Sau khi nộp xong bài thi cao học, Lưu Vũ Phi không cần đợi kết quả, chỉbiết lần này nhất định là không thành công, cũng không thể nói thànhtích học tập của hắn không tốt, ngược lại cho tới nay, mỗi năm đi thihắn đều là một học sinh đứng đầu lớp. Ngay cả thầy hiệu trưởng cũng nóinăm nay người sẽ đạt được khôi nguyên chính là Lưu Vũ Phi. Không ai ngờđúng với câu không ai biết khi nào trời chuyển phong vân, ngay trướcmột ngày vào phòng thi hắn lại bị sốt cao, dù uống bao nhiêu thuốc vẫnkhông thuyên giảm, dưới tình huống cơ thể sốt tới ba mươi chín độ hắnphải tới trường thi, nếu ở lúc bình thường, bài thi đối với Lưu Vũ Phirất là nhẹ nhàng, nhưng bây giờ trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉcó cảm giác nặng nề choáng váng. Vì vậy đây là lần đầu tiên trong đờihắn gặp phải thất bại ngay trong ngày thi tốt nghiệp. Với sự thất bạitrong lần thi này, cha mẹ của Lưu Vũ Phi không hề trách móc hắn, ngaycả thầy giáo trong trường cũng thông cảm cho hắn, ngay cả hiệu trưởngcũng đã nói với cha mẹ Lưu Vũ Phi chỉ cần hắn nguyện ý thì sang năm cóthể thi lại. Đối với việc này cha mẹ Lưu Vũ Phi vô cùng cảm tạ !
Sau khi ngồi ngây ra trong nhà suốt vài ngày, Lưu Vũ Phi điện thoại chobạn gái Hạ Vũ Khiết đi ra ngoài gặp mặt. Khi Lưu Vũ Phi nhìn thấy Hạ VũKhiết thì nàng liền kiên quyết đưa ra lời chia tay, mặc dù Lưu Vũ Phiđã có cảm nhận về việc này từ trước, bởi vì mấy ngày nay hắn bị đả kíchlớn như vậy mà Hạ Vũ Khiết thân là bạn gái chẳng những không tới thămhắn, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi. Sau khi thất bại trongcuộc thi hắn lại bị thêm một lần đả kích. Nếu nói sự thất bại trongngày thi làm cho hắn thống khổ thì việc làm hắn thương tâm chính làchuyện Hạ Vũ Khiết đã đùa giớn với tình cảm của hắn.
Sau ba ngày chia tay cùng Hạ Vũ Khiết, trong tim Lưu Vũ Phi vẫn còn nhớngày hôm đó Hạ Vũ Khiết đã nói với hắn : “ Lưu Vũ Phi anh hãy nghe chokỹ, Hạ Vũ Khiết tôi chưa bao giờ thương yêu anh, sở dĩ tôi làm bạn gáianh chỉ vì muốn tìm lý do để anh làm bài tập mỗi ngày cho tôi, bằngkhông với người như anh thì làm sao tôi yêu cho được, nhà anh lại khôngquyền không thế, anh cũng không chịu soi gương lại đi, hình dáng nhưvậy mà bảo tôi yêu được anh sao. Bất quá lần này có thể vượt qua đượckỳ thi vào đại học cũng nhờ có anh hỗ trợ, haha…chào nhé !”
Ở mấy ngày kế tiếp tâm tình của Lưu Vũ Phi càng thêm buồn bực, ngườitrong nhà đối với thất bại lần này của hắn luôn quan tâm lo lắng, sợhắn mỗi ngày đều rúc trong nhà buồn bã, bèn cho hắn ba ngàn nguyên đểhắn đi ra ngoài du lịch giải tỏa nỗi buồn. Lưu Vũ Phi nhìn ba ngànnguyên trong tay biết rằng đây là do các anh làm việc bên ngoài đã gởicho cha mẹ, bằng không với cha mẹ hắn thì làm sao có được nhiều tiềnnhư vậy chứ.
Lưu Vũ Phi nghĩ thầm mỗi ngày mình cứ ở nhà buồn bực thế này thì chibằng ra ngoài du lịch cho thư giãn, dù sao người đàn bà làm hắn thươngtâm kia cũng đã rời bỏ hắn. Lưu Vũ Phi suy nghĩ vài ngày liền quyếtđịnh đi đến núi Côn Lôn phía Tây Bắc. Bởi vì nơi này có nhiều thứ hấpdẫn Lưu Vũ Phi : Tàng Kinh, Phật Giáo, hoa cỏ, dã thú và những dân tộcthiểu số. Là nơi xuất phát nhiều truyền thuyết thần thoại cổ xưa củaTrung Quốc, từ khi Lưu Vũ Phi còn nhỏ đã từng nghe kể chuyện Côn Lôn lànơi ở của thần tiên, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
Lưu Vũ Phi đi theo đoàn du lịch ba ngày. Cảnh sắc Côn Lôn, Phật giáo vàvăn hóa của những dân tộc thiểu số cũng đều làm cho hắn mở rộng tầmmắt. Chuyến du lịch lần này làm cho hắn rất hài lòng, sự đau xót tronglòng cũng dần dần biến mất. Hôm nay chính là ngày cuối cùng du ngoạnCôn Lôn, cũng là Dao Trì thắng địa nổi danh nhất Côn Lôn. Trong truyềnthuyết khi Tây Vương Mẫu rời khỏi Côn Lôn trở về thần giới thì đã mangđi hết tất cả những gì có thể mang theo, chỉ duy nhất Dao Trì này lạikhông mang đi được, cho nên vẫn còn tồn tại ở nhân gian. Lưu Vũ Phi vừađi vừa tưởng tượng, không biết Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết là cóthật hay không, nếu thật sự có Tây Vương Mẫu thì khi bà trở về thầngiới thì có lẽ còn đánh rơi nửa kiện hoặc một kiện thần khí gì đó, nếuta có thể nhặt được thì đó không phải là báu vật ngàn năm sao. Bất quáhắn chỉ là đang mơ mộng, hàng năm có bao nhiêu ngàn người đến Côn Lôndu ngoạn, nếu thật có cái gì thần khí thì họ cũng đã lấy đi hết rồi.
Cứ như vậy hắn vừa bước đi vừa suy tưởng, cho đến khi hắn giật mìnhnhìn lại thì đã bị lạc ra khỏi đoàn du lịch, bây giờ không nhìn thấymột bóng người, còn hắn thì đang ở ngay trên đỉnh một mũi đất sát cạnhmép núi. Thấy vậy hắn vội vàng chạy ngược trở lại, nào ngờ chạy suốt cảgiờ vẫn quay về chỗ cũ, hắn đối với nơi này đột nhiên trong lòng nảysinh sự sợ hãi. Lưu Vũ Phi trong lúc đầu óc trống rỗng suy nghĩ vẩn vơthì đã đi tới trung ương của trận pháp, nếu bây giờ muốn rời khỏi thìtrừ phi biết phương pháp còn không thì đừng hòng ra khỏi. Thật khôngnghĩ ra là còn có loại trận pháp cấm chế này, đây chính là một cái sânđược bày Khốn Tiên Trận nơi Tây Vương Mẫu tu luyện, năm đó Tây VươngMẫu bày ra cấm chế chính là sợ người ngoài tiến vào quấy rầy sự tuluyện của mình, mà Lưu Vũ Phi cũng chính là người đầu tiên còn sốngsuốt hơn một vạn năm qua tiến được vào trong, bây giờ Lưu Vũ Phi cũnggiống như một người đang đứng bên một kho tàng mà không sao tìm đượccửa để đi vào. Chỉ cần Lưu Vũ Phi vỗ vào tảng đá bên cạnh Trận Nhãn thìcó thể vào được ngay kho tàng.
Lưu Vũ Phi nghĩ thầm thôi thì bây giờ còn chưa tìm được cửa ra thì đànhphải nghỉ ngơi một chút chờ đợi người tới cứu. Lưu Vũ Phi nhìn thấy bêncạnh chỉ có một tảng đá, không hề suy nghĩ bèn bước tới ngồi xuống.Điều này đúng là trong trời đất tự có thiên ý, khi Lưu Vũ Phi ngồixuống tảng đá thì cảm thấy hai mắt hoa lên, cảnh sắc chung quanh độtnhiên quay cuồng khẩn trương. Làm cho hắn hoảng sợ đến nhảy dựng chínhlà cảnh vật trước mắt làm cho hắn có cảm giác như mình đang ở trongmộng, đẹp tuyệt mỹ, thật không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được sựtuyệt mỹ của nó, chỉ có thể dùng bốn từ : vùng đất thần tiên. Nơi nàycòn có những động vật Lưu Vũ Phi cũng chưa từng thấy cũng chưa từngnghe qua, đám động vật này có vẻ không hề sợ người, khi hắn đột nhiênxuất hiện chúng cũng chỉ đưa mắt nhìn một chút, hình như đối với việchắn đột ngột đi ra cũng không lấy làm kỳ quái. Lúc này có một con đitới nhìn rất cao lớn uy mãnh, chính là thần thoại thần thú Kỳ Lân, lạithêm một tiểu hồng điểu(chim màu hồng), đó là một con tiểu hồng điểurất đẹp, toàn thân nó đều màu hỏa hồng chỉ có vùng lông đuôi xinh đẹplà có bảy màu sắc, chỉ nghe tiểu hồng điểu nói chuyện: “ Nhân loại,chào ngươi, ngươi là người đầu tiên suốt hơn một vạn năm nay đến đượcnơi đây, chẳng lẽ loài người cần sự giúp đỡ gì sao?”
Lúc này Lưu Vũ Phi chỉ cảm thấy trong đầu kêu lên ong ong, hắn thậtkhông nghĩ tới mình lại đến được vùng đất thần tiên hơn nữa còn gặpthêm một điều không thể tư nghị chính là gặp được một con chim nhỏ biếtnói tiếng người, đúng thật như đang nằm mơ. Lưu Vũ Phi bị dọa đến sợchoáng váng chỉ ngơ ngác nhìn tiểu hồng điểu nói không ra lời, tiểuhồng điểu thấy Lưu Vũ Phi chỉ ngơ ngác nhìn nó cả buổi mà không nói gìbèn cả giận nói: “ Tên nhân loại vô lễ này có nghe lời ta nói hay khôngmà không chịu đáp hả? Ngươi đang khinh miệt huyết thống cao quý củaPhượng Hoàng ta đó ! “
Lúc này Lưu Vũ Phi càng ngây người ra, con tiểu hồng điểu biết nóichuyện này chẳng lẽ chính là thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyếtsao? Sao lại kém hẳn như hình ảnh trong truyền thuyết vậy, nhìn thế nàocũng không giống Phượng Hoàng a ! Phượng Hoàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi chỉngây ngốc nhìn nó mà không trả lời, nó đã hoàn toàn bị chọc giận dữ.Trước vẻ mặt há hốc mồm ngây ngốc của hắn, nó liền biến thành một conchim to chừng một thước màu sắc rực rỡ, chỉ thấy nó dương cao hai cánhmỗi bên dài cỡ một thước, nhẹ nhàng huy động một chút tạo thành mộtluồng gió cuốn Lưu Vũ Phi té ngửa ra sau…văng vào một cái hồ nước nhỏgần đó.
Lưu Vũ Phi ứng phó không kịp uống phải mấy ngụm nước, cũng nhờ vậy làmcho hắn thanh tỉnh nhìn vào thân hình to lớn của Phượng Hoàng ấp úngnói: “ Ngươi thật sự chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết đó sao?Nơi đây là địa phương nào a ? Còn có ai ở lại đây nữa không, ta có thểbái kiến chủ nhân nơi này không ?”
Phượng Hoàng đáp: “ Ta đương nhiên là Phượng Hoàng, nơi này là nơi TâyVương Mẫu đã tu chân, ngoại trừ chúng ta năm xưa do công lực không đủnên không thể phi thăng, nơi này không còn ai nữa…”
Lưu Vũ Phi kinh hãi nói: “ Trời ạ ! Không ngờ trên đời này thật sự làcó Tây Vương Mẫu a…Ta cứ nghĩ thần thoại chỉ dùng để gạt người thôi,vậy những động vật nơi này tên gọi là gì? “
“ Điều này để bọn họ tự mình nói với ngươi là được rồi.” Lúc này Phượng Hoàng đã hiện lại thành một tiểu hồng điểu.
Lưu Vũ Phi hỏi: “ Bọn họ cũng có thể nói chuyện sao?”
“ Đương nhiên có thể, chúng ta chính là thần thú chứ không phải nhữngtiểu thú cấp thấp đâu.” Vừa đáp lời chính là thần thú dáng vóc cao lớnuy mãnh.
Lưu Vũ Phi có cảm giác nó giống như một con Kỳ Lân, vì vậy cẩn thận hỏi: “ Vậy ngươi có phải là Kỳ Lân không?”
Thần thú nói: “ Đương nhiên, nếu không loài thú nào có dáng uy mãnh nhưta, nói cho ngươi biết nơi này còn có Thao Thiết, Ngũ Thải Tiên Hạc,Tam Đầu Thần Khuyển….bất quá bọn họ không thích cùng người khác giaotiếp.”
Lưu Vũ Phi nói: “ Vậy chỗ này lúc đầu cũng có nhiều thần thú như vậy sao?”
Nghe hắn vừa nói như vậy những thần thú này đều lộ ra ánh mắt cô đơn.Cuối cùng Phượng Hoàng nói: “ Nguyên lai có rất nhiều. Hơn một vạn nămtrước khi Tây Vương Mẫu trở về thần giới đã đưa những thần thú đạo hạnhcao thâm cùng đi, còn chúng ta chỉ là những tiểu thú căn bản không cóchút đạo hạnh nên bà không cách nào mang chúng ta theo cùng. Nhưngchúng ta ở chỗ này cũng đã tu luyện hơn một vạn năm, nếu không có ai tuđến được cảnh giới thần nhân thì sẽ không ai đưa chúng ta cùng phithăng. Nếu chúng ta tự mình phi thăng thì chỉ có thể đến tiên giới làmtiên thú, hơn nữa lối vào ở đây đã bị Tây Vương Mẫu thiết lập cấm chế,nếu không có đạo hạnh của thần nhân tuyệt đối không có cách nào phá vỡ.Bất quá bây giờ thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng đã nhìn thấy được cóngười đi vào, chỉ cần ngươi tu đến cảnh giới thần nhân rồi phi thăngthì lúc đó có thể mang chúng ta theo…”
Lưu Vũ Phi bây giờ cũng đang mơ màng trầm tư, bây giờ hắn chỉ cảm thấymình đang nằm mơ, chẳng những có thể đến được vùng đất thần tiên củaTây Vương Mẫu nơi bà từng tu chân mà chỉ có trong tiểu thuyết, nhưngkhông ngờ bây giờ có thể tu luyện thành thần tiên rồi còn có thể trườngsinh bất lão.
Lưu Vũ Phi nói với thần thú: “ Yên tâm đi, ta nghĩ nếu ta đã có thể đếnđược nơi này thì cũng giống như duyên phận mà nhà Phật đã nói, nếu quảthật ta có thể tu luyện đến thần nhân cảnh giới rồi phi thăng thần giớinhư các ngươi nói thì ta nhất định sẽ mang tất cả thần thú các ngươicùng đi…”
Những thần thú này nghe hắn nói như vậy đều cao hứng nói cảm ơn với LưuVũ Phi. Lưu Vũ Phi hỏi: “ Ta phải tu luyện thế nào, trước kia ta chưatừng tu luyện qua bất cứ thứ gì a.”
Phượng Hoàng nói: “ Điều này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đưa ngươiđến Tu Luyện thất, ở nơi đó có những bí tịch dùng để tu luyện.” Nóixong hướng tới một sơn động bay đi.
Một lát sau đi tới, Lưu Vũ Phi nhìn thấy hai bên thông đạo của sơn độngkhảm đầy dạ minh châu, vừa nhìn thấy thì tâm lý Lưu Vũ Phi như muốn kêulên: “ Những viên dạ minh châu này chỉ cần người bên ngoài có được mộtviên thì coi như sung sướng cả đời a.”
Lúc này Phượng Hoàng đã mang theo Lưu Vũ Phi bay đến một động thất(phòng), trong động thất hắn nhìn thấy mấy chữ thời cổ đại, Lưu Vũ Phikhông hiểu bèn hỏi: “ Phượng Hoàng, ta không nhận ra loại chữ viết nàya, nếu tất cả bí tịch đều dùng nét chữ này thì ta không đọc được đâu.”
Phượng Hoàng nói: “ Điều này không có vấn đề gì đâu, khẩu quyết tu chânđược khắc trên ngọc giản, chỉ cần ngươi đưa ý niệm của mình vào là cóthể hiểu được, ta giới thiệu căn phòng này với ngươi trước, trước mắtngươi chính là Luyện Khí Thất, bên trong chuyên môn dùng để luyện chếpháp khí, còn có một ít tài liệu luyện pháp bảo, bên trái là Luyện ĐanThất bên trong có dược liệu để luyện đan cùng một ít bảo bối dược tàiđã trưởng thành, hơn một vạn năm trước các loại dược tài đều được đemđến nơi này hết, bên phải là Tu Luyện Thất là nơi linh khí nhiều nhất,sau cùng là Trữ Tàng Thất bên trong còn cất giữ một ít vật phẩm nhưNhất Phẩm, Nhị Phẩm, Tam Phẩm, Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm thần đan, Nhất Phẩmthần đan có thể gia tăng tu thần nguyên lực, còn Nhị Phẩm, Tam, Tứ Phẩmsẽ gia tăng nguyên lực thêm nữa, còn Ngũ Phẩm chúng ta gọi là Tẩy TủyĐan, vật này dùng để tẩy đi độc tố trong cơ thể, còn làm tăng cường sứcmạnh của kinh mạch trong người, như ngươi muốn tu thần thì bước đầutiên rất là trọng yếu, ở bên ngoài còn lưu lại một ít tu tiên phápquyết của Tây Vương Mẫu, còn có một vật do bà sở luyện Thất Thải LinhLung Tháp, Thất Thải Thần Kiếm, một kiện Thất Thải Chiến Giáp, còn cómột vật năm đó khi Tây Vương Mẫu chu du thiên hạ có được gọi là GiangSơn Xã Tắc Đồ…còn có phi kiếm uy lực cường đại, một Thần Châu Đệ NhấtThần Khí Bàn Cổ Phủ Cân ( búa) phối hợp với Phá Thiên Quyết, năm đó khiVương Mẫu có được nó còn chưa kịp tu luyện thì phải trở về thần giới,bằng không Bàn Cổ Phủ Cân này đã bị bà mang đến thần giới rồi, nơi nàycòn có một Trữ Tàng giới chỉ tên là Kiền Khôn giới có thể chứa đồ vật,còn có Giang Sơn Xã Tắc Đồ, nghe nói thế giới thời gian bên trong kháchẳn với bên ngoài, nghe Tây Vương Mẫu nói bên trong thời gian hàng ngànnăm thì bên ngoài chỉ có một năm. Những vật nơi này ta cũng nói chongươi nghe hết rồi, Tẩy Tủy Đan ngươi có thể uống trước một viên, saunày khi ngươi tu luyện pháp quyết của Tây Vương Mẫu Thất Thải ThầnQuyết, chờ cho đến khi ngươi tu luyện đến Thất Thải Thần Thể thì đã đếnlúc phi thăng thần giới. Còn những khẩu quyết khác ngươi khoan độngtới, chờ đến khi nào ngươi đạt tới được thần nhân cảnh giới, đến lúc đócó thể tìm hiểu một chút Phá Thiên Quyết, nói không chừng sẽ làm ngươităng cao thêm một tầng nữa…”
Lưu Vũ Phi hỏi: “ Ta có thể ăn thêm nhiều thần đan một chút không, như vậy đạo hạnh của ta sẽ tăng mau hơn?”
“ Ngươi thật ngu ngốc, thần đan không thể ăn bậy, ngươi nói rất đúng,ăn nhiều thần đan có thể gia tăng pháp lực của ngươi, nhưng pháp lựcnày không phải do ngươi tự mình tu luyện, như vậy tương lai sau nàyngươi sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, ngươi chính là hy vọng phi thăngthần giới của chúng ta, nhiều lắm ngươi chỉ có thể uống một viên TứPhẩm đan và Tam Phẩm đan thêm mà thôi.” Phượng Hoàng nghe xong lời hắnliền mắng ngay.
Lưu Vũ Phi tâm lý có chút không phục, thầm nghĩ: “ Còn tưởng thần đanuống bao nhiêu cũng được chứ.” Bất quá hắn nghe Phượng Hoàng nói khôngnên ăn nên hắn cũng không ăn, hắn không muốn sau này sẽ bị tẩu hỏa nhậpma.
Phượng Hoàng lấy từ trong phòng đan dược một viên Tẩy Tủy Đan đưa chohắn. Hắn cũng không khách khí liền nuốt ngay vào, hắn còn chưa nghĩđược gì đã thấy một mùi thơm ngát lan tỏa trong miệng, hắn cảm giác vậtnày ăn ngon hơn nhiều món thịt chó ở bên ngoài, cũng may Tây Vương Mẫukhông biết được ý nghĩ này của hắn bằng không bà đã từ thần giới đixuống đánh hắn tan thành mây khói mất rồi.
Chỉ chốc lát Lưu Vũ Phi cảm thấy bụng rất đau, sau đó từ trong bụngtruyền đến một tiếng vang, hắn nghĩ thầm, có phải Phượng Hoàng cố ý đưamột viên thuốc xổ cho hắn uống không đây? Bằng không sao bụng lại đauđến như vậy chứ. Hắn thật sự không chịu nổi nữa chạy nhanh ra bên ngoàiđộng thất tìm một ngõ ngách bắt đầu xổ ra. Khoảng mười giây sau Lưu VũPhi gần như kiệt sức, hắn không chỉ nghe được mùi hôi thối từ bên dưới,ngay cả trên thân thể từ những lỗ chân lông cũng toát ra mùi hôi thốigiống như vừa chui từ trong đống bùn mà ra. Hắn không chịu được mùi hôitrên cơ thể liền chạy đến cái hồ nhỏ kia vội vàng tắm rửa sạch sẽ.
Lưu Vũ Phi tự nhủ: “ Không nghĩ đến trong cơ thể ta lại có nhiều độc tốnhư vậy, xem ra thần đan này cũng không tệ lắm.” Sau khi tẩy độc xongmặc dù hình dáng bên ngoài hắn không có thay đổi nhưng làn da đen đúakhi xưa giờ đây lại trắng hồng chẳng khác gì trẻ sơ sinh, hơn nữa cảmgiác hiện giờ rất thư thích, như đang muốn bay lên.
Phượng Hoàng nhìn thấy Lưu Vũ Phi đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt bènđưa hắn đến Tu Luyện thất, tìm ngọc phù Thất Thải Thần Quyết rồi bảohắn dùng tất cả tâm niệm tìm hiểu ý nghĩa bên trong, phải xem như nóchính là thân thể của mình chứ không chỉ là một món vật phẩm, sau đóngọc phù sẽ đưa ý nghĩa vào trong đầu hắn.
Lưu Vũ Phi cầm lấy ngọc phù rồi dùng toàn tâm toàn ý làm theo lời củaPhượng Hoàng căn dặn nhưng nửa giờ sau hắn vẫn không cảm giác được gìcả ! Muốn hỏi Phượng Hoàng có phải là lầm cách dạy rồi không, nhưng khihắn nghĩ tới chính Phượng Hoàng cũng đang muốn phi thăng dĩ nhiên sẽkhông thể gạt hắn, vậy khẳng định là phương pháp nghĩ của hắn đã sairồi.
Lưu Vũ Phi đem lời của Phượng Hoàng nói suy nghĩ thêm một lát mới hiểuđược mình đã nghĩ sai ý, cứ cố gắng nghĩ ngọc phù này là người chứkhông phải vật phẩm mà không xem nó như là một loại tiếp dẫn, lần nàyhắn không xem ngọc phù là vật gì nữa mà toàn ý đặt hết tâm niệm vào nó,quả nhiên một lúc sau những khẩu quyết trong ngọc phù lần lượt hiệntrong đầu hắn, dù cho hắn muốn quên cũng không được nữa.
Hắn phát hiện ở đoạn sau của ngọc phù cũng không hiểu được hết, bènđịnh đi ra ngoài hỏi Phượng Hoàng một chút, Phượng Hoàng bèn nói chohắn biết là vì công lực của hắn không đủ nên không thể hiểu được nộidung ở phía sau, hắn bèn ăn thêm một viên Tứ Phẩm Đan rồi đi vào bêntrong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, không đợi hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnhbên trong thì thần đan đã phát tác, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệtkhí từ đan điền tản ra, hơn nữa càng ngày càng nóng. Hắn nghĩ nhanh tớikhẩu quyết vừa đọc được trong ngọc phù: Nhất khí hóa dương, nhị khí hóaâm…thật chậm rãi hắn cảm giác được luồng nhiệt khí đã tiến theo khẩuquyết vừa niệm ra, càng ngày càng cảm thấy thoải mái hắn liền tiến vàolần nhập định đầu tiên.
Không biết qua bao lâu hắn từ trong nhập định tỉnh lại đã phát hiệnthân thể đã trở nên nhẹ đi rất nhiều, đang ngồi mà dường như lại muốnbay lên. Hắn biết rằng mình đã đạt được tới Tị Cốc nên lại tiếp tụchướng theo khẩu quyết kế tiếp luyện tới.
Tâm niệm hắn lại chìm vào ngọc phù, lập tức lại thấy được những khẩuquyết càng thêm huyền ảo, lần này cuối khẩu quyết còn có thêm vài câunói về Thất Thải Thần Quyết, trong đó nói tới cách nhập môn, tu hành,pháp thuật, đại thành, luyện đan, chế khí, trận pháp.
Hắn lại bắt đầu nhập định. Tỉnh lại ba lần hắn còn phát hiện mình chưađạt được tới tầng cuối cùng Đại Thành theo như lời của ngọc phù đã nóithì sẽ luyện tới Thất Thải quy nhất Bất Diệt Thần Thể thì mới có thểgọi là đạt tới Đại Thành.
Không tin chuyện này, ngay khi hắn lại định nhập định thêm nữa để tìmhiểu về Thất Thải Thần Quyết thì đột nhiên thanh tỉnh, hắn hiểu đượcmình còn kém rất xa mới đạt được đến tầng cuối cùng, chủ yếu là tâmcảnh còn chưa đạt được tới yêu cầu của Bất Diệt Thần Thể. Hắn suy nghĩbây giờ tạm thời còn chưa luyện được tiếp thì cứ thử tìm hiểu xem PháThiên Quyết do Tây Vương Mẫu lưu lại mà còn chưa tu luyện, nói như thếnào thì Bàn Cổ Đại Đế lão nhân gia cũng là vị thượng cổ đại thần đầutiên còn hơn cả Tây Vương Mẫu bao nhiêu vạn năm chứ.
Lưu Vũ Phi từ trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ đi ra, đến Trữ Tàng thất lấyBàn Cổ Phủ Cân rồi quay lại Giang Sơn Xã Tắc Đồ. Khi hắn đem toàn bộtâm thần nhập vào trong đó thì từ Bàn Cổ Phủ Cân còn truyền đến phápquyết huyền ảo hơn nhiều, hắn bắt đầu tìm hiểu nhưng cũng không cáchnào hiểu được ý nghĩa của nó, cuối cùng hắn tìm hiểu Thất Thải ThầnQuyết rồi đem kết hợp với Phá Thiên Quyết, rốt cuộc cũng có đột phá.
Thời gian tu luyện Phá Thiên Quyết so với Thất Thải Thần Quyết còn muốndài hơn, cũng không biết hắn đã ngồi mãi trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ suốtbao nhiêu năm, bởi vì tất cả thời gian hắn đều đang nhập định.
Lưu Vũ Phi muốn tự mình tìm hiểu xem Phá Thiên Quyết và Thất Thải ThầnQuyết có phát sinh biến hóa gì không, hắn vận khởi Thất Thải Thần Quyếtthì phát hiện Thất Thải quang mang trên người không nhìn thấy nữa, lúcnày trên người phát ra là một loại quang mang trong suốt.
Hắn suy nghĩ muốn đi ra bên ngoài nhìn xem, không biết sau bao nhiêunăm bên ngoài đã ra sao, kể từ khi mình đột ngột mất tích chắc là chamẹ sẽ bị đả kích rất lớn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui muốn trở về xem thử trong nhà còn ai nữa không, dù sao tự mình cũng không biết bên ngoài đãtrải qua bao lâu, nghĩ tới đây hắn liền quyết định trở về nhà.