Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thần Nhân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên thiên sứ truyền ra tiếng thảm hào, rõ ràng truyền vào trong tai mấy người Tình Thiên. Lúc này bọn họ đồng dạng sinh mạng mong manh một đường, đối với Thước Gia Lặc mấy người tao ngộ đã biết được, trong tâm lý càng bi ai. Phi Tuyết mọi người không có lưu cho bọn hắn một tia cơ hội, yêu kiều quát một tiếng: “ Ảnh Vũ” kiếm khí bắn nhanh từ phía chân trời đột nhiên huy chém tới.

Như sóng lớn phiên quyện xuống, đột nhiên hướng tới mục tiêu là chúng tiên nhân, cực nhanh nổ bạo rơi thẳng.

“ Tất cả liều mạng.” Bị buộc lên tuyệt lộ Tình Thiên hô một câu. Còn hơn mười tiên nhân còn sống đồng thanh chợt quát, hai tay giương phi kiếm còn sót lại chém tới. Bỗng dưng, bầu trời đêm quỷ dị đen nhánh xuất hiện một đoàn ngân cầu như trăng sáng, thoáng lóe điện mang hàn quang, hằng hà bóng kiếm bay khắp nơi, phát ra tiếng kêu hưu hưu.

Hai cỗ ngân mang lãnh tinh, võng kiếm khí tại giữa không trung đột nhiên va chạm vào nhau. Phệ Thiên kiếm phát ra kiếm khí, như lưu tinh trùng tản, do Tình Thiên mấy người quyện xuống mông mông kiếm khí. Vì vậy, mấy tiếng kêu to bén nhọn kinh khủng từ trong mấy tiên nhân buồn bã thảm hào.

Huyết vũ đầy trời phiêu sái, vài tên tiên nhân bị tạc nổ như tảng đá lớn vẩy ra chung quanh, chi ly nghiền nát từ giữa không trung rơi xuống, tính cả nguyên thần trong tầng võng kiếm này cũng bị cắn nát. Quang ảnh thu liễm, trên mặt đất chỉ còn lại tám gã kim tiên có tu vi cao nhất. Minh Nguyệt nóng lòng nói: “ Chư vị, trận pháp này quá mức quỷ dị, đem tu vi của chúng ta áp chế đi một nửa, nói vậy không lâu, chúng ta cũng sẽ bước trên con đường tử vong như những vị tiên hữu khi nãy, chỉ tiếc không thể đem tình huống nơi này cấp cho tiên chủ.”

“ Đừng nhiều lời nữa, người của phương Tây thiên giới đã tổn thất hầu như không còn, hôm nay chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trận pháp chúng ta thật không có biện pháp đột phá, nhưng chúng ta cũng không cho bọn họ được dễ dàng, các vị đến đây đi!” Tình Thiên phát ra câu nói quyết đoạn cuối cùng, trong lời tiết lộ ra vẻ thập phần kiên quyết liều chết.

Những người khác cùng gật đầu, tám gã tiên nhân trọng thương, bắt đầu rất nhanh kháp mở thủ ấn cuối cùng, tự bạo! Lưu Vũ Phi thu thập xong người khổng lồ chiến sĩ, nhìn thấy mấy người Tình Thiên đang chuẩn bị tự bạo, sắc mặt đại biến. Dựa theo tốc độ trước mắt, tin tưởng Phi Tuyết bọn họ còn chưa phát ra lần công kích kế tiếp thì mấy người Tình Thiên đã tự bạo.

Thân hình nhoáng lên, đột tiến trong Phệ Thiên Trận, trầm giọng quát khẽ: “ Phi Tuyết mau triệt trận pháp, mau mau lui về phía sau, cách nơi này càng xa càng tốt.” Mặc dù không rõ ràng Phệ Thiên kiếm trận có khả năng áp chế lực đánh sâu do tự bạo sinh ra hay không, hắn vì cầu an toàn, cũng không dám đem tính mạng của các cô nhi ra làm thí nghiệm.

Nghe được Lưu Vũ Phi truyền thanh, Phi Tuyết phản ứng nhanh chóng: “ Sanh môn, Tử môn triệt tiêu trước, Ly môn cuối cùng, tất cả mau lui.” Chỉ không đầy ba giây, ba mươi sáu người chia làm ba phương trận nhỏ ngự phi kiếm, giống như lưu quang hướng phương xa bỏ chạy.

Vì phòng ngừa tiên nhân của Tân Nguyên tiên giới, lúc Phi Tuyết bọn họ thoát đi sẽ đột nhiên tập kích, trên đảo chỉ còn lại một mình Lưu Vũ Phi.

Hắn rất nhanh kháp ra trăm phòng ngự trận pháp, đánh vào trên thất thải chiến giáp.

Nhìn thấy tình thế không ổn, bốn trăm người của giáo đình, hơn mười Hấp Huyết Quỷ, Hắc Ám pháp sư những người có thể bay được, đã cao thăng mà chạy. Lần này trăm năm chi ước, chỉ có Lang Nhân không may nhất, bọn họ còn chưa chính thức tham dự chiến tranh, đã bị kình khí do song phương phát ra dư âm chấn động giết chết cả bảy tám phần.

Đương nhiên những người khác cũng không được tốt, Đức Lỗ Y, tín đồ của giáo đình chết rất thảm trọng. Lưu Vũ Phi tại không trung cười nhạo nói: “ Tự bạo! Không sai đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi, như vậy cũng tốt, ta còn không biết làm sao đối phó những người đó, các ngươi thuận tiện đem những phế vật phàm giới này đồng thời giết chết đi.”

Nghe nói như thế, Tình Thiên mấy người tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu mà chết, nếu không phải đã biết những người này vô lực tái chiến, bọn họ làm sao lại đi lên con đường không có ngày trở về. Âm thầm cắn răng, trong tay nhanh hơn phiên chuyển thủ ấn, ngay lúc sắp hoàn thành một thủ ấn cuối cùng trong nháy mắt, tám tiên nhân dùng hết bổn mạng chân nguyên cuối cùng, cả người giống như một ngọn lửa thiêu đốt, hướng Lưu Vũ Phi trong không trung bắn tới.

“ Diệt” Từ thân Lưu Vũ Phi bộc phát một đoàn kình khí dũng mãnh, hướng tới đám người Tình Thiên đang xông lên chụp lấy, làm cho tám người Tình Thiên đang điên cuồng xông lên, bị võng kình khí từ trên bầu trời chụp xuống, không gian bốn phía không chịu nổi đè ép, phát ra tiếng rít ô yết chói tai.

Tình Thiên tám người như là những chiếc thuyền nhỏ phiêu lưu trên biển rộng, trong kình khí vô hình liền bính bạo nổ tung.

Vì vậy, oanh! Oanh! Oanh! mấy tiếng nổ kinh thiên động địa, bóng người nổ tung như đá vụn bắn ra bốn phía, cuồng phong nhấc lên như tận trời, bị kình khí võng của Lưu Vũ Phi chụp trúng gắt gao hướng phía dưới áp súc lại.

Trên đảo nhỏ những người đang chạy ra né tránh, bị kình khí phản phác trong nháy mắt bao phủ. Những hầm hố khắp nơi, trong tiếng thảm hào thịt da vỡ vụn, hoặc có người phun máu đầm đìa. Lưu Vũ Phi ngăn chặn luồng khí dâng lên như sóng, tự mình cũng bị đánh bay vài trăm thước xa.

Lần này hắn đã làm vẹn toàn mọi sự, trước tiên bày ra hơn trăm trận pháp phòng ngự, bởi vậy thất thải chiến giáp mới tránh được kết cục bị tổn hại. Những ai chạy ra khỏi tiểu đảo trước tiên, lại bị người tu chân từ bốn phương tám hướng cùng Cửu Châu tiên nhân ngăn cản lại. Lưu Vũ Phi có nói qua với bọn họ trước, có người muốn chạy trốn thì phải chặn đứng lại.

Bọn họ có thể đối với những người này còn có sự liên mẫn, nhưng cũng không dám không dựa theo ý tứ của Lưu Vũ Phi mà làm. Chuyện phát triển đến giờ khắc này, đã thoát ly khỏi sự khống chế của người tu chân. Ngay cả Tam Linh tiên nhân đều cảm thấy bất đắc dĩ, bọn họ cũng không dám nói không với Lưu Vũ Phi.

Những người đang chạy trốn đến không trung đều lộ ra ánh mắt sợ hãi bất an, thỉnh thoảng nhìn quanh tìm kiếm mọi nơi có thể đột phá một lỗ hổng. Nhưng rất nhanh bọn họ đành nhận mệnh, trong lòng Bảo La không ngừng âm thầm cầu khẩn, đồng thời buồn bực chí cực, trước đây hắn từng nghe nói, đám người phương đông này không có dễ gì giết một ai.

Cho dù cuối cùng thất bại, bọn họ cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chính là như thế hắn mới có thể tự mình đông chinh. Nhưng bây giờ hết thảy đều cũng cùng người khác khác hẳn, người phương đông chẳng những giết người trong nháy mắt, mà còn dùng những thủ pháp tàn nhẫn nhất, những người chết không ai được toàn vẹn thi thể.

Hôm nay có thể sống mà rời nơi đây hay không, vẫn là không biết được. Hắn nghĩ thầm: “ Bây giờ bọn họ chỉ ngăn bên mình lại, có thể là đợi ma vương giết người kia quyết định.”

Vòng vây người tu chân ngày càng thu nhỏ lại, mà áp lực cho đối tượng bị vây quanh càng ngày càng lớn, mồ hôi lạnh của mọi người như muốn rơi xuống.

Mấy Hấp Huyết Quỷ không chịu được áp lực, huyễn biến thành biên bức, như là một con ruồi không có mắt bay loạn chung quanh. Nhưng mỗi lần đối mặt với bọn họ đều là những cỗ kình khí mạnh mẽ, mặc dù không có thương tổn hại đến bọn họ, nhưng con đường chạy trốn lại bị cản gắt gao. Chỉ vài lần đụng phải, bọn họ phải biến sang hình thái chiến đấu, thêm đôi cánh sau lưng, phiêu phù tại không trung.

Lưu Vũ Phi bị lực tự bạo đánh sâu vào, chuyển thân chợt lóe lên bầu trời nơi vòng vây, sâm nhiên nói: “ Hừ! Hừ đám người các ngươi chưa từng từ bỏ ý định, một lần rồi lại một lần muốn xâm lấn hoa hạ đại địa của chúng ta, đừng hy vọng ta ngu xuẩn giống như bọn họ, giống như năm đó tha cho các ngươi rời đi, sau đó lại đi tới một lần trăm năm chi ước, hôm nay ta phải đem tất cả các ngươi diệt trừ.”

Lời này của Lưu Vũ Phi không thua gì thư phán quyết tử vong của mấy trăm người. Các phái tu sĩ mặc dù bị Lưu Vũ Phi mắng, nhưng trong lòng bọn họ không ai có ý phản cảm, đúng vậy! Lúc đầu nếu không phải đã mềm lòng với những người này, mỗi người nên độc ác một chút, đem những người đó toàn bộ giết chết, cũng sẽ không gặp phải trăm năm chi ước lần này.

Mà môn hạ của mình cũng sẽ không tử vong nhiều người như vậy, cho dù đó là những đệ tử có tu vi thấp.

Đối với lời Lưu Vũ Phi nói họ cũng không dám phản đối, đồng thời cũng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất. Bọn họ cũng không muốn lại xuất hiện thêm một trăm năm chi ước, dây dưa kéo dài không phải là điều mà bọn họ chờ mong.

Đang ở lúc này, đột nhiên ngay giữa mấy người giáo đình xuất hiện ra một người. Chỉ thấy hắn rất nhanh niệm ra vài câu chú ngữ: “ Tuyệt đối lĩnh vực.”, Một đạo kết giới hoa lệ nhất thời bao phủ quanh mấy người trong giáo đình nhưng Hấp Huyết Quỷ, Hắc Ám pháp sư còn lại bị hắn bài trừ bên ngoài.

Tam Linh tiên nhân nhìn thấy người này thì sắc mặt hơi đổi, cười nhạo nói: “ Nguyên lai là Không Gian Chi Thần, ta còn tưởng rằng các ngươi bất kể sự chết sống của đám người này.”

“ Tam Linh tiên nhân đã lâu không gặp, phụng lệnh của chủ ta, bổn thần chỉ đến đây giải cứu cho những tín đồ hạ giới.”

“ Hừ! Hừ! Ta xem là phương tây thiên giới các ngươi là muốn khởi chiến tranh, lần này dám phái xuống hơn vạn người nhúng tay chuyện của phàm giới.”

“ Phải! Ta xem Cửu Châu tiên giới đồng dạng cũng nghĩ như vậy, chúng ta phái xuống chiến đấu thiên sứ cũng bị các ngươi tiêu diệt, hơn nữa chúng ta trợ giúp tín đồ nơi hạ giới, cũng không có gì không ổn, nói nhảm không nói nhiều, Tam Linh, ta muốn dẫn bọn họ đi, ngươi muốn ngăn trở hay sao?”

Tam Linh còn chưa kịp đáp lại, Lưu Vũ Phi đã giành một bước đùa cợt nói: “ Ngươi là vật gì vậy, dám thả ra lời như thế, ngươi muốn đem người đi, vậy trước hết ta lưu ngươi lại, chỉ bằng người chim như ngươi mà cũng xứng xưng thần, thật là một động vật vô sỉ.”

Không Gian Chi Thần sắc mặt đại biến, gương mặt trắng đỏ bừng lên, bằng địa vị bây giờ của hắn không ngờ lại bị người nhục mạ như thế. Nếu không phải chủ thần của bọn họ phân phó, bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định phải bảo vệ cho đám tín đồ hạ giới được an toàn, thì hắn sớm đã triệt đi Tuyệt Đối Lĩnh Vực, chuyên tâm giáo huấn Lưu Vũ Phi.

Không Giang Chi Thần tưởng rằng Lưu Vũ Phi chỉ là một tiên nhân bình thường, ẩn nhẫn sự tức giận trong ngực xuống, lãnh sâm nói: “ Chỉ bằng thực lực bây giờ của chúng ta so với các người cường hơn, mau lập tức cho ta rời đi, nếu không đợi đến khi hai mươi vạn đại quân vừa đến, cũng không dễ nói chuyện như bây giờ, ngươi biết bây giờ ta bày kết giới là gì không? Tuyệt Đối Lĩnh Vực có nghe qua không, ngay cả Đế Quân của Cửu Châu tiên giới các ngươi cũng không cách nào công phá.”

Tam Linh tiên nhân nghe xong sắc mặt đại biến, Không Gian Chi Thần nói nếu còn có hai mươi vạn đại quân, lời này khẳng định không giả. Hai mươi vạn thánh kỵ sĩ có số lượng là bao nhiêu, chỉ cần đứng bất động, một mình hắn cũng phải giết cả một ngày một đêm.

Lưu Vũ Phi khinh thường bĩu bĩu môi: “ Hai mươi vạn! Nhân số thật sự là nhiều a, chỉ bằng cái kết giới nát này của ngươi cùng đám phế vật đó mà cũng dám khoe khoang như vậy.”

Tam Linh tiên nhân cả giận nói: “ Không Gian Chi Thần, phương tây thiên giới các ngươi thật sự muốn khởi chiến sự hay sao? Dám phái xuống hai mươi vạn người, vậy đừng trách Cửu Châu tiên giới chúng ta cũng nhúng tay, nếu các ngươi muốn dẫn người rời đi, vậy khai chiến đi, Cửu Châu tiên giới từng bao giờ sợ ai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK