Chân nguyên trong cơ thể Lưu Vũ Phi đủ để chống đỡ một lần công kích. Vì tránh cho việc những người này chạy trốn, hai tay liên tục khấu động, một đạo kết giới thật lớn bao phủ mọi người ở bên trong. Việc bố trí kết giới đối với Lưu Vũ Phi mà nói chỉ là một tiểu pháp thuật mà thôi. Hơn nữa hắn bày kết giới cũng giống như trận pháp, mượn nguyên khí trong thiên địa mà thành.
“ Kết giới!” Có người nhát gan bắt đầu đánh vào kết giới, nhưng không ai có thể đánh vỡ.
“ Bàn Cổ Phủ” Làm mọi người đều kinh hãi khi nghe tên thần khí này, từ trong miệng Lưu Vũ Phi phun ra.
Bàn Cổ Phủ xuất hiện, hoàn toàn đả kích tinh thần của những người này. Theo sự xuất hiện của búa Bàn Cổ, còn kèm theo một cỗ khí phách tuyệt đối. Mọi người bị cỗ khí thế này đè mạnh xuống, hít thở vô cùng gian nan.
Bàn Cổ Phủ bị xuất ra, nó xoay vòng quanh Lưu Vũ Phi, lướt thành một vòng. Vì Bàn Cổ Phủ và Hiên Viên kiếm là thượng cổ thần khí, đều là có linh tính. Nó xoay một vòng, từ trên thân Lưu Vũ Phi cảm nhận được hắn đã bị người đánh trọng thương. Bàn Cổ Phủ bộc phát ra một tiếng sấm kinh thiên động địa, Lưu Vũ Phi vốn là túc chủ của Bàn Cổ Phủ, vậy mà bị người ta làm cho bị trọng thương, thanh cổ phủ ngạo mạn này vốn không thể chịu được sự sỉ nhục như thế, nó tản ra một cỗ khí thể ẩn nộ, làm cho mọi người cảm nhận được sự uy nghiêm khôn cùng của nó.
Hiên Viên kiếm đang nằm trong tay Hiên Viên Cuồng, cũng không còn chịu theo sự khống chế của hắn, đột nhiên thoát ra khỏi tay, bay tới hướng Bàn Cổ Phủ. Nhưng khi nó bay tới chỉ cách chừng ba thước, thì bị giữ chặt lại nơi này, không cách nào tiến thêm một chút. Hiên Viên kiếm giống như một tiểu hài tử vừa làm sai chuyện, quay một vòng rồi một vòng quanh Bàn Cổ Phủ, còn không thì phát ra âm thanh ông ông, làm cho người ta có cảm giác nó đang giải thích gì đó. Điều này là cho người ta có cảm giác buồn cười, một thanh binh khí, dĩ nhiên cũng giống như người mà đang giải thích việc mình làm.
Nhưng không có ai cười, cũng không ai dám làm điều đó. Bàn Cổ Phủ đối với việc Hiên Viên kiếm bay đến dĩ nhiên là không chào đón. Bởi vì nó cảm thụ được trên mình Lưu Vũ Phi có vài cỗ lực lượng đánh trọng thương, trong đó có một cỗ là của Hiên Viên kiếm.
Hiên Viên Cuồng không ngừng thúc động Hiên Viên kiếm, nhưng nó lại không bị hắn khống chế, vẫn vòng quanh Bàn Cổ Phủ không ngừng xoay chuyển. Nhìn họ chậm rãi thối lui, Lưu Vũ Phi âm âm cười: “ Vừa rồi các ngươi không phải kêu la giết ta hay sao? Như thế nào! Bây giờ biết sợ rồi à?”
“ Tất cả không phải sợ, hắn đang cố tình giả vờ, ta cũng không tin hắn bị thương nặng như vậy mà còn có thể sử dụng Bàn Cổ Phủ.” Trong đám người không biết tên nào ngu ngốc kêu lên. Nhưng lời này quả thật cũng nổi lên tác dụng, nhưng bọn họ cũng không ngẫm lại, Bàn Cổ Phủ là thần khí có linh tính, cho dù Lưu Vũ Phi không có năng lực sử dụng, nhưng chỉ cần một chỉ lệnh của hắn, nó sẽ tự động công kích.
Hư Nguyên vẫn có chút kiến thức, đi ra nói: “ Lưu thí chủ, lần này tất cả đều là sai lầm của lão nạp, nếu thí chủ nhất định phải trả thù, thì do lão nạp gánh chịu, mong rằng thí chủ có thể buông tha cho những người khác.”
Tình thế bức người, Hư Nguyên không thể không cúi thấp đầu.
“ Ha ha, ha ha! Các ngươi bây giờ chỉ có một lựa chọn, đó chính là chết!” Vừa dứt lời thì tiếng quát lại khởi lên: “ Phá Thiên Quyết, Luân Hồi.”
Bàn Cổ Phủ hình như cảm nhận được tâm ý của Lưu Vũ Phi, một đạo năng lượng vô tận hiện ra với phủ ảnh vô cùng khí phách, thành một luồng sáng hướng thẳng tới đám người.
Phá Thiên Quyết là do Lưu Vũ Phi tay không xuất ra, không ai có thể ngăn, đừng nói chi kết hợp với Bàn Cổ Phủ. Kình khí mạnh như bom nổ chấn động tản ra. Có dùng từ dời non lấp biển cũng không đủ hình dung tràng diện của lần này, kình khí bắn ra bốn phía, mạnh mẽ, giống như sóng lớn lao thao cuồn cuộn, mênh mông ập tới.
Trong kết giới, những đệ tử có tu vi thấp là gặp tao ương đầu tiên, trong trận gió, bọn họ ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, liền bốc hơi thành khí ngay tại hiện trường.
Mỗi người liều mạng vận chuyện pháp bảo hộ thân, cố gắng tận lực muốn tránh qua kiếp nạn này. Các hòa thượng Tịnh Quang Các bày ra Phục Ma Trận nhưng chỉ trong thời gian vài giây cũng bị cỗ kình khí này cắn nuốt.
Vài tiếng oanh oanh, kết giới do Lưu Vũ Phi tự mình bày ra cũng bị đạo kình khí này phá hủy. Đại điện của Phi Thiên Tông cũng bị cỗ kình khí này đánh sâu vào ầm ầm sụp đổ. Sơn môn Phi Thiên Tông của núi Hoa Sơn cũng dưới thế công của Bàn Cổ Phủ bị san bằng. Không có đỉnh núi này ngăn cản, không có Huyễn Hình đại trận ẩn giấu, môn hộ của Phi Thiên Tông liền hiện hình.
Tin tưởng rằng cho đến khi trời sáng, sẽ có người phát hiện, Hoa Sơn đột nhiên có một đỉnh núi trước kia chưa từng phát hiện, sợ rằng sẽ đột nhiên biến thành khu thắng cảnh tham quan.
Lúc này hiện trường chỉ có hơn mười người có tu vi cao, Hư Nguyên vì bảo vệ cho hai đệ tử mà chịu dùm họ một kích, liền bị tan thành mây khói. Còn Hiên Viên Cuồng thì có lẽ do Hiên Viên kiếm che chở, cuối cùng chỉ trọng thương hôn mê trên mặt đất, cũng có thể do Bàn Cổ Phủ nhìn theo mặt mũi của Hiên Viên kiếm mà tha cho hắn. Bốn gã tiên nhân càng bị thương nặng, pháp bảo đều bị hủy diệt ở cỗ kình khí này. Hơn nữa một thân tu vi còn bị đánh xơ xác, nếu muốn khôi phục ít nhất cũng phải mấy trăm năm.
Cổ cuồng phong ba đào kình lực này trôi qua, hiện trường chỉ còn không đầy hai mươi người còn sống. Bọn họ sở dĩ may mắn thoát khỏi cái chết, là vì vừa rồi bị lọt xuống cái hố to khi nãy họ đánh ra. Hai mươi người chen chúc trong cái hố không lớn này, mỗi người đều bụi bặm dơ bẩn, dính đầy bùn đất.
Vì Lưu Vũ Phi bị trọng thương nên uy lực của Bàn Cổ Phủ giảm đi, nếu không sợ rằng cả Hoa Sơn đều bị san bằng.
Lưu Vũ Phi thu hồi Bàn Cổ Phủ, nhìn những người trong hố, phát ra tiếng cười lạnh lùng. Trong hư không, bảy vị nữ tu chân của Bổ Thiên Cung, cũng sợ hắn giết sạch người còn sống, các nàng tuy nói không quan tâm những kẻ vô sỉ này, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy họ phải chết. Hơn nữa Lưu Vũ Phi giết người cũng đã quá nhiều, một búa này bổ xuống, đã làm cho hắn diệt gần sáu trăm người. Phi Thiên Tông trừ ra hơn mười người tu vi chưa tới Nguyên Anh kỳ, còn lại đều chết hết. Một ít đệ tử có tu vi thấp đã được an bài vòng ngoài đỉnh núi, nhờ như thế bọn họ mới tránh được một kiếp này.
Côn Lôn phái chỉ còn lại ba người, mười mấy người của Tịnh Quang Các không một ai còn sống. Bàn Nhược Tông còn hoàn hảo, tu vi của bọn họ cũng cao, chỉ có một mình Hư Nguyên chết mà thôi.
Lưu Vũ Phi còn đang muốn xuất sát thủ một lần nữa thì Bổ Thiên cung chủ từ trên trời giáng xuống: “ Tiên sinh! Xin cho Bổ Thiên Cung một ân tình, có thể thả bọn họ được không, chỉ cần tiên sinh thả bọn họ, toàn bộ Bổ Thiên Cung nguyện ý tuân theo mệnh lệnh của tiên sinh.”
Những người còn lại nhìn thấy Bổ Thiên cung chủ vì muốn cứu bọn họ mà tôn Lưu Vũ Phi làm cung chủ, tất cả đều lộ ra ánh mắt cảm kích vạn phần đối với nàng.
Kỳ thật Sở Uyển Tĩnh cũng có lòng riêng, Bổ Thiên Cung của các nàng tại tu chân giới có sự tồn tại siêu nhiên, nhưng các nàng không hề xem trọng, tu thần là vì điều gì? Chính là vì muốn phi thăng. Tâm pháp của Bổ Thiên Cung vẫn còn khuyết hãm, không có ai có thể giúp các nàng. Bây giờ hiện ra một Lưu Vũ Phi, các nàng còn không chịu nắm lấy cơ hội hay sao. Đây cũng là nguyên nhân mà các nàng tận lực bảo hộ cho Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi rất đau đầu, nếu là người khác cầu tình, hắn vốn không thèm để ý tới. Nhưng Bổ Thiên Cung đã vì hắn mà không tiếc tận lực đối kháng với tu chân giới và tiên nhân, lúc nói chuyện đều ủng hộ hắn, đối với hắn có tình có nghĩa. Mà các nàng cầu tình, còn nói sẽ nghe theo mệnh lệnh của mình, như vậy không phải là có ý khác sao. Hết lần này tới lần khác các nàng đều đưa ra điều kiện như vậy, nếu mình đồng ý, tương lai có thể sẽ có người nói hắn cố tình chiếm hữu Bổ Thiên Cung, nhưng chủ yếu là hắn cũng không muốn làm cung chủ của Bổ Thiên Cung. Hắn nghĩ một hồi nói: “ Sở cung chủ, các ngươi đối với ta coi như có tình có nghĩa, hôm nay vì sự cầu tình của ngươi, ta buông tha bọn họ, nhưng mấy tiên nhân này ta muốn dẫn về, bọn họ cũng không thuộc về một giới này.”
Vẻ mặt mấy tiên nhân uể oải, bọn họ bây giờ chẳng khác gì con cá đang nằm trên thớt, không có quyền lên tiếng.
“ Ta chỉ là nể tình các ngươi, cũng không có ý nghĩ làm cung chủ của các ngươi đâu.” Lưu Vũ Phi nhìn thấy Sở Uyển Tĩnh muốn nói gì đó liền nói thêm một câu.
Sở Uyển Tĩnh thất vọng gật đầu, nàng biết hắn nói không hai lời, có nói thêm cũng vô ích. Giờ phút này quan hệ của các nàng với hắn không tệ, ít nhất các nàng còn có cơ hội. Mấy người dưới hố không có cách nào di động, cuối cùng mấy người Bổ Thiên Cung đành đưa họ đi lên. Bọn họ gục trên mặt đất, thương thế thật là quá nặng, pháp bảo cũng đều bị hủy hết.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Lưu Vũ Phi liền ngồi xuống đả tọa, ổn định thương thế trong cơ thể một chút, để còn trở về. Mọi người nhìn thấy môn hộ của Phi Thiên Tông, ai nấy đều lắc đầu. Phi Thiên Tông xem như bị hủy hoàn toàn, cũng không biết đệ tử cấp thấp nơi này lúc nào mới có thể chính thức phát triển. Đến tận giờ này, thực lực của cả tu chân giới đã giảm xuống mất hai phần. Trừ bỏ số ít môn phái không có phái người đến, còn lại thực lực đều tổn hao rất nhiều. Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung càng may mắn, bọn họ chưa từng cử ra một môn nhân nào. Vì trưởng bối của họ từng hạ lệnh, phải ủng hộ theo Lưu Vũ Phi. Hoàn hảo hai vị chưởng môn nhân của họ coi như còn có điểm tâm kế.
Mãi đến khi trời sáng, Lưu Vũ Phi mới tỉnh lại mở hai mắt, đả tọa suốt hai giờ hắn đã ổn định được thương thế. Chân nguyên trong cơ thể cũng khôi phục được một tầng. Hắn nhìn thấy mấy người Bổ Thiên Cung đang trợ giúp những người khác chữa thương.
“ Sở cung chủ, ta xem các ngươi nên mau nhanh rời khỏi đây đi, bằng không khi trời sáng hẳn, các ngươi sẽ biến thanh tiêu điểm đó.”
“ Tiêu điểm? Là ý tứ gì?”
Lưu Vũ Phi nhớ tới, Bổ Thiên cung chủ này là một người đã hơn ngàn năm không đi vào thế tục giới, bèn cười giải thích cho nàng hiểu một phen, suốt hồi lâu Sở Uyển Tĩnh mới hiểu được ý tứ trong đó.