Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thần Nhân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Vũ Phi vừa đi tới thì hắn liền đề nghị đi xem bọn người đã xâm nhập vào công ty. Lưu Lôi đi theo ở phía sau nói: “ Thiếu gia, bây giờ chúng ta đã bắt giữ hơn bốn mươi người xâm nhập, đại bộ phận là người ngoại quốc, chỉ có một số ít thành viên hắc bang của quốc nội, còn tối hôm qua thì có hơn mười nhẫn giả Nhật Bổn, bọn họ đề đến từ Cung Bổn gia tộc.”

Lưu Vũ Phi cười lạnh nói: “ Mấy tên này vẫn còn chưa từ bỏ ý định, xem ra hôm nay cần phải đại khai sát giới, được rồi Lưu Lôi, sáu người của tam đại gia tộc bây giờ nhốt ở phòng nào? Đưa ta đi xem.”

Lưu Lôi trả lời: “ Dạ, thiếu gia, ngài đi theo tôi, sáu người bọn họ nhốt riêng với mấy người xâm nhập kia.”

Đang khi nói chuyện thì cũng đã đi tới phòng giam sáu người của ba gia tộc, Lưu Lôi mở cửa phòng nói: “ Thiếu gia, bọn họ bị nhốt ở chỗ này.”

Lưu Vũ Phi nhìn thấy sáu người tuổi trẻ, mặc dù đang bị cầm tù nhưng tinh thần cũng không tệ, vẻ mặt bình tĩnh. Cho dù nhìn thấy Lưu Vũ Phi tới họ cũng không hề lộ ra tâm tình nào, nhìn ra thật có phong phạm của đại thế gia.

Lưu Vũ Phi liếc mắt nhìn bọn họ nói: “ Lưu Lôi, lưu bọn họ lại cũng không có tác dụng, chi bằng cứ thả cho họ về đi, ta nghĩ trải qua giáo huấn tối hôm qua, nếu tộc trưởng của họ còn chưa chịu ghi nhớ, đừng phái người đến nữa thì hoàn hảo, nếu không…”

Sáu người trong phòng nghe Lưu Vũ Phi bảo thả bọn họ, hai mắt hiện lên một tia hưng phấn, mặc dù bị nhốt ở chỗ này, bọn họ cũng không phải chịu cực khổ, nhưng làm tù nhân thì có ai nguyện ý kia chứ. Bọn họ nghe được nửa câu đầu của Lưu Vũ Phi, còn nửa câu sau họ không còn tâm tư để nghe thêm nữa. Lưu Vũ Phi nhìn sáu người nói: " Lần này ta tha các ngươi trở về, là muốn các ngươi truyền lời đến tộc trưởng của các ngươi, các ngươi nói với bọn họ sự việc lần này đến đây chấm dứt, ta không hy vọng lần sau còn nhìn thấy người của tam đại gia tộc xâm nhập vào công ty chúng ta, nếu bọn họ muốn trả thù chúng ta thì hãy nói lúc nào chúng ta cũng nghênh đón, lời này các ngươi có thể nói lại là uy hiếp, cũng có thể nói là ta muốn hòa bình cùng các ngươi.”

Sáu người cùng nói: “ Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nói lại y như thế, còn về phần quyết định của gia tộc chúng ta không có khả năng xen vào.”

Lưu Vũ Phi cũng biết bọn họ ở trong gia tộc cũng không có địa vị gì, hắn cũng không muốn phát sinh xung đột với các môn phái tu chân. Hắn bảo Lưu Lôi đưa bọn họ đi ra ngoài, kế tiếp hắn đến phòng giam mấy người khác, phòng dưới đất này khi mua về cũng chưa có, là lần đầu tiên hắn tới thì để tương lai có thể làm những việc mà không muốn cho Lý Hưởng biết, mới dùng thần thông của mình mà tạo thành.

Nơi này ngoại trừ hắn và mấy người Lưu Lôi, những người khác căn bản là không biết. Lưu Vũ Phi nhìn trong phòng có hơn mười người bị nhốt, hỏi: “ Người của nơi này đều là người xâm nhập của hai ngày nay hay sao?”

Lưu Lôi trả lời: “ Đúng vậy, thiếu gia, những người này là người xâm nhập của hai ngày nay bị bắt nhốt, bọn họ là gián điệp nước ngoài, cố dong binh, và nhẫn giả Nhật Bổn.”

Lưu Vũ Phi nhìn thấy nhiều người như vậy cảm thấy thật sự đau đầu, nếu giết hết thì thật quá tàn nhẫn. Trong đó còn có nhiều người tội không đáng chết. Lại còn nói cho dù có giết hết bọn họ cũng không có tác dụng, vì tổ chức phía sau sẽ lại tiếp tục phái người đến nữa, đến lúc đó nhân số có thể càng ngày càng nhiều hơn. Lưu Vũ Phi suy nghĩ một chút thì trong lòng có một quyết định.

Hắn đẩy cửa phòng nhốt người ra, mấy người bị bắt này bị Lưu Lôi dùng pháp thuật cấm chế bọn họ. Thuật này Lưu Vũ Phi dạy hắn để dùng đối phó những người bình thường, nó chỉ khiến cho người ta toàn thân nhũn ra, không có khí lực bước đi hay là chạy trốn. Hắn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua mọi người, không có ai dám đối mặt với hắn. Ánh mắt của hắn làm cho mấy người này cảm thấy lạnh run, nghĩ thầm: “ Ánh mắt người này lạnh quá, giống y như băng tuyết không một chút ấm áp nào.”

Lưu Vũ Phi gọi mấy người Lưu Lôi đưa mười mấy nhẫn giả Nhật Bổn ra ngoài. Mười mấy nhẫn giã bị xô trên mặt đất, tay Lưu Vũ Phi phiêu vũ vài cái, hơn mười đạo kiếm khí bắn thẳng vào đầu họ. Mười mấy người này ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có thì đầu đã bị đánh đến nát bấy. Mấy người gần nhất thì cả người đẫm đầy máu tươi và não tương. Những người nhát gan liền hét lên một tiếng kinh hoàng rồi hôn mê bất tỉnh. Nhất thời một mùi hôi thối hòa lẫn không khí sợ hãi từ trong đám người phát ra. Giờ phút này nhìn qua Lưu Vũ Phi phảng phất như là thần chết hóa thân. Người có mặt đều bị dọa đến ngây người, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cách thức giết người quỷ dị đến như vậy. Hơn nữa hắn giết mười mấy người mà vẻ mặt không có chút thay đổi khiến cho họ càng nghĩ hắn giống như là một ác ma hiện hình. Nhìn thấy phương thức giết người của hắn, gương mặt mỗi người đều cúi xuống thật sâu, sợ hắn không vừa mắt thì đem bọn họ ra giết luôn. Trong tâm lý bọn họ thì hắn đã đại biểu cho sự tàn nhẫn. Hắn nhìn thấy mấy người này đều bị hoảng sợ đến toàn thân phát run thì đã biết mục đích của mình đã đạt được.

Hắn biết như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn muốn cho những người này cả đời phải nhớ mãi ngày hôm nay. Lưu Vũ Phi nói: “ Lưu Lôi, ngươi đem những gián điệp Mỹ quốc ra đây.”

Hắn vừa nói thì những người ở đó sắc mặt như tro tàn, những cố dong binh bắt đầu hối hận, hối hận lẽ ra lúc đầu mình không nên vì số tiền đó mà vượt đường xa đến Tây Vũ công ty với mưu đồ cướp đoạt. Bây giờ ngay cả tính mạng mình cũng phải bồi luôn vào, sau khi mấy người Mỹ này bị giết chết, thì kế tiếp sẽ là người của quốc gia nào? Anh quốc? Mấy gián điệp người Mỹ này chẳng khác gì bị phán tử hình, cho dù bị phán tử hình cũng còn cơ hội bào chữa, nhưng hôm nay điều bọn họ có thể làm là cầu khẩn đấng vạn năng của họ có thể cứu tính mạng của họ một lần. Lưu Lôi đem tám gián điệp người Mỹ đi ra, mấy người này lập tức quỳ hướng Lưu Vũ Phi, trong miệng không ngừng nói lời cầu xin tha thứ. Trong đó có hai người cầu xin mà không thấy hữu dụng, liều mạng nói: “ Ta là công dân Mỹ quốc, ta có quyền ngoại giao tại Trung Quốc, cho dù là chính phủ của các ngươi cũng không có quyền đối đãi ta như vậy, ngươi càng không thể thương tổn chúng ta, ngươi làm như vậy là xâm phạm nhân quyền, ta yêu cầu lập tức được gặp đại sứ của chúng ta, nếu không nước Mỹ chúng ta nhất định sẽ trừng phạt các ngươi.”

Lưu Vũ Phi đối với hai người mở miệng đòi nhân quyền cảm thấy rất buồn cười, hắn cười lạnh nói: “ Nhân quyền? Ta không hiểu. Ngươi không có cơ hội nói chuyện đó với chính phủ của chúng ta, ta bất kể các ngươi thuộc quốc gia nào, là ai phái các ngươi tới, quan trọng là bây giờ các ngươi rơi vào trong tay của ta, hơn nữa là các ngươi tự mình tìm tới cửa, nếu các ngươi đã làm gián điệp thì phải hiểu rõ sự giác ngộ của cái chết.”

Nói xong hắn vươn thai ngón tay nhẹ nhàng điểm vào đầu bọn họ. Nhất thời đầu của hai người liền nổ tung. Còn lại sáu người Mỹ kia không chịu được nữa nên hôn mê bất tỉnh. Còn những người khác sắc mặt tái nhợt không chút sức lực nào. Lưu Vũ Phi nhìn bọn họ cảm giác cũng không tệ lắm, hắn vừa giết mười mấy người mà sắc mặt vẫn như cũ, thản nhiên nói: “ Ở chỗ ta mà nói nhân quyền, thì không có tác dụng. Các ngươi chỉ là phụng mệnh làm việc, lần này ta sẽ không truy cứu nữa. Trở về nói với tổ chức và chính phủ sau lưng các ngươi, lần sau nếu còn dám phái người đến đây, vậy cũng sẽ không có cơ hội nữa, chúng ta sẽ giết hết toàn bộ, hiểu chưa? Lưu Lôi, hãy giải trừ cấm chế cho họ.”

Nghe được những lời này của hắn những người còn lại không dám tin tưởng nhìn hắn, phảng phất như vừa rồi mình đã nghe lầm. Lưu Lôi tiến lên làm mấy cái thủ ấn, giải trừ hết cấm chế của mấy người này. Cấm chế khi đã giải trừ, những người vốn đang không có chút sức lực, lập tức khôi phục như lúc ban đầu. Đến lúc này họ mới dám tin tưởng, những lời hắn vừa nói đều là sự thật nên trong nhất thời ôm ghì lấy nhau. Sau khi trải qua khảo nghiệm của sinh tử, cảm giác còn sống đối với bọn họ quả thật vô cùng hoàn mỹ. Đối với hắn liền cảm tạ, cảm tạ hắn đã khoan dung đại lượng. Miệng không ngừng cảm tạ, trong tâm lý lại cầu khẩn thần chủ, có những người nghe không hiểu Trung văn thì ngây người ra chẳng biết xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Lưu Lôi đưa bọn họ ra ngoài thì họ mới biết tự mình đã tránh được một kiếp.

Trong tâm lý của những người này đã phát ra một lời thề độc, còn sống ngày nào cũng sẽ không sanh sự tại Trung Quốc, sẽ không trêu chọc bất cứ người Trung Quốc nào. Bọn họ đối với thủ pháp giết người vừa rồi của Lưu Vũ Phi, cùng với phương pháp cấm chế của Lưu Lôi tất cả đều hoảng hốt. Bọn họ không nghĩ tới người Trung Quốc lại đáng sợ như vậy, chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi như Lưu Lôi mà cũng có bí pháp thần kỳ.Trung Quốc có bao tỉ người, không biết có được bao nhiêu người như Lưu Vũ Phi. Những người này quyết định, chỉ cần thoát ra ngoài sẽ lập tức báo cáo với tổ chức hay chính phủ của mình không nên nảy sinh tà ý gì với công ty Tây Vũ. Miễn cho việc ác ma Lưu Vũ Phi đến trả thù.

Bọn họ biết dựa vào biểu hiện vừa rồi của Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi, cho dù tổ chức có phái gấp mười lần nhân số đến cũng vô dụng, bọn họ tin tưởng hắn nhất định sẽ giết sạch không nương tay. Lưu Vũ Phi không muốn để cho họ cứ ngây ngốc ra như thế nên gọi Lưu Lôi đưa họ ra ngoài. Sau khi họ rời khỏi, trên mặt đất chỉ còn lại hơn mười thi thể. Lưu Vũ Phi phát ra một đạo Thất Thải Hỏa Diễm đốt sạch sẽ hơn mười cái thi thể, không để lại một chút dấu vết nào trên đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK