối với năng lực này của Ninh Diệu. Giả dụ như cả ba giới hợp lực lại đối phó y thì sao chứ? Kiếp trước của y cũng đâu phải chưa từng trải qua chuyện như thế này.

Úc Lễ nhìn tầng mây tụ lại tan ở phía chân trời, tự nhiên cảm thấy cánh tay bị thứ gì chọc chọc. Có lẽ thấy y không phản ứng lại, "thứ kia" lại lặp lại động tác khẽ chọt chọt. Úc Lễ cau mày quay sang liền bắt gặp cảnh Ninh Diệu nép mình vào góc xe giương mắt nhìn mình, một tay hắn duỗi đến gần y. Trên tay kia cầm một nửa trái cây đỏ tươi, chính là thứ quả Trảm Anh Liễu cho Ninh Diệu.

"Cho ngươi một nửa." Ninh Diệu nhỏ giọng.

Úc Lễ cũng không nghĩ mình còn có thể gặp lại thứ quả này. Y còn cho rằng trên đường trở về Ninh Diệu đã vội nuốt nó vào bụng rồi ấy chứ. Không hiểu vì sao trong khoảnh khắc Úc Lễ nhớ đến rất nhiều đã từng ở trong tình cảnh tương tự như thế.

Y đã từng cùng sư đệ lười nhác thích dùng mánh lới của mình chấp hành nhiệm vụ, đối phương nói phần lớn nhiệm vụ do y hoàn thành thì phần thưởng nhiệm vụ cũng thuộc về y nhiều hơn. Kết quả sau khi trở về môn phái, sư đệ lại lập tức tố cáo với sư phụ, nói rằng tất cả công lao của y đều là chèn ép cướp đoạt mà có. Y đã từng cứu một đứa nhỏ yêu tộc, đối phương nói muốn cảm tạ ơn cứu mạng của y, muốn trả thù lao cho y. Kết quả vừa ngoảnh lại, nó lại muốn dẫn y vào trong trận pháp phong ấn, muốn lấy đạo cốt của y để trở thành vua của yêu tộc. Y đã từng...

Úc Lễ không nhúc nhích gì Ninh Diệu chỉ có thể lấy thêm dũng khí, run rẩy mở miệng: "Cầm đi nè, ta muốn ăn rồi."

"Để làm gì?" Giọng của Úc Lễ lạnh băng.

"Này... cũng phải hỏi à?" Ninh Diệu hơi rối rắm.

Ninh Diệu làm gì luôn có chuẩn mực của riêng mình, ví dụ như không được ăn mảnh một mình, phải chia đồ ăn cho người đi cùng. Từ nhỏ đến lớn người xung quanh hắn cũng đều làm vậy, đối với hắn thì chuyện này hiển nhiên như việc con người phải ăn cơm ấy. Cho nên lần này dù đối phương là người mình rất sợ, Ninh Diệu vẫn giữ thói quen nhiều năm của mình, thực hiện chuẩn mực này. Hắn không muốn vì sợ chết mà trở thành kiểu người mình ghét nhất.



Ninh Diệu giải thích sơ qua, Úc Lễ nghe xong thì lặng thinh. Một lúc lâu sau y mới cười giễu: "Ở giới tu chân trước giờ chưa từng có quy tắc như thế."

"... Thế á?" Ninh Diệu trợn mắt kinh ngạc, rồi lại nhíu mày suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy, có thể có đó."

Ninh Diệu càng nhỏ giọng hơn: "Mặc dù... mặc dù quan hệ của chúng ta không tốt lắm, ngươi muốn giết ta còn bắt ta khóc mỗi ngày nhưng mà phép tắc ở chung vẫn nên có."

Ninh Diệu nói xong cũng nhận ra rằng hắn là một cái máy chế tạo bảo thạch, cố gắng thành lập quy củ thật hoang đường biết bao. Thế là vội vã nhét nửa quả kia vào tay Úc Lễ rồi ngay lập tức ngồi cách xa thật xa.

Úc Lễ cụp mắt nhìn trái cây đỏ tươi, nước quả dinh dính ngòn ngọt rỉ ra kẽ tay y: "Đây là kết tinh linh khí tu luyện nhiều năm của Trảm Anh Liễu, ăn được một quả tu vi có thể tăng tiến rất nhiều." Vì thứ quả nhỏ bé này, không biết có bao người trong giới tu chân nguyện bỏ vợ bỏ con, trở mặt thành thù với anh em mình. Thực lực là mãi mãi, tình nghĩa thì không, cái gọi là quy tắc làm người càng không.

"Ừ ừ." Cũng chẳng biết Ninh Diệu có nghe hiểu không, hắn bình phẩm: "Còn ngon nữa."

Ánh mắt Úc Lễ rời đến mặt Ninh Diệu, quan sát thật tỉ mỉ vị thiếu gia bình thường trông có vẻ rất sợ chết thỉnh thoảng lại không sợ chết này... Hành vi của người này dường như đã thoát khỏi khống chế của y.

Ninh Diệu thông qua ánh nhìn này liền liên tưởng đến đủ loại tử trạng thê thảm của mình, rơi lệ nói: "Vì bẻ một nửa trái cây cho ngươi mà ngón tay của ta đau lắm đấy, ngươi lại còn muốn giết ta, tốt xấu gì cũng để ta ăn cho xong đã được không?"


Úc Lễ im lặng, tầm mắt lại chuyển sang đầu ngón tay của Ninh Diệu. Nơi đầu ngón tay trắng mềm thon thon quả thật đỏ lên, trông có vẻ khá đáng thương.


"Bây giờ không giết ngươi." Úc Lễ thấp giọng trả lời.


Hai mắt Ninh Diệu sáng bừng, hắn nhận ra tâm trạng Úc Lễ đang khá tốt nên vội vàng tranh thủ thời cơ giành cho mình ít lợi ích: "Hôm nay tay ta đau quá, ngày mai có thể không khóc nửa rương bảo thạch không?"


Úc Lễ nhìn Ninh Diệu, y cong khóe môi thốt ra hai từ cực tàn nhẫn: "Không được."


Tác giả:Hôm nay nhân vật chính vẫn bị chồng bắt khóc. Đúng ròi, nhân vật chính có thể thay đổi màu tóc thành bảy sắc cầu vồng thật đó, không sai đâu...


__________________________________________


Editor: Lần đầu tui bon chen edit truyện nên vẫn còn nhiều chỗ sai sót, mong được chỉ bảo nhiều hơn. Có phần nào đọc thấy khó hiểu, thấy "cấn", thấy cần chú thích mong nhận được lời nhắc nhở thiện chí từ bạn đọc. Xin cảm ơn vì đã ghé đọc bản edit của tui nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK