Ninh Diệu sợ tối, nhưng chỉ cần có người ở cùng thì nó có thể cố gắng vượt qua nỗi sợ này.
Ninh Diệu áp vào cổ Úc Lễ, lo lắng hỏi: "Gì thế?"
Úc Lễ sờ sờ cục lông tròn đang bám sát rạt vào mình, chầm chậm nói ra chân tướng: "Bọn chúng truy sát ta, muốn tính mạng của ta là vì trong người ta có Đạo cốt."
"Hả?" Tự dưng xuất hiện một danh từ mới khiến Ninh Diệu đần ra. Cơ mà nguyên nhân bị truy sát không phải là do Úc Lễ làm mấy chuyện đại gian đại ác gì đã đủ để Ninh Diệu thở phào một hơi rồi.
"Người có được Đạo cốt có thể dễ dàng hấp thụ linh khí trời đất, thậm chí có thể thoát xác thành tiên." Úc Lễ bình tĩnh giải thích.
"Ồ ồ." Ninh Diệu gật gù: "Em hiểu rồi! Tức là anh em rất là giỏi, cho nên bọn chúng ghen tị với anh, muốn cướp bảo bối trên người anh."
Úc Lễ nhấc khoé môi: "Đúng là thế."
Ninh Diệu sướng rơn vỗ cánh liên hồi: "Em nói mà. Em giỏi dữ vậy thì chắc chắn anh cũng không hề thua kém gì. Chúng ta đúng là anh em ruột khác cha khác mẹ mà!"
Trông thấy bầu không khí lại quay về vẻ êm đềm, hoà thuận, Yêu Vương ở dưới cười giễu, tiếp tục đâm chọc chia rẽ: "Không ngờ trông ngươi nhỏ con mà lòng dạ chẳng nông, còn giỏi giả vờ thế. Ngươi lại nói mình không muốn Đạo cốt đi? Có mà chờ tới khi hắn hoàn toàn tin tưởng ngươi, ngươi bèn nhân dịp lúc hắn ngủ say mới âm thầm ra tay thì có!"
Chiêu trò này của Yêu Vương quả thật là đi rất chuẩn xác. Giả như ở đây là một người khác rất có thể sẽ bị những lời nói của gã làm nảy sinh bất an trong lòng, bắt đầu nghi ngờ rằng người bên cạnh mình lúc này nói như thế chẳng qua là muốn chờ tới khi không có người ngoài mới chính thức ra tay mà thôi.
Úc Lễ cụp mắt, cầm chú chim vàng nhạt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mắt mình.
"Ngươi muốn nó không?" Úc Lễ khẽ hỏi.
Ninh Diệu nghiêng đầu đáp: "Nhưng em đã có rất nhiều rồi mà."
Nó giương cánh, lông tơ trên người bị gió thổi cho rối bù lên: "Em có thể hô mưa gọi gió, em có huyết mạch của thần thú, em còn có thể liên tục tạo ra linh thạch. Tất cả những năng lực này anh đều không có, anh sẽ ghen tị với em hả? Sẽ muốn khống chế em, sẽ lợi dụng em khống chế yêu tộc, sẽ bắt em mỗi ngày khóc ra một rương linh thạch sao?"
Những câu hỏi liên tiếp này khiến Úc Lễ sững sờ.
Bắt Ninh Diệu mỗi ngày khóc nửa rương linh thạch... hồi trước đúng là y đã từng làm như thế.
Vậy mà thiếu gia nhỏ chưa từng ghi thù trong lòng. Vào thời điểm hắn nghĩ y gặp phải nguy hiểm, hắn chẳng thèm nhớ tới thù xưa oán cũ, luôn cố gắng dùng mọi khả năng để cứu giúp y.
Nhất thời Úc Lễ không thể lên tiếng trả lời.
"Anh sẽ không làm thế đâu." Ninh Diệu giành nói trước: "Anh còn không cho em khóc cơ mà. Vậy nên là em đã có nhiều thứ như thế rồi, sao em còn muốn cướp của anh làm gì nữa?"
Cảm giác như có sợi lông vũ mềm mại nhẹ lướt qua tim, Úc Lễ nắm hờ Ninh Diệu ở trong tay.
Chuyện đã qua không thể trở lại, y chỉ có thể bảo đảm rằng từ nay về sau sẽ không để bất cứ ai làm thiếu gia này phải rơi nước mắt.
Mà những lời Ninh Diệu vừa nói lại gây nên sóng to gió lớn trong đám yêu tộc ở bên dưới.
Con chim non này rốt cuộc là giống yêu gì? Gì mà huyết mạch thần thú? Nghe thôi đã thấy tuyệt không tầm thường!
Yêu Vương vung đại đao, một nhát chém đôi tảng đá trên mặt đất. Gã ngửa đầu nhìn lên, hô lên mệnh lệnh tiến công: "Tất cả tiến lên cùng ta! Bắt trọn cả hai kẻ này rồi, toàn bộ Tam giới đều ở trong tay chúng ta!"
Lời còn chưa dứt, Yêu Vương đã phóng tới, bay thẳng lên không trung đánh về phía Ninh Diệu và Úc Lễ.
Ngay phía sau gã, có điểu tộc vỗ cánh bay theo sau Yêu Vương. Còn yêu tộc không thể bay chỉ có thể ở lại mặt đất, có cung thì giương, có đất thì vẽ trận pháp.
Hàng trăm hàng ngàn yêu tộc đồng thời tấn công tới một hướng, thế lực hùng hậu, thề phải bắt được đối thủ, biến chúng thành tù nhân.
Mà một người một yêu đang đứng ở trung tâm, giống như mắt bão nằm giữa cơn bão lúc này lại bình tĩnh đến lạ.
Úc Lễ thả lỏng tay để Ninh Diệu có thể trông thấy đám yêu tộc này, cũng để cho Ninh Diệu có thể tự do hành động. Harry Potter fanfic
"Là lúc này. Cho bọn chúng thấy thực lực của Yêu Vương tân nhiệm." Úc Lễ khẽ nói.
Chú chim non vàng nhạt kêu một tiếng lanh lảnh, nó vươn cái cánh xù lông của mình vào trong túi nhỏ đeo ở trước ngực, lấy ra một viên thuốc rồi bỏ vào miệng.
Bấy giờ đêm đã khuya, bóng đêm như mực, không cả thấy ngôi sao nào nào. Ánh sáng duy nhất chỉ có từ mặt trăng tròn trịa trắng sáng đang treo cao nơi chân trời.
Ánh trăng tròn phản chiếu trong mắt mỗi một yêu tộc ấy là nguồn sáng duy nhất lúc này.
Mà lại có một vầng sáng vô cùng chói mắt khác khiến người ta không thể phớt lờ đột nhiên xuất hiện. Nó như ánh mặt trời rực rỡ giữa đêm, che khuất đi tất cả ánh sáng của vầng trăng, rọi sáng khắp một vùng bóng tối.
Trong lúc nhất thời tất cả yêu tộc đều dừng lại, lấy tay che đi tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào thứ ánh sáng ấy.
Là thứ gì... mà lại chói mắt đến thế?
Một tiếng hót giống như âm thanh từ cõi tiên trầm bổng bên tai, dường như có thể gột rửa mọi tâm hồn ô uế, cũng có thể dậy lên ham muốn từ sâu tận đáy lòng.
Có yêu tộc bỏ qua mối nguy bị bỏng rẫy đôi mắt, liều lĩnh nhích cánh tay đang che chắn cho mắt ra, nhìn thấy sinh vật lộng lẫy không gì bì kịp kia.
Thật dài lông đuôi kéo túm ở kia thon dài dáng người phía sau, trên người hắn mỗi một cọng lông vũ đều ở phát ra quang, làm người ở trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể thấy một cái ưu nhã thon dài cắt hình.
Lông đuôi dài kéo theo dáng người mảnh mai, từng sợi lông trên người đều phát sáng, khiến người ta nhất thời chỉ nhìn thấy một bóng dáng thanh tú, thướt tha.
Lông đuôi thật dài rủ xuống phía sau dáng người mảnh mai. Từng sợi lông vũ trên người nó đều đang phát ra ánh sáng, làm cho người ta trong thời gian ngắn chỉ có thể nhìn mỗi bóng dáng thướt tha ấy.
Đôi mắt chúng yêu vì không thể nhìn thẳng vào vừng sáng mà đau rát, nước mắt chảy dài vẫn ngước đầu nhìn lên bóng dáng kia. Tất cả đều không chớp mắt lấy một cái, cứ nhìn mãi theo bóng hình ấy, lo sợ sẽ bỏ lỡ mất một giây một phút nào.
Có lẽ vì cảm nhận được bọn chúng bị đau, thứ ánh sáng không thể nhìn thẳng kia dần yếu đi, giúp chúng yêu nhìn thấy rõ dáng vẻ của bóng hình nọ.
Vẻ ngoài thực sự còn đẹp tuyệt trần hơn cả miêu tả, mỗi chiếc lông vũ đều toả ra hào quang sáng chói. Vàng kim chói mắt, trắng trong thanh khiết, đỏ rực như máu, ba thứ màu kết hợp lại tạo thành vẻ ngoài chói loà.
Đó là... Phượng Hoàng!
Vào giây phút chúng yêu đều trông rõ vẻ ngoài của Phượng Hoàng, một luồng sức mạnh cực kì kinh khủng giống như thần tiên xuống trần đột nhiên xuất hiện bao phủ giữa đất trời, khiến cả người bọn chúng đều run rẩy.
Không biết là ai quỳ phịch xuống trước tiên nhưng ngay sau đó, lần lượt từng người đều quỳ rạp xuống đất, thần phục sinh vật thần thánh tuyệt đẹp kia.
Bách yêu thần phục, chỉ có mình Yêu Vương còn đứng vững.
Gã nhìn chằm chằm màu sắc tươi đẹp kia, trong mắt loé lên vẻ si mê.
Sinh vật thánh khiết xinh đẹp đến vậy, gã muốn nó khuất phục mình, thuộc về sở hữu của mình!
Yêu Vương lấy ra đại đao của mình, bay về phía của Phượng Hoàng. Nhưng gã không thể tới gần Phượng Hoàng dù chỉ chút ít. Thứ sức mạnh đáng sợ kia chớp mắt phá huỷ linh lực hộ thể của gã, đánh cho gã lần nữa văng về mặt đất.
Yêu Vương phun ra một ngụm máu, nhận ra chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi ấy gã đã bị thương nặng.
Gã vốn không phải đối thủ của Phượng Hoàng. Ngay cả tư cách thăm dò cũng không có!
Luồng sức mạnh kia tiếp tục đè xuống, Yêu Vương kêu lên một tiếng đau đớn rồi im bặt.
Ninh Diệu cũng không ngờ sức mạnh của mình lại ghê gớm đến thế, xử gọn Yêu Vương ngay tắp lự. Chẳng lẽ nó lườm ai thì người đó chết hả?
Ninh Diệu chao liệng trên không trung, nhìn đám tiểu yêu đang cúi gằm mặt quỳ rạp trên đất.
"Gã không xứng làm Vương. Kể từ hôm nay, ta chính là vị vua mới của các ngươi." Ninh Diệu nói: "Các ngươi có phục hay không?"
Không có yêu tộc nào dám không phục. Phượng Hoàng hiện thế vốn phải là Vương của bọn chúng.
Ninh Diệu nói câu cuối cùng: "Đi chuẩn bị đi, ta sẽ chọn ngày đăng cơ."
___________
Trong Yêu thành.
Đứa nhỏ Hổ tộc nằm trên giường gào khóc không thôi, nằng nặc đòi ngủ ở giữa bố mẹ làm bố nó phiền không chịu được bèn ném đứa nhỏ ra ngoài sân cho nó tỉnh ra.
Như mọi lần thì sau đó đứa nhỏ sẽ khóc ré lên đến rung trời chuyển đất, ít nhất cũng phải gào hết một canh giờ mới chịu nín. Nhưng bây giờ, nó còn chưa gào được hai tiếng oa oa đã nín khóc, sắc trời thì sáng rõ như ban ngày.
Chẳng bao lâu, đứa nhỏ lần nữa đẩy ầm cửa ra, kinh ngạc mở to mắt đến độ chữ "Vương" trên trán cũng dãn cả ra.
"Có Phượng Hoàng! Con nhìn thấy Phượng Hoàng! Là Phượng Hoàng đó!" Xem chừng tinh thần đứa nhỏ Hổ tộc chưa thể tỉnh táo, bắt đầu nói xằng nói xiên.
"Phượng Hoàng cái gì... Do mày không chịu ngoan ngoãn đi ngủ nên trợn mắt nằm mơ thì có!" Bố Hổ mắng con thì bị mẹ Hổ nằm ngủ bên cạnh đạp thẳng xuống giường bảo ông đi dỗ con ngủ.
Bố Hổ ngáp một cái đi tới cửa, đang định đánh cho đứa con quấy rầy giấc ngủ một trận thì lại trông thấy điểu tộc tuyệt đẹp ở trên trời cao kia.
Bố Hổ trợn tròn mắt, không khống chế được sức lực dưới tay làm gãy luôn cả cửa nhà.
Ông thả cánh cửa xuống đất, quay đầu gọi to: "Mình ơi, ra xem Phượng Hoàng kìa!"
*
Mẹ Sơn Ca dịu dàng đang ở trong ổ kể chuyện trước khi đi ngủ cho đàn con nhà mình nghe.
Hôm nay, bà kể câu chuyện về Phượng Hoàng.
Sơn Ca nhỏ líu ríu hỏi mẹ: "Mẹ ơi, Phượng Hoàng có thật không ạ? Trông nó như thế nào?"
"Tại sao bắt trăm loài chim phải chầu Phượng vậy ạ? Nếu như con làm lơ nó thì sẽ thế nào?"
"Theo sau Phượng Hoàng mệt lắm, lại còn chỉ làm nền nữa, sẽ không có yêu nào chú ý tới con. Thế thì con cũng không muốn ở cùng Phượng Hoàng."
Mẹ Sơn Ca thở dài: "Bây giờ đã không còn Phượng Hoàng nữa. Nó là đại yêu thời viễn cổ, đã không còn tồn tại trên đời từ lâu rồi. Còn chuyện "trăm chim chầu phượng" thì... mẹ nghĩ là nếu thật sự có thể nhìn thấy Phượng Hoàng, chúng ta sẽ tự muốn đi theo nó chăng?"
Sao lại thế được?
Đám Sơn Ca nhỏ đều nhao nhao lắc đầu. Đúng lúc này, ánh sáng phía chân trời rực lên.
Bọn chúng vốn sống ở trên tàng cây, chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể nhìn rõ toàn cảnh thứ ánh sáng kia.
Có một suy nghĩ không hẹn mà cùng loé lên trong đầu chúng.
Trăm chim chầu phượng, hoá ra... đúng thật là bản năng.
Dù chỉ có thể theo sau lưng, bọn chúng cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần có thể gần Phượng Hoàng thêm một chút rồi lại một chút nữa.
Đêm hôm khuya khoắt đáng lý phải vắng tanh nhưng trên đường phố lúc này lại chật ních những yêu. Tất cả bọn chúng đều hướng về một phương.
Là hướng của Phượng Hoàng.
*
Trong lãnh địa của hậu duệ Phượng tộc.
Hoa sen nở rộ khắp hồ sen, đàn cá chép đỏ bơi lượn chơi đùa trong nước.
Một người tóc dài đỏ lửa đứng ở cạnh hồ sen. Chàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục cho cá chép ăn.
Người đến lên tiếng: "Ta nghe ngóng được thủ lĩnh tiếp theo của Phượng tộc khả năng sẽ là ngươi. Sao rồi? Không vui à?"
Người kia cười khinh một tiếng, quay đầu lại để lộ một gương mặt cực kì đẹp.
"Vui nỗi gì. Ta làm Thánh tử Phượng tộc suốt mấy trăm năm, ngoại trừ ta ra còn có lựa chọn khác?" Chàng ném thức ăn cho cá trong tay xuống hồ. "Không có ai thích hợp hơn ta."
Người tới cũng không phản bác lời này, chỉ chuyển đề tài sang chuyện khác: "Đám người Long tộc kia lại đề nghị kết thông gia với chúng ta. Nói là chỉ có long phượng mạnh nhất kết hợp với nhau thì mới có thể sinh ra đời sau mạnh nhất, mới có thể tái hiện vinh quang yêu tộc. Nên là có hỏi khi nào ngươi chịu đồng ý."
Thánh tử Phượng tộc tóc rực như lửa cười khinh thường: "Bọn chúng mà xứng? Ngày mai người trở về từ chối cho ta."
"Ngươi muốn lấy lý do gì đây?" Người kia hỏi.
"Cứ..." Thánh tử sờ tóc mình, mỉm miệng cười: "Nói là trong tất cả yêu tộc trên đời, ta chỉ chung tình với Phượng Hoàng. Dù cho người không tồn tại trên thế gian."
Chàng là Thánh tử, lý do này vừa hợp tình lại hợp lý. Phượng Hoàng đã không còn từ lâu, gần như không có yêu tộc nào biết, tuy chàng là Thánh tử Phượng tộc nhưng thực lòng lại không hề yêu thích hay kính cẩn gì đối với Phượng Hoàng hết.
Hừ. Trong truyền thuyết nói Phượng Hoàng có dung mạo vô cùng rực rỡ, chẳng lẽ còn đẹp hơn chàng hay sao?
Vầng sáng bất ngờ chiếu rọi cả trời đêm, Thánh tử Phượng tộc giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy, ở dưới thứ ánh sáng kia vạn vật trong trời đất đều chẳng còn hương sắc.